Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 556: Lại muốn vào Tiên Minh

Sau khi nhìn Hàn Dịch rời đi, Lý Phàm cũng đưa mắt nhìn về hướng Tây Nam. Dõi mắt nhìn về phía xa, dường như tầm mắt đã vượt qua khoảng cách mấy nghìn dặm, chạm tới một rãnh sâu dưới đáy biển.
Đó là vị trí Hàn Dịch xuất hiện sau khi vội vã thoát khỏi tiểu thế giới.
“Một tiểu tiểu thế giới không có người phàm, chỉ có ‘loài thú’ sao...” Lý Phàm khẽ cau mày.
Dựa vào trải nghiệm trong trí nhớ của Hàn Dịch, Lý Phàm cho rằng sinh vật trong tiểu thế giới đó có chút giống với ‘loài thú’ mà hắn đã gặp mấy lần, tức là tồn tại nửa người nửa thú.
Nhưng cũng có những khác biệt rất nhỏ. Đều là hỗn tạp giữa người và yêu thú, trong số ‘loài thú’, thuộc về nhóm có phần “người” nhiều hơn. Mà sinh vật trong tiểu thế giới mà Hàn Dịch trải qua kia thì lại nghiêng về hướng ‘yêu thú’ hơn. Chuyện này có thể thấy được một chút manh mối từ việc vị trí đầu là đầu người hay đầu thú. Điều thú vị hơn nữa.
chính là dựa theo truyền thuyết về thế giới đó mà Hàn Dịch hỏi thăm được. Vào thời điểm việc.
ghi chép lịch sử mới bắt đầu, dáng vẻ của hầu hết cư dân ở vùng hoang dã đều là nửa thú nửa người. Thậm chí “người” thuần túy cũng có không ít.
Nhưng sau đó thời gian trôi qua, trong số cư dân đời sau, thi thoảng sẽ xuất hiện biến chủng có mức độ hóa thú tương đối cao.
Ban đầu những biến chủng này sẽ bị coi là dị chủng, bị vứt bỏ, thậm chí là bị săn giết.
Nhưng sau khi trong số biến chủng này có con ngoan cường sống sót được, rồi thể hiện sức mạnh cường đại.
Mọi thứ bắt đầu xảy ra biến hóa. Bọn chúng tàn sát những thôn xóm ban đầu, cũng di cư vào sâu trong vùng hoang dã, thiết lập ra trật tự.
mới. Ở đó, mức độ hóa thú càng cao thì thân phận địa vị càng được tôn trọng.
Lý niệm hoàn toàn khác nhau chắc chắn sẽ dẫn đến chiến tranh.
Ở nơi hoang dã, cường giả vi tôn. Dù sao thì sức mạnh nhóm biến chủng phản tổ hóa thú hiển nhiên là mạnh hơn các loài thú thông thường.
Tuy lúc đầu bọn chúng vẫn ở thế hạ phong về mặc quân số, dẫn đến việc hai bên đánh ngang tay đau.
Nhưng theo thời gian trôi qua, số lượng của biến chủng ngày càng tăng lên, bọn chúng bắt đầu thể hiện.
chiến lực cấp bậc nghiền áp trong chiến tranh.
Sau máu tanh chết chóc, người phản đối tự nhiên biến mất.
Cho nên ở nơi hoang dã, đã trở thành bộ dạng ‘Lấy thú vi tôn, người lại dị đoan”.
“Có lẽ là có liên quan đến đường lui nào đó do ‘Đế Nhất’ chuẩn bị cho tộc yêu thú. Nhưng mà xem ra thì.
có vẻ như kế hoạch đã thất bại.”
“Một khi huyết mạch yêu thú kích hoạt, sẽ mạnh hơn người bình thường rất nhiều.” Lý Phàm lại nghĩ đến thần linh trong thế giới đó. Thiên Mệnh Huyền Điểu. Tuy bên trong tộc đàn Huyền Điểu có tồn tại khác. Nhưng khi Lý Phàm nhìn.
vào bức tượng thần, trong lòng đột nhiên dâng lên một loại cảm giác khó hiểu. Thiên Mệnh Huyền Điểu này chính là “Tiểu Hắc” bị Lý Phàm nhập vào xác trong Vẫn Tiên để đi theo bên cạnh Hứa Khắc năm đó. Không có bằng chứng xác.
thực, có lẽ chỉ là bởi vì Lý Phàm từng nhập vào thân xác, gây nên một loại cảm ứng huyền diệu khó giải thích. “Vậy mà lại vẫn lạc sao?”
“Kỳ quái.”
“Ngay cả một con chim thanh loan cũng còn sống tốt như vậy. Không thể nào có chuyện Huyền Điểu đã hợp nhất với thiên mệnh của một tiểu thế giới lại có thể vẫn lạc trước được.”
Lý Phàm cau mày, có chút không giải thích được. Sau khi suy nghĩ một lúc, đã cảm thấy nhẹ nhõm. Đối với nhân loại, cường đại thường đại biểu cho sự trường thọ.
Nhưng ở trong tộc đàn yêu thú thì không chắc là đạo lý này sẽ có hiệu quả.
Tuy hắn rất có hứng thú với tiểu thế giới đó, nhưng Lý Phàm cũng biết hiện tại không phải lúc để thăm dò nó. Đừng thấy Hàn Dịch chỉ là Luyện Khí viên mãn, hơn nữa còn không thể sử dụng linh lực mà đã có thể làm mưa làm gió ở đó, thì nghĩ đơn giản rằng trong tiểu thế giới đó không có nguy hiểm.
Phải biết rằng Hàn Dịch dùng “Thiên Vận Kinh” tự do điều khiển vận, thực chất đã tương đương với một nửa đứa con của thiên mệnh.
Tất nhiên sẽ gặp dữ hóa lành, gặp nạn thành tường.
Nếu như Lý Phàm tùy tiện xông vào, không sử dụng thủ đoạn thiên vận, không chừng sẽ gặp phải chuyện xui xẻo gì đó.
Nói không chừng vừa vào cửa thì liền gặp phải đại yêu ngàn nằm ở chỗ sâu trong vùng hoang dã.
Suy cho cùng thì khi Lý Phàm muốn đi theo Hàn Dịch tiến vào động sâu dưới đáy biển, trong lòng đột nhiên xuất hiện dự cảm không lành cũng không phải là giả.
Trước khi học xong thủ đoạn điều khiển thiên vận, Lý Phàm sẽ không mạo hiểm mà đi vào chỗ nguy hiểm.
“Không sao cả, dù sao thì cho dù rốt cuộc năm đó xảy ra chuyện gì, cũng sẽ nhanh chóng biết được từ Vẫn Tiên cảnh.”
Lý Phàm thu hồi ánh mắt, đi về phía đảo trấn thủ gần nhất.
Không lâu sau, đã đi đến đảo Sùng Ngô.
Trấn thủ đảo Sùng Ngô tên là Hoàng Nhiên Kỳ, tu vi Trúc Cơ hậu kỳ Thân.
là thuộc hạ trên danh nghĩa, Lý Phàm vẫn biết một ít thông tin đại khái về người này.
Chuyện nhỏ thì tính toán chi li, chuyện lớn thì lại hết sức hồ đồ. Liên tục sai lầm linh tinh, tham lam vô độ.
Đúng là người được chọn thích hợp.
Lý Phàm đã che giấu tu vi thực sự của mình, chỉ thể hiện khí tức Trúc Cơ viên mãn, đến nơi bái phỏng.
“Đạo hữu tên là gì?” Hoàng Nhiên Kỳ cười ha ha mà đưa chén trà đưa tới, vẻ mặt hòa khí hỏi.
Lúc này Lý Phàm đang dùng tướng mạo nguyên bản, không phải “Thượng cổ Thiên Cơ tu sĩ”, Hoàng Nhiên Kỳ đương nhiên không nhận ra.
Lý Phàm chắp tay: “Tại hạ là Lý Phàm!”
“Khụ khụ...” Hoàng Nhiên Kỳ đang thản nhiên tự uống một ngụm trà, sau khi nghe được lời nói của Lý Phàm, suýt chút nữa phun ra nước trong miệng ra.
Ho khan mạnh mấy cái để giảm bớt sự bối rối của mình.
Một lúc sau, Hoàng Nhiên Kỳ mới nghẹn ngào hỏi: “Ngươi cũng tên là Lý Phàm?”
Lý Phàm nghe vậy thì trên mặt lộ ra vẻ cổ quái, có chút tò mò hỏi: “Tại sao Hoàng đạo hữu lại nói lời này? Sao lại là cũng?”
“Chẳng lẽ đạo sĩ đó cũng biết một tu sĩ tên là Lý Phàm?” Rất nhanh sau đó, giống nhe hắn kịp phản ứng lại, hết sức kinh ngạc.
“Ha ha, chẳng lẽ là đạo hữu đã bế quan không ra ngoài nhiều năm? Ngay cả tên của Bí sứ đại nhân cũng không biết?” Hai mắt Hoàng Nhiên Kỳ nheo lại, cẩn thận đánh giá Lý Phàm.
“Bị đạo hữu đoán đúng mất rồi! Ta vốn là một tán tu ở biển Tùng Vân, mấy năm nay đã ra ngoài để tìm kiếm cơ duyên đột phá. Không ngờ lại đi nhầm, bị lạc trong một tiểu thế giới hung hiểm, mãi đến gần đây mới may mắn trốn thoát được.” Lý Phàm lắc đầu, vẻ mặt ngàn vạn cảm khái.
Vừa nói, hắn còn miêu tả một cách sống động cho Hoàng Nhiên Kỳ những gì mình đã trải qua ở tiểu thế giới.
“Không có linh khí, ngược lại khắp nơi đều là yêu thú sao?” Hoàng Nhiên Kỳ quả thực bị hấp dẫn bởi cảnh tượng kỳ dị mà Lý Phàm miêu tả.
“Đạo hữu còn có thể sống sót trở về từ hung địa như vậy, cũng có thể coi là số phận bất phàm rồi.”
Hắn cũng thở dài nói.
Lý Phàm gật đầu đồng tình nói: “Đạo hữu nói rất đúng. Thời khắc sinh tử cũng là lúc dễ xúc động nhất. Vậy nên sau khi trở về không bao lâu, ta đã thành công đột phá bình cảnh, đạt tới Trúc Cơ viên mãn.”
“Vừa rồi ta cũng nói rồi đó, ta vốn chỉ là một tán ti. Vì cái gọi là ‘tự do’ cho nên không muốn gia nhập Vạn Tiên minh làm trâu làm ngựa vất vả. Tuy nhiên, sau khi trải qua đại họa lần này, ta đã nghĩ thông suốt. Chỉ cần có thể sống, tự do gì đó, căn bản là không đáng nhắc đến!
Lý Phàm nói với vẻ mặt thành khẩn: “Cho nên kính xin đạo hữu hãy tiến cử ta!”
Hoàng Nhiên Kỳ trầm ngâm một lát, rồi lại nhìn Lý Phàm từ trên xuống dưới một hồi, không đồng ý ngay.
“Nghe nói thế cục giữa Ngũ Lão hội cùng với Vạn Tiên minh chúng ta gần đây rất căng thẳng, thường xuyên xảy ra một chút xích mích. Không lẽ đạo hữu là gián điệp Ngũ Lão hội phái tới?”
Hoàng Nhiên Kỳ đột nhiên hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận