Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 345: Đế Tam Mạc toàn tri

“Tất nhiên là tao biết!”
Giọng nói của Hứa Khắc mang theo vẻ đắc ý.
“Tao đã từng nói, Lục Nhai sư huynh là người rất tốt.”
“Khi dẫn tao đến Ngự Thú tông - một tông môn lớn như vậy, huynh ấy cũng biết tao nghịch ngợm và thích chạy đây chạy đó, để có thể dễ dàng tìm được tao, huynh ấy đã tặng cho tao một khối ngọc bài cảm ứng.”
“Vậy nên lúc nào huynh ấy cũng có thể biết được vị trí của tao hết.”
“Vả lại, công năng này cũng có tác dụng hai chiều, tao cũng có thể tìm được huynh ấy bất cứ lúc nào.”
“Hì hì, thật ra tao biết Lục Nhai sư huynh sợ tao bị ăn hiếp nên mới cho tao ngọc bài này.”
Hứa Khắc vừa trả lời, vừa móc từ trong ngực ra một khối ngọc bài khoe với Lý Phàm.
Lý Phàm nhìn qua, cảm thấy ngọc bài có phần giống với dị thú đầu người thân hổ của Lục Nhai.
Có điều, khi thấy dáng vẻ đắc ý của Hứa Khắc, không hiểu vì sao mà cơ thể Huyền điểu lại đâm ra khó chịu khiến hắn lập tức lạnh lùng đả kích nó:
“Nếu ngọc bài này có tác dụng hai chiều, vậy thì Lục Nhai sư huynh chắc hẳn đã biết chuyện ngươi đi tìm hắn ta rồi.”
“Mà bây giờ hắn ta đang ở cùng Bạch tiên sinh, cộng với việc trước kia hắn ta không muốn cho ngươi gặp Bạch tiên sinh, vậy nên hắn ta chắc chắn sẽ tránh mặt không gặp ngươi đâu.”
Hứa Khắc không tin, cười ngay ngô, nói: " Tiểu Huyền mày suy nghĩ quá nhiều rồi, chắc chắn không…”
Thế nhưng, vẫn chưa nói dứt câu, nó đã ngớ người ra: “Sao lại như vậy? Tại sao cảm ứng lại bất ngờ biến mất rồi?”
Chim Thanh Loan bên dưới vẫn chưa nắm được tình hình, vẫn ngốc ngốc nghếch nghếch bay theo phương hướng mà Hứa Khắc chỉ ban nãy.
Hứa Khắc mặt như đưa đám, oán giận trách: “Tiểu Huyền, mày quả thật là miệng quạ, chuyện tốt nói không linh, chỉ chuyện xấu nói là chuẩn…”
Lý Phàm cười khẩy tặng nó một nhát cào.
Hứa Khắc xoa xoa đầu, nhưng nó vẫn không từ bỏ ý định đi tìm Lục Nhai.
Nó đảo hai mắt tìm chủ ý.
“Tiểu Huyền, mà là Thiên Mệnh Huyền điểu trong truyền thuyết, chắc hẳn mày có bản lĩnh cao cường, đúng chứ?”
“Vậy mày có thể tìm ra được vị trí của Lục Nhai sư huynh và Bạch tiên sinh hay không?”
Lý Phàm ngẩng đầu, mà theo vẻ mặt đầy ngạo nghễ.
Thấy vậy, Hứa Khắc bèn nói nhiều lời nịnh nọt, còn hứa sẽ đi tìm ba nhánh “kinh trùng thảo” về cho Lý Phàm.
Món ngon tuyệt thế như loại kinh trùng thảo màu đỏ kia đã khắc sâu vào trong linh hồn của Huyền điểu.
Bị mê hoặc bởi món ngon, một phần cũng vì Lý Phàm muốn thử sức, xem bản thân có thể tìm thấy vị Bạch tiên sinh thần bí khó lường kia hay không.
Thế nên, hắn bèn nhảy một phát lên đỉnh đầu của Hứa Khắc rồi vận chuyển thần thông thiên phú của mình, nhìn về phía xa xăm.
Bất kể là Lục Nhai hay Bạch tiên sinh, khí vận của bọn họ ắt hẳn khác xa người thường, trong Ngự Thú tông này, hai loại khí vận như vậy chắc chắn rất bắt mắt mới phải.
Lý Phàm nghĩ là như vậy, nhưng kết quả loại ngoài dự đoán của hắn.
Ở một nơi không xa lắm, hắn quả thật trông thấy một cột khí vận xanh thẫm rất bắt mắt.
Tuy nhiên, bên cạnh cột sáng khí vận màu xanh này lại không có thứ gì khác.
“Chẳng lẽ Bạch tiên sinh đã rời khỏi Ngự Thú tông rồi?”
“Và luồng khí vận khiến người khác chú ý kia là thuộc về Lục Nhai ?”
Lý Phàm hơi nghi ngờ, nhưng vẫn thầm chỉ dẫn phương hướng cho Hứa Khắc.
Hứa Khắc cực kỳ mừng rỡ, liền hối thúc Tiểu Thanh bay về phía Lý Phàm chỉ.
Chim Thanh Loan cũng rất nghe lời vị tiểu nam hài vừa quen biết này, bèn tăng nhanh tốc độ.
Vị trí của Lục Nhai hình như là một ngôi nhà nhỏ trên đỉnh núi. Khi Hứa Khắc bọn họ sắp đến nơi, có một bóng người ốm yếu bay ra từ đỉnh núi rồi biến mất trong chớp mắt.
Lý Phàm lại có thể mơ hồ nhìn thấy, người vừa rồi dường như có nhìn về phía Hứa Khắc một cái.
“Bạch tiên sinh!" Hứa Khắc kinh ngạc thốt lên.
Lý Phàm cũng cảm thấy khá trầm trọng, vì hắn nhìn thấy rất rõ ràng, trên đỉnh đầu của Bạch tiên sinh lại không có sự tồn tại của cột sáng khí vận.
“Cảm nhận được khí vận là thần thông thiên mệnh của tộc Huyền điểu. Rốt cuộc phải đến tu vi gì thì mới có thể khiến cho cả Thiên Mệnh Huyền điểu cũng không thể thăm dò được đây.”
Trong ký ức truyền thừa của Huyền điểu mà Lý Phàm nhập vào này, ngay cả tổ tiên của nó cũng chưa có ai gặp phải tình huống như thế này.”
Hứa Khắc nhìn theo phương hướng Bạch tiên sinh biến mất mà ngẩn ngơ một lúc lâu. Sau đó, nó ôm nỗi ưu tư trong thâm tâm, kêu Tiểu Thanh đưa mọi người đến ngôi nhà nhỏ trên đỉnh núi để tìm Lục Nhai.
Đến nơi, Hứa Khắc vội vàng ôm Lý Phàm cùng nhảy xuống rồi chạy nhanh về phía ngôi nhà nhỏ kia.
“Lục Nhai sư huynh!”
Hứa Khắc vui mừng đẩy cửa ra, ngạc nhiên phát hiện ngoài Lục Nhai sư huynh, còn có một người khác cũng đang ở đây.
Khuôn mặt của người đó toát lên vẻ ốm yếu, tóc bạc râu trắng. Cả người lão truyền đến một sự uy nghiêm khiến cho Hứa Khắc cứng cả người, không dám cử động.
Lão già râu trắng và Lục Nhai chỉ nhìn thoáng qua Hứa Khắc - kẻ đột nhiên xông vào, rồi lại tiếp tục câu chuyện đang dang dở.
Không hề có ý đề phòng Hứa Khắc, lão già râu trắng tiếp tục nói: "Nếu đã đồng ý với đối phương thì cứ theo yêu cầu của y mà làm.”
“Tuy rằng y dùng vũ lực để ép buộc, nhưng cũng chưa hẳn đã là chuyện xấu.”
Nét mặt của Lục Nhai hiện lên sự bất ngờ: “Tiền bối, người đã nhìn thấy được gì?”
Lão già râu trắng không trả lời, chỉ cười mà hỏi ngược lại: "Lục Nhai, ngươi tin vào lời Bạch tiên sinh nói không?”
Lúc này, Lục Nhai cũng trở nên trầm ngâm.
Lão già râu trắng lắc lắc đầu: "Con người ai cũng có lúc phạm phải sai lầm. Đôi lúc, nếu người ta thẳng thắn nhận sai thì đó cũng không phải là điều mất mặt.”
Lục Nhai lại nói thẳng: "Ta chỉ tin vào ánh mắt của mình.”
“Có nhiều lúc, điều ngươi nhìn thấy chưa chắc đã là sự thật." Lão giả mày trắng thở dài.
Tuy vậy, lão hình như cũng biết tính tình của Lục Nhai, một kẻ rất khó bị thuyết phục.
Thế nên, lão cũng không tiếp tục vấn đề này, quay qua nói: "Đại kiếp sắp đến, Ngự Thú tông chúng ta e là khó thể nào tránh được.”
“May mà ta đã nhìn thấy được một đường sống giữa làn khói bụi điêu tàn.”
“Đường sống đó có liên quan đến nhiệm vụ của Bạch tiên sinh, cũng có quan hệ tới vị tiểu bằng hữu này.”
Lão già râu trắng đưa mắt về phía Hứa Khắc, kẻ lúc này vẫn còn đang ngơ ngác đứng bất động.
“Nó?” Lục Nhai quay đầu nhìn Hứa Khắc với vẻ mặt đầy khó hiểu.
“Trừ nó ra thì còn ai ở đây nữa.” Lão già râu trắng khẽ gật đầu.
Lục Nhai nhún vai: "Mặc dù tiền bối được mệnh danh là trí tuệ chi thú “Đế Tam Mạc” trên trời dưới đất không gì không biết, nhưng nếu người nói hi vọng duy nhất của Ngự Thú tông lại nằm trên vai tiểu tử này thì…”
“Thật sự cũng quá lạ lùng rồi.”
“Dù sao thì ta cũng không thể tin nổi.”
Để Tam Mạc không tranh cãi với y mà chỉ cười, bảo: "Con sông mệnh số, ai dám nói là có thể biết được tận tường? Cái gì mà “không gì không biết” cơ chứ, chỉ là do người đời hiểu sai về ta mà thôi.”
“Nhưng…”
Đế Tam Mạc dừng một nhịp rồi nói tiếp: “Ngày hôm nay, tiểu tử này xông vào đây, vậy mà lại có một mối liên hệ mơ hồ với Bạch tiên sinh.”
“Điều này lại càng làm ta tin vào dự đoán của mình.”
“Suy cho cùng, ta cũng chỉ tin vào ánh mắt của mình mà thôi.”
Nụ cười trên mặt Đế Tam Mạc đột nhiên biến mất, vẻ mặt của lão trở nên vô cùng nghiêm túc.
Thấy vậy, Lục Nhai cũng đành phải khẽ gật đầu.
“Dù sao thì cách Bạch tiên sinh…”
“Cách nhiệm vụ của y vẫn còn một khoảng thời gian, cũng đủ để cho tiểu tử này phát triển rồi.”
“Thế nhưng, bọn gây rối trong tông môn phải xử lý thế nào?”
“Thật sự mặc kệ hay sao?”
“Ngự Thú tông chúng ta chẳng phải vẫn chưa bị diệt hay sao, vậy mà bây giờ như thế nào?”
Lục Nhai chau mày, giọng nói có vẻ không vui.
“Muốn đi thì cứ cho đi." Phía đối diện, Đế Tam Mạc lại tỏ vẻ không chút tức giận.
“Đại kiếp giáng xuống, bảo vệ thêm một đệ tử đồng nghĩa với việc phải phí thêm vài phần công phu.”
“Nhân cơ hội này đào thải một lần, ngược lại cũng là chuyện tốt.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận