Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 131: Trương Hạo Ba nuôi bão

Triệu Nhị Bảo cảm thấy mi tâm lạnh lẽo, có một luồng khí lạnh như vật sống chui vào đầu mình rồi ẩn giấu trong thân thân thể, biến mất không thấy.
Gã lập tức cảm thấy trái tim lạnh buốt, nhưng chợt nghe đối phương nói: "Yên tâm, đây chỉ là một luồng hàn khí mà thôi. Qua mấy ngày nữa, nó sẽ tự động tiêu tán, không cần phải lo lắng."
Triệu Nhị Bảo khóc không ra nước mắt, ngươi đang lừa con nít đấy à, đây chắc chắn là một cấm chế đáng sợ nào đó!
Nhớ đến ảo cảnh mình mới rơi vào ban nãy, gã lại run rẩy một hồi, vội vã tỏ thái độ: "Tiền bối yên tâm, từ nay về sau, ngài nói cái gì ta làm cái đó! Tuyệt đối không làm trái!"
Lý Phàm cười cười, cũng không đáp lời.
Hắn không nói dối, hàn khí vừa rồi hắn đưa vào cơ thể của Triệu Nhị Bảo quả thực chỉ là một luồng hàn khí sinh ra từ Lam Viêm huyễn linh mà thôi.
Không có tác dụng cụ thể gì, chỉ có thể dùng để hù doạ kẻ khác.
Lời nói uy hiếp của người khác cũng không đáng sợ bằng sự đa nghi trong lòng mình.
Đương nhiên, hắn cũng không thể trông cậy hoàn toàn vào việc Triệu Nhị Bảo bị doạ sợ, vẫn phải chuẩn bị thủ đoạn phản chế cần thiết.
Vô Tướng sát cơ đã âm thầm khoá chặt từ sớm, không lo gã chạy thoát khỏi lòng bàn tay.
Sau một cây gậy lớn thì củ cà rốt cũng rất cần thiết.
Lý Phàm nói với Triệu Nhị Bảo: "Ta cũng không cần ngươi làm chuyện gì khác, chỉ cần ngươi toàn lực sưu tầm cổ vật từ nền văn minh không biết kia như trước là được. Cứ cách một đoạn thời gian, ta sẽ hỏi thăm tiến độ của ngươi. Đến lúc ngưng tụ đạo vận thành công, ngươi cũng có thể cảm ngộ chung." Nói xong, Lý Phàm đưa ra một tấm linh phù thông tin một chiều.
Triệu Nhị Bảo nghe vậy thì mừng rỡ, vội vàng cất linh phù vào, lại biểu lộ sự trung thành lần nữa.
"Đi thôi, đi gặp vị tiểu cô nương Thông Linh Bảo Thể kia đi." Lý Phàm lạnh lùng nói.
Mất hơn một ngày, hai người lại trở về Dạ Lan đảo.
Hiện tại đã là ban đêm, bên trong Thiên Bảo Lâu, hai tỷ muội đang nói chuyện phiếm trong phòng.
Lý Phàm mang Triệu Nhị Bảo theo, bất ngờ xuất hiện trước mặt các nàng.
Sát ý hơi lộ ra một tia, khoá chặt các nàng.
Hắn hờ hững, nói: "Hai người các ngươi có nguyện làm việc cho ta không?"
Đột nhiên lại có hai bóng người xuất hiện khiến hai tỷ muội giật nảy mình, các nàng đang tính gân cổ la lên thì lại phát hiện mình không thể phát ra tiếng.
Ngay tức khắc, các nàng đã rõ thân phận của hai bóng người trước mắt.
Tiên sư trong truyền thuyết.
Trong nháy mắt, sắc mặt của Ân Nguyệt Đình trở nên tái nhợt vô cùng nhưng cũng không còn lựa chọn nào khác.
Nàng đang muốn trả lời, lại cảm giác được muội muội ở bên cạnh lặng lẽ đá chân phải của mình một cái, thì lập tức thả lỏng, thốt ra: "Hồi bẩm Tiên sư, chúng ta nguyện ý đi theo hầu hạ Tiên sư."
Lý Phàm thầm lắc đầu, biết tiểu cô nương này hiểu lầm nên bảo Triệu Nhị Bảo giải thích cho nàng.
Triệu Nhị Bảo thể hiện ra uy phong của Tiên sư, kể lại sự việc một lượt.
"Ngươi phải vận dụng thế lực của Vạn Bảo Các để toàn lực sưu tầm cổ vật cùng với ta."
Ân Nguyệt Đình thấy thể chất đặc thù của mình đã bị bại lộ thì mím mím môi, cung kính vâng dạ.
Trái lại, Ân Vũ Trân tuy cúi đầu thấp nhưng thỉnh thoảng lại tò mò quan sát Lý Phàm, có vẻ chẳng sợ hắn chút nào.
Chỉ tiếc Lý Phàm che giấu thân hình, nàng có nhìn thế nào cũng không thấy rõ được.
Lý Phàm nhìn ba người ở đây ai nấy đều có vẻ mặt khác nhau, dặn dò lần cuối.
Hắn nói với Triệu Nhị Bảo: "Dạ Lan đảo không có tu sĩ trấn thủ nên ngươi ở lại đây giúp Thiên Bảo Lâu mở rộng, nâng cao hiệu quả tìm kiếm."
"Đương nhiên, ngươi cũng phải làm việc cẩn thận một tí, không nên để cho tu sĩ khác chú ý."
"Nếu thực sự xui xẻo, gặp phải tu sĩ bản thân không địch lại thì giữ mạng quan trọng hơn. Sau đó, ta sẽ đích thân tới xử lý."
Triệu Nhị Bảo nghiêm mặt lại: "Tiền bối đúng là suy xét chu đáo."
Lý Phàm cũng nói tiếp: "Hai vị tiểu cô nương này tuy là phàm nhân nhưng ngươi cũng không được ức hiếp các nàng. Chuyện sưu tầm cổ vật còn cần các nàng hết lòng hết dạ."
"Không dám, không dám." Triệu Nhị Bảo liến thoắng đáp ứng.
Ân Nguyệt Đình cũng tỏ ra vui mừng hơn trước, vội vàng kéo muội muội quỳ xuống lạy, thề thốt mình nhất định dốc hết toàn lực.
Lý Phàm khẽ gật đầu, sau đó lặng lẽ rời đi, trở về Vạn Tiên đảo.
Chuyện sưu tầm đạo vận, đối với Lý Phàm, cũng chỉ là một khúc nhạc đệm nho nhỏ trong hành trình tu luyện của hắn mà thôi.
Tiện tay bố trí, để xem kết quả cuối cùng sẽ như thế nào.
Điều khiến Lý Phàm càng thêm để ý, chính là hai lần linh giác trong cõi u minh nhắc nhở đều dẫn hắn đến một kết quả cuối cùng, đó là nhận ra sự tồn tại của Đại năng trên Hợp Đạo.
Đây liệu có phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên, hay chính là một số mệnh tất yếu nào đó?
Nếu chỉ là trùng hợp thì cũng thôi.
Nhưng, nếu không phải như thế, vậy thì ý tứ ẩn chứa trong đó không khỏi làm cho người ta cảm thấy vô cùng sợ hãi.
"Những Trường Sinh Thiên tôn này trăm phương ngàn kế để ẩn giấu tung tích, nhưng thiên địa thì lại luôn tìm mọi cách để chỉ dẫn về phía bọn họ."
"Thần tiên đánh nhau, phàm nhân gặp nạn a."
"Chỉ có điều, cơ duyên cũng là thật..."
Lý Phàm không cho rằng, đối mặt với đám Trường Sinh Thiên tôm dám nghịch thiên địa chi lý này, Thiên đạo lại không có cách phản kháng nào.
Con gà trước khi bị giết cũng sẽ kêu to hai tiếng chứ đừng nói gì đến thiên địa đại đạo.
"Thế nhưng, cũng chưa chắc mỗi tu sĩ đều sẽ nhận được chỉ dẫn như vậy."
"Có lẽ, trong việc này còn có điều gì bí ẩn mà mình không biết."
...
Sau khi trở về Vạn Tiên đảo, Lý Phàm lại bắt đầu nghiên cứu ngọc giản trận pháp.
Dưới sự chủ trì của Triệu Nhị Bảo và Ân Nguyệt Đình, công tác sưu tầm cổ vật chứa đạo vận được tiến hành đâu vào đấy.
Thời gian vội vã trôi qua.
Chớp mắt đã đến năm 19 sau Lưu Điểm.
Trong khoảng thời gian này, Tùng Vân Hải không xảy ra chuyện gì lớn.
Chỉ có một chuyện lạ khiến khá nhiều tu sĩ chú ý, trở thành đề tài bàn tán sôi nổi.
Chủ nhân của sự kiện này chính là Trương Hạo Ba.
Sau khi xuất quan nghỉ ngươi, Lý Phàm mới tình cờ nghe được tin này trong cuộc trò chuyện của đám tu sĩ.
"Trương Hạo Ba này hiện tại rất đáng sợ, nơi nào có gió bão là có mặt hắn. Kiếm quang tung hoành, những cơn bão kia còn chưa kịp nhen nhóm thành hình thì đã bị hắn dùng sức đánh tan."
"Đúng thế, nghe nói bây giờ, đám phàm nhân chịu khổ vì bão trong Tùng Vân Hải đang lập bài vị cho hắn, thắp nhang cúng vái."
"Trương Hạo Ba? Ta hơi có ấn tượng với người này, hình như là người dùng hơn mười con khôi lỗi trong động phủ để luyện kiếm kia?"
"Ngươi nói như thế làm ta cũng nhớ ra. Nhưng mà khi đó, hắn hình như mới vào Luyện Khí kỳ mà, mới qua vài năm sao có thể lợi hại như vậy được?"
"Đúng vậy, bây giờ hắn đã có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ rồi. Kiếm pháp trảm phong của hắn có uy lực cực kỳ kinh khủng, tu sĩ Trúc Cơ bình thường chắc không trụ nổi mấy hiệp trên tay hắn đâu."
"Ta chỉ mới bế quan một lần thôi mà hắn đã Trúc Cơ hậu kỳ rồi? Tại sao lại như thế?"
"Thiên tài nha, khó thể đánh giá theo lẽ thường. Ta thấy chắc hắn đang dùng bão để luyện kiếm."
"Chuyện các ngươi đang bàn đều xưa rồi, theo tin tức mới nhất, hiện nay hắn đã không còn trảm phong nữa rồi."
"Ồ? Thế bây giờ hắn đang làm gì?"
"Nói ra có lẽ các ngươi không tin, nhưng hắn hiện tại, đang nuôi bão!"
"Nuôi bão? Ý ngươi là sao?"
Cả đám tu sĩ đều trố mắt nhìn nhau, không hiểu đầu cua tai nheo gì cả.
"Khà khà, các ngươi hẳn cũng biết đó, là nuôi dưỡng chăn thả."
"Không... không thể nào, đúng không?
Các tu sĩ thất thanh nói.
"Nuôi bão?" Ánh mắt của Lý Phàm hơi lóe lên.
"Trương Hạo Ba, hắn tính làm gì?"
Thuật Thiên Thị Địa Thính Chi được phát động, góc nhìn của hắn lập tức chuyển đổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận