Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 290: Liên hoàn trận nhập môn

Yên lặng tuyệt đối vừa qua đi thì một âm thanh chói tai như tiếng kim loại ma sát lại liên tục phát ra. Sau một hồi, âm thanh này nhẹ dần, cuối cùng được thay thế bằng câu nói có vẻ biếng nhác: “Đã truyền tống xong rồi thì tiến lên phía trước, đừng chắn đường!”
Lý Phàm hít sâu, ép xuống cảm giác khó chịu trong người, vừa tuân theo yêu cầu bước về phía trước, vừa đảo mắt dò xét xung quanh.
Nơi đây không khác mấy với truyền tống trận khoảng cách cực xa ở trên Vạn Tiên đảo, chỉ là bối cảnh biển sao rực rỡ hơn gấp nhiều lần và cực kỳ nhộn nhịp. Trong lúc Lý Phàm đang thích ứng lại sau khi truyền tống thì đã có hai, ba tu sĩ được truyền tống tới nữa.
Lý Phàm đi đến trước mặt tu sĩ đã nhắc nhở lúc nãy. Người này mặc đồng phục đạo bào đen vàng của Vạn Tiên Minh, tiện tay đưa ra một viên đan dược, bảo: “Tịnh thể phất trần đan, nuốt vào sẽ có thể giảm bớt khó chịu sau khi truyền tống. Ăn rồi đi lên phía trước tiếp nhận kiểm tra! Vị tiếp theo!”
Lý Phàm nhận lấy đan dược rồi xem xét sơ qua, hắn không dùng mà cất vào nhẫn trữ vật. Thứ ở đằng trước là một tấm kính phát ra hào quang u ám lơ lửng trên không, có kiểu dáng hoàn toàn giống với Thiên Huyền kính.
Lý Phàm đi đến bên dưới kính, yên lặng đứng chờ. Ánh sáng quét qua toàn thân hắn, một lúc sau, âm thanh quái dị đầy quen thuộc của Thiên Huyền kính vang bên tai Lý Phàm:
“Tu sĩ Lý Phàm, chào mừng đi đến Thiên Vũ châu.” Ngay sau đó, cảnh vật trước mặt hắn bỗng dưng mờ đi, hoàn cảnh cũng thay đổi.
Đến khi kịp định thần lại thì Lý Phàm đã rời khỏi bức tượng Thiên Tôn, đứng trên quảng trường Truyền Pháp. Số lượng truyền tống trận ở đây nhiều hơn gấp vài lần so với trên Vạn Tiên đảo.
Chúng không những có thể truyền tống đến các thành trì xung quanh mà còn có thể trực tiếp truyền tống đi các thành trì dưới quyền quản lý của ba châu Thiên Thần, Thiên Xu và Thiên Quyền. Chính vì vậy, bốn châu lớn vây quanh tổng bộ Vạn Tiên Minh này gần như liền thành một thể.
Điểm khác biệt lớn nhất so với những châu khác là bốn nơi này không có sự tồn tại của phàm nhân. Chỉ có tu sĩ sinh sống trong những toà thành thuộc phạm vi bốn châu này. Chính vì thế, tổng số lượng tu sĩ của bốn châu này vượt xa những lãnh địa khác.
Quét thần thức qua ngọc giản của Trương Chí Lương, Lý Phàm biết được địa điểm mình cần đến: Biệt viện Hoàn Vũ trong Thiên Vũ thành.
Khác với Vạn Tiên đảo, nơi tập hợp tất cả những tổ chức của Vạn Tiên Minh trong một châu vào cùng một nơi, trong Thiên Vũ thành, mỗi một ban ngành đều có trụ sở riêng.
Một số tổ chức có vị trí quan trọng như Diễn Võ đường thì còn có thể được phân nhiều nơi để đặt trụ sở. Biệt viện Hoàn Vũ này là một trong những trụ sở lớn thuộc Sách Trận đường.
Lý Phàm đi theo chỉ dẫn của ngọc giản, nhanh chóng đến trước cửa của biệt viện Hoàn Vũ. Cửa lớn mở rộng nhưng lại không có người canh gác, Lý Phàm cứ thế bước vào. Ngay sau đó, khung cảnh trước mắt hắn biến thành một sa mạc rộng lớn như vô tận, liên miên bất tuyệt, cát dưới chân cứ như dòng nước đang chầm chậm chảy xiết.
“Vạn Lý Lưu Sa Trận …”
Lý Phàm không hề hoảng loạn, biết rằng đây chính là khảo nghiệm đầu tiên để bước vào biệt viện Hoàn Vũ này. Hắn híp mắt quan sát bốn bề, khung cảnh cát vàng đầy trời biến mất, thay vào đó là những đường nét cấu tạo nên trận pháp hiện ra trước mắt Lý Phàm.
Hóa đạo thạch trong thức hải từ từ phát ra ánh sáng xanh, Lý Phàm nhanh chóng tính toán tìm điểm sơ hở của Vạn Lý Lưu Sa Trận này.
Trong lúc giải trận, Lý Phàm không đứng yên mà cứ cách một khoảng thời gian lại cẩn thận bay đến một vị trí khác. Những khi hắn bay đi, không lâu sau đó, ở vị trí mà hắn vừa rời đi sẽ có một vòng xoáy cát xuất hiện nuốt chửng những gì nằm phía trên nó.
Cứ như vậy trong một nén nhang, Lý Phàm cuối cùng đã tìm được phương pháp thoát trận, bay rồi lại ngừng, ngừng rồi lại bay, thoát khỏi Vạn Lý Lưu Sa Trận.
Tuy nhiên, Lý Phàm vẫn không đến được phía bên trong biệt viện Hoàn Vũ, “tiếp đón” hắn là một trận pháp hoàn toàn mới, “Hắc Thạch Lưu Hỏa Trận”.
Trận pháp này so với cái trước còn nguy hiểm hơn vài phần, Lý Phàm không chắc rằng nếu mình lỡ mà bị cuốn vào trận pháp này thì liệu sẽ có người đến cứu hay bản thân phải bỏ mạng nơi đây không nữa.
Chính vì thế, hắn tập trung mười hai phần tinh lực, cẩn thận ứng phó. Sau nửa ngày, rốt cuộc hắn đã phá trận bước ra.
Sau lần này, những trận pháp ngăn cản phía sau lần lượt là: “Bát Môn Bế Khí Trận”, “Yên Vũ Lạc Tiên Trận”, “Hư Thần Nhiếp Hồn Trận”,…
Đây đều là những trận pháp đã được đề cập đến trong ngọc giản phân thần của Trương Chí Lương.
Mặc dù đã được học tập theo hệ thống, nhưng khi bị trận pháp bủa vây, Lý Phàm mới hiểu rõ lý luận khác hẳn với thực tế.
May là những trận pháp này dường như không được kích hoạt hoàn toàn mà đơn giản chỉ được dùng để khảo nghiệm. Tuy là có hơi nhọc nhằn nhưng Lý Phàm đều có thể lần lượt phá giải.
Sau khi thoát khỏi trận pháp cuối cùng, “Thập Phương Hi Di Trận”, Lý Phàm cuối cùng cũng đến được một không gian an toàn. Nơi đây cực kỳ giống với nơi Trương Trí Lương Lương giảng dạy trận pháp, có một vị tu sĩ trẻ áo trắng đang chờ đợi sẵn ở đấy.
“Lý Phàm, đến từ Tùng Vân Hải.”
“Tổng thời gian giải trận: Một ngày lẻ sáu canh giờ.”
“Thành tích dưới trung đẳng.”
“Giải trận xuyên suốt không ngơi nghỉ, sau khi hoàn thành cũng không thấy mệt mỏi.”
“Tâm thần kiên cố, có thể đánh giá xuất sắc.”
“Ừm…”
“Tổng đánh giá, thượng đẳng.”
Tu sĩ mặc áo trắng đánh giá như thế, ngay khi y nói xong, một ngọc bài màu bạc bỗng xuất hiện trước mặt Lý Phàm.
“Lệnh bài này vật chứng minh thân phận của ngươi ở biệt viện Hoàn Vũ này, nhớ cất giữ cẩn thận, đừng để mất.”
“Thông báo và tin tức về phân phát vật dụng đều được truyền lại thông qua lệnh bài này.”
“Người có thể nghỉ ngơi trước, chờ khi toàn bộ thành viên trong đợt huấn luyện này tập hợp đông đủ thì sẽ có người báo cho ngươi hay.” Tu sĩ mặc đồ trắng dặn dò.
Lý Phàm thu lệnh bài vào, chắp tay cảm tạ tu sĩ áo trắng rồi hỏi: “Không biết nên xưng hô với tiền bối thế nào?”
Tu sĩ áo trắng cười cười: “Thiên Vũ châu Kỷ Hoành Đạo Ngươi hãy đi đi.”
Nói xong, y khoát tay, ngay sau đó, lệnh bài màu bạch toả ra hào quang sáng chói bao bọc lấy Lý Phàm. Khi ánh sáng bạc biến mất, Lý Phàm phát hiện bản thân đang ở trong một đình viện nhỏ.
Đình viện này không lớn nhưng được trang trí rất tỉ mỉ.
Khu vực trung tâm vốn là một cái ao với hòn non bộ, nhưng thông qua lệnh bài, Lý Phàm có thể thay đổi khung cảnh này thành những cảnh tượng theo sở thích, từ đỉnh núi được bao phủ bởi biển mây, sa mạc hoang vu, cho đến đại dương bao la vô tận,…
Sau khi điều chỉnh, Lý Phàm phát hiện ra đây không chỉ đơn giản là ảo ảnh, khi bay vào trong, hắn lại cảm thấy chúng đều thật sự tồn tại, cứ như đình viện này được kết nối với một không gian chân thực khác.
Lý Phàm không khỏi cảm thán biệt viện Hoàn Vũ này quả thực quá xa xỉ, không chỉ vật liệu xây dựng đắt tiền, không gian ưu mỹ mà ngay cả nồng độ linh khí trong đình viện cũng cao đến mức khiến người ta phải khiếp sợ.
Lần theo sự lưu động của linh khí, Lý Phàm đi vào một căn phòng nhỏ, phát hiện ra có một cái Thiên Huyền kính phiên bản thu nhỏ được đặt bên trong, nó có công năng không khác gì những nơi khác, có thể hỗ trợ tìm kiếm, trao đổi,… thậm chí còn có thể mở ra cả chế độ hỗ trợ tu luyện.
Điều khiến Lý Phàm ngạc nhiên đến líu cả lưỡi là chế độ hỗ trợ tu luyện được mở ra trong đình viện này được miễn phí hoàn toàn.
Dù hiện giờ không thiếu điểm cống hiến nhưng niềm vui khi được xài chùa thì ai mà cự tuyệt cho được? Lý Phàm không khách khí, lập tức tiến vào trạng thái Khải Linh.
“Tiếc là ưu đãi đặc biệt này chỉ gói gọn trong đợt huấn luyện chứ không thể sử dụng lâu dài. Nếu không thì mình có thể ngồi xổm ở đây cả đời cũng được.”
“Khu vực hạch tâm của Vạn Tiên Minh quả thật quá xa hoa, vượt xa Tùng Vân Hải hẻo lánh.”
“Khó trách vô số tu sĩ tranh đến vỡ đầu cũng muốn chui vào.”
“Chỉ cần tiện đường mượn việc công làm việc tư một chút thôi thì cũng đủ để tiết kiệm biết bao nhiêu tài nguyên rồi.” Lý Phàm không thể không than thở.
Bạn cần đăng nhập để bình luận