Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 978: Độc hành đường trường sinh

“Lúc ấy ta quả thực đã nhìn thấy tiên nhân mở mắt, xem ra hắn đúng là vẫn còn sống.”
“Liếc mắt lấy chữ Cơ diệt Huyền Hoàng, e rằng không phải việc tiên nhân bình thường có thể làm được. Ngồi bất động vạn năm, ngộ đạo có lấy thu hoạch, sợ là cách đột phá đến cảnh giới Vô Danh Chân Tiên không xa nữa...”
Trong lòng Lý Phàm bỗng nhiên sinh ra một luồng áp lực vô hình.
Nếu như những lời của Bách Hoa đạo nhân đều là thật, như vậy cuối cùng sẽ có một ngày vị tiên nhân này sẽ từ trong ngộ đạo tỉnh lại.
Nếu như khi đó chính mình vẫn chưa thể chạy trốn khỏi vùng tinh hải chí ám này...
Nhất định phải hoàn chân.
Nói cách khác, thời gian hắn ở trong Huyền Hoàng giới thật ra có hạn mức cao nhất.
Chẳng qua hiện tại xem ra vẫn không cần lo lắng quá mức về vấn đề này.
Ít nhất nhìn từ mấy lần luân hồi hắn trải qua, mãi đến định neo năm thứ hơn bảy trăm, tiên nhân Tiên Khư vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
“Nhưng đời sau đó Phương Tiêm Bi Thiên Minh xây dựng phun trào càng ngày càng thường xuyên, nói không chừng là đã phát giác được nguy cơ tiên nhân tỉnh lại, không thể không làm vậy.” Lý Phàm âm thầm suy nghĩ.
“So với Chân Tiên tỉnh lại, chuyện ta cần lo lắng hơn là, nếu như cưỡng ép phá vỡ hấp dẫn của Tiên Khư, rời đi Huyền Hoàng, thậm chí vượt qua tường cao thì có thể đánh thức vị tiên nhân đang trong ngộ đạo này không?”
Suy nghĩ tới đây, Lý Phàm không khỏi hỏi: “Tạm thời lại không nhắc tới ngọn nguồn kiếp nạn Tu Tiên giới. Đạo hữu nhìn nhận thế nào về bức tường chắn vô hình vây quanh tinh hải chí ám?”
Bách Hoa đạo nhân trầm mặc một hồi, cho ra một đáp án khiến Lý Phàm có chút bất ngờ.
“Bức tường chắn vô hình này thực ra có hai khả năng.”
“Thứ nhất là tồn tại bên ngoài tinh hải chí ám để đề phòng sự khuếch tán kiếp nạn chữ triện Chân Tiên mang đến mà lập nên.”
Lý Phàm gật đầu, điều này giống với suy đoán của Huyền Thiên Vương năm đó.
“Còn loại khả năng thứ hai...”
Giọng điệu Bách Hoa đạo nhân đột nhiên trầm xuống: “Rất có thể là do vị tiên nhân Tiên Khư kia bố trí.”
“Trước đó đã từng nói, đạo đồ Chân Tiên mỗi tiên nhân theo đuổi là độc nhất vô nhị. Vị tiên nhân muốn lấy chữ Cơ ngộ đạo vì đề phòng bị tiên nhân khác phát hiện sự tồn tại của chữ ‘Cơ’, từ đó ảnh hưởng đến tiến trình ngộ đạo của bản thân. Bởi vậy trước khi ngộ đạo, hắn đã bố trí thủ đoạn phong tỏa tinh vực này, ngăn cách trong ngoài.”
‘Tường cao’ là do tiên nhân Tiên Khư bày ra?
Trong lòng Lý Phàm đầu tiên là giật mình, sau đó sau khi suy nghĩ một lúc, cảm thấy đúng là có không phải không có loại khả năng này.
Hắn không khỏi nhớ tới nhận định của Huyền Thiên Vương năm đó.
Chỉ có đột phá đến cảnh giới Chân Tiên mới có thể mang theo Huyền Hoàng giới vượt qua tường cao.
“Chân Tiên trong lời Huyền Thiên Vương, dựa theo lời giải thích rất nhanh là có thể đạt tới của hắn năm đó để xem xét thì hẳn là cảnh giới tiên nhân bình thường. Mà không phải cảnh giới Vô Danh Chân Tiên.”
“Chỉ có thực lực gần hoặc mạnh hơn tiên nhân Tiên Khư bố trí tường cao mới có thể vượt qua hắn. Điều này cũng hết sức hợp lý.”
“Năm đó Tiên giới sụp đổ, người sống sót chạy tứ phía. Tiên nhân Tiên Khư sau khi đạt được Cơ Tự Quyết lại trực tiếp ngồi ngộ đạo ở lối vào thông đạo Tiên giới, phần can đảm này...”
“Có lẽ trong Tiên giới cũng không thấy nhiều.”
“Như vậy hắn tiện tay bố trí tường cao phong tỏa toàn bộ tinh hải chí ám cũng chưa chắc là chuyện không thể.”
Trong lúc Lý Phàm trầm tư, vậy mà cảm thấy có lẽ loại suy đoán thứ hai mới gần chân tướng sự thật hơn.
Nếu thật sự là như thế...
“Sợ rằng muốn trốn khỏi từ tinh hải chí ám thì chắc chắn phải quấy nhiễu đến vị tiên nhân Tiên Khư kia.”
Đây không thể nghi ngờ là chuyện nguy hiểm, không thể đạt được hơn chuyện đối kháng Truyền Pháp.
Chỉ muốn trường sinh tự tại, ai ngờ vừa bước lên đường thì đã phát hiện trên đường phía trước lần lượt đứng sừng sững hai kẻ địch mạnh nhất thiết phải đối mặt là Truyền Pháp thiên tôn, tiên nhân Tiên Khư...
Đây là chuyện làm người tuyệt vọng cỡ nào!
Chỉ sợ tuyệt đại đa số tu sĩ trong tinh hải chí ám trong nháy mắt biết được chân tướng thì đều sẽ đạo tâm sụp đổ, khó có lòng tiến tới được nữa!
Nhưng Lý Phàm chỉ híp mắt, trong lòng không vì vậy mà cảm thấy chán nản tí nào.
Bất kể là Truyền Pháp hay là tiên nhân. Cho dù là ‘Vô Danh Chân Tiên’ hư vô mờ mịt...
Chỉ cần chặn trên con đường trường sinh của hắn, Lý Phàm nhất định sẽ nghiền nát kẻ đó!
“Trên đường trường sinh ta độc hành, thế nhân ngăn ta ý không bằng.”
“Một kiếm chém mặt trời tinh hải, trời bi đất thảm tiên thần kinh.”
Trong lòng Lý Phàm chậm rãi ngâm dài, ánh mắt hàn quang kiên định.
Bách Hoa đạo nhân cách đó không xa không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy khí tức trên người người trước mắt chợt xảy ra thay đổi khó hiểu.
Làm cho nàng vậy mà ẩn ẩn run rẩy trong lòng, như có cảm giác tai vạ đến nơi.
Nhưng loại cảm giác này chỉ chợt lóe qua, lúc nhìn kỹ lại thì lại biến mất không còn tung tích.
Hệt như chỉ là ảo giác của nàng.
Nhưng Bách Hoa đạo nhân hiểu, lấy trạng thái ‘thân lưu ly’ của nàng hiện tại, ảo ảnh, ảo giác gì đó căn bản không có khả năng xuất hiện trên người nàng.
Cho nên...
Bách Hoa đạo nhân nhìn chăm chăm Lý Phàm thoạt nhìn như người vật vô hại, chính khí lăng nhiên, trong lòng lại tăng thêm một phần cảnh giác.
Tiên nhân Tiên Khư cách tình cảnh hiện tại còn quá xa. Sau khi suy nghĩ một lúc, Lý Phàm tạm thời đè xuống đủ loại suy nghĩ.
Hắn nhìn về phía Bách Hoa đạo nhân bóng dáng giấu trong kim quang, lại hỏi lần nữa: “Cảnh giới tiên nhân không phải thứ trước mắt chúng ta có thể phỏng đoán. So ra thì ta càng tò mò những chuyện trải qua của đạo hữu hơn.”
“Không phải ngươi là người sống sót trong kiếp nạn năm đó à, vì sao lại xuất hiện trong hồ câu cá?”
“Đạo đồng Lưu Ly lại có quan hệ gì với ngươi?”
Ánh mắt Lý Phàm sáng rực, phong ấn trận đạo bốn phía lặng yên gia cố lần nữa.
Bách Hoa đạo nhân liếc nhìn xung quanh nhỏ không thể cảm giác, thở dài: “Lòng đề phòng của đạo hữu quả nhiên không tầm thường.”
“Thực ra nguyên do ta ở trong hồ câu cá chỉ là trùng hợp mà thôi.”
“Như trong lời của ta, thân bất do kỷ.”
Bách Hoa đạo nhân chầm chậm kể ra: “Ngày đó, người may mắn sống sót của chư giới bọn ta tập hợp một chỗ, thương thảo cách trốn ra từ trong tinh hải Trầm Luân.”
“Nào ngờ trong hư không tự dưng truyền đến một cơn chấn động khoá chặt lấy ta.”
“Ta nháy mắt mất đi ý thức, chờ sau khi ta tỉnh lại thì người đã ở trong hồ câu cá.”
Lý Phàm mỉm cười: “Nói như vậy, ngươi là vì quá xui cho nên mới bị hồ câu cá bắt vào?”
Giọng Bách Hoa đạo nhân có phần bất đắc dĩ: “Phải nhưng cũng không phải. hồ câu cá tự động vơ vét bảo vật rải rác trong tinh không, vật vô chủ càng trân quý càng có thể bị hồ câu cá xem như mục tiêu.”
“Công pháp của ta đại thành, thân như Ám Quang Lưu Ly Liên, thay vì nói là người, càng giống như pháp bảo nhiều hơn.”
“Chỉ có thể nói, vận mệnh sắp đặt có một kiếp này thôi.”
“Trong hồ câu cá, ta không biết đã trầm luân bao nhiêu năm. Sau đó cơ duyên xảo hợp, bám vào bên trên một quả Lưu Ly Trí Quả tính chất tương cận với ta.”
“Hấp thu một phần năng lượng trong Trí Quả, lúc này mới miễn cưỡng có thể duy trì thần trí tỉnh táo trong hồ câu cá.”
“Lại sau đó...”
“Ta cảm ứng được một luồng lực lượng dẫn dắt Lưu Ly Trí Quả, biết có thể đây là cơ hội thoát vây duy nhất. Sau đó ta và Lưu Ly cùng nhau được câu ra từ trong hồ câu cá.”
“Ha ha, chỉ là ta ẩn giấu tương đối tốt, các ngươi luôn không có phát hiện mà thôi.”
Bách Hoa đạo nhân thản nhiên nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận