Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 201: Bản Tọa Sơn Quyết hoàn chỉnh

Hà Chính Hạo gật gật đầu, lúc này mới vận chuyển “Thái Thượng Nguyên Thủy Chân Kinh” để luyện hóa tu vi của “Tọa Sơn Quyết”.
Sau đó, y bắt đầu tu luyện “Sơn Hà Ẩn Long Công”.
Khi Hà Chính Hạo bước vào Trúc Cơ cảnh một lần nữa, Lý Phàm nhìn thấy một bức tranh với từng dãy núi liên miên hơn vạn dặm và hệ thống sông ngòi dày đặc hiện ra trên đỉnh đầu của y.
Trong lúc mạng lưới sông núi này hiện lên, có một tiếng long ngâm mơ hồ truyền đến.
Dường như có một con thần long đang bay lượn trong màn sương mù mờ ảo phủ bên ngoài bức tranh.
"Không hổ là công pháp Nguyên Anh, khí thế khoáng đạt, thật bất phàm." Lý Phàm âm thầm tán thưởng trong bụng.
Dị tượng kéo dài hơn nửa ngày.
Sau khi nó chậm rãi tiêu tán, Hà Chính Hạo mở hai mắt ra, một tia sáng loé lên trong mắt y.
Y đã khôi phục lại tu vi Trúc Cơ trung kỳ.
"Cảm giác thế nào?" Nhìn thấy Hà Chính Hạo thay đổi cả về khí chất lẫn thần thái, Lý Phàm hỏi.
"Công pháp này còn thần kỳ hơn so với tưởng tượng của ta. Đơn giản là không thể miêu tả bằng lời được. Nếu tu hành thuận lợi, ta có nắm chắc sẽ bước vào Kim Đan cảnh trong vòng ba mươi năm." Hà Chính Hạo vô cùng mừng rỡ, sau đó lại cảm tạ Lý Phàm một lần nữa.
"Này, ta đã nói không cần khách khí. Hiện giờ, chúng ta là người trên một con thuyền, thực lực của đạo hữu tăng lên, đối với ta mà nói, là một chuyện tốt!”
"Tu hành cho thật tốt, tranh thủ sớm bước vào Kim Đan cảnh." Lý Phàm động viên y.
Hà Chính Hạo gật đầu đồng tình.
"Đúng rồi, đạo hữu xử lý bản công pháp “Toạ Sơn Quyết” mà ngươi tu luyện trước giờ? Bán cho Thiên Huyền Kính hay sao?" Lý Phàm thuận miệng hỏi.
"Đúng vậy. Nói thế nào thì đây cũng là một môn công pháp Kim Đan, ít nhiều gì thì cũng bán được không ít điểm cống hiến.” Hà Chính Hạo trả lời.
"Có thể bán được bao nhiêu?"
"Ta xem cái đã." Hà Chính Hạo lấy ra một cái ngọc giản rồi liên hệ với Thiên Huyền tiểu kính.
"Thế mà chỉ có giá trị bốn vạn rưỡi điểm cống hiến?" Một lát sau, Hà Chính Hạo tỏ vẻ thất vọng ra mặt.
"Thôi, thôi! Có thể kiếm lại được bao nhiêu hay bấy nhiêu đi.” Hà Chính Hạo khẽ bặm môi, định bán ngọc giản “Toạ Sơn Quyết” cho Thiên Huyền kính.
Đúng lúc này, Lý Phàm đột nhiên lên tiếng ngắt lời y:
"Chờ đã!"
Hà Chính Hạo quay đầu nhìn Lý Phàm, hỏi: "Đạo hữu có chuyện gì sao?"
Lý Phàm lắc đầu: "Chỉ có bốn vạn rưỡi điểm cống hiến, bán cho Thiên Huyền kính thì lỗ quá. Ta có đường dây riêng, đạo hữu đưa công pháp cho ta, có thể bán được ít nhất là năm vạn điểm cống hiến.”
Hà Chính Hạo vô cùng vui mừng: "Vậy thì tốt quá! Việc này đành nhờ đạo hữu vậy."
Nói xong, y không hề đề phòng mà đưa ngọc giản ra.
Trong chuyện này, đương nhiên do “Thương Khế Thư” ảnh hưởng một phần.
Nhưng phần nhiều là do Hà Chính Hạo thấy, Lý Phàm hiện nay giàu sụ như thế, dù đã cho y mượn hai mươi lăm vạn điểm cống hiến, thì ít nhất hắn vẫn còn bốn mươi vạn điểm cống hiến.
Có nhiêu đó điểm cống hiến trong tay, công pháp Nguyên Anh nào hắn không thể chọn, cần gì phải ngấp nghé “Toạ Sơn Quyết” gân gà này của y?
Quả nhiên, ngay cả ngọc giản Lý Phàm cũng không thèm đọc, trực tiếp nhét vào trong nhẫn trữ vật.
“Khi nào xong xuôi, ta sẽ chuyển điểm cống hiến cho đạo hữu.”
"Nhận được điểm cống hiến rồi thì đạo hữu cũng không cần vội trả nợ ta, cứ ưu tiên dùng cho Khải Linh, nhanh chóng nâng cao tu vi là được.”
Lý Phàm dặn dò.
Hà Chính Hạo thì tỏ vẻ cảm kích.
Lý Phàm cũng không ở lại lâu hơn nữa, trực tiếp trở về trong Thiên Huyền kính.
Hắn cũng không che giấu gì, lập tức lấy ngọc giản “Tọa Sơn Quyết” ra rồi đọc một cách cẩn thận.
Một lúc lâu sau, hắn đã ghi nhớ toàn bộ nội dung bên trong vào đầu, sau đó bóp nát ngọc giản.
"Quả nhiên, bản “Tọa Sơn Quyết” mình phục chế kiếp trước không hoàn chỉnh.”
Về phần tại sao hắn lại phải tốn công tốn sức như vậy, ngoài việc muốn khuất phục Hà Chính Hạo để có một vị đại sư trận pháp làm trợ thủ ra.
Còn lại là vì chuyến đi Vẫn Tiên cảnh đã cho hắn một gợi ý.
Những công pháp thời thượng cổ, chẳng hạn như “Tử Tiêu Ngự Lôi Chân Quyết”, trừ tổng thiên tu luyện ra, thông thường, chúng sẽ có những pháp môn khác tương ứng theo công pháp.
“Toạ Sơn Quyết” cũng là một công pháp được truyền lại từ thời thượng cổ, vậy nên, nó hẳn cũng phải có những pháp môn tương tự như thế.
Thế nhưng, bản “Toạ Sơn Quyết” Lý Phàm phục chế trong kiếp trước chỉ có phần tu luyện mà thôi, dường như thiếu đi những bộ phận khác.
Lại thêm Hà Chính Hạo trước đây cũng từng nhắc đến, “Toạ Sơn Quyết” mà y tu hành có đủ loại pháp môn thần diệu khó tin.
Nên Lý Phàm đoán, chắc hẳn việc hắn tái hiện lại công pháp thông qua phương pháp tế luyện phân thân đã làm cho công pháp kiếp trước bị thiếu sót không nhỏ.
Thế nên, hắn mới phải mất nhiều công sức, cuối cùng cũng lấy được bản “Toạ Sơn Quyết” hoàn chỉnh tới tay.
Mà kết quả cũng không làm cho Lý Phàm phải thất vọng.
Ngoài các loại pháp môn thần kỳ như “Cảm Ứng Địa Mạch”, “Lực Năng Bạt Sơn” hay “Sơn Nhân Hợp Nhất” ra.
Bản hoàn chỉnh của “Tọa Sơn Quyết” còn có một loại đặc tính cường đại khác, có thể so sánh với “ngồi mát ăn bát vàng”.
Đó cũng chính là chỗ tinh túy của một chữ “toạ” trong “Toạ Sơn Quyết”.
Đó là, “Đoan Toạ Sơn Điên”, ngồi ngay ngắn trên đỉnh núi, sừng sững bất động.
Đúng là khi ngọn núi cao lên, tu vi của người tu luyện cũng sẽ tăng trưởng theo.
Nhưng còn có một tầng nghĩa khác:
Cho dù ngọn núi có tăng trưởng nhanh đến mức nào, cho dù cao lên đến bao nhiêu.
Thì nó vẫn luôn ở phía dưới người tu sĩ tu luyện “Tọa Sơn Quyết”.
Một ngày tu sĩ không đứng dậy, thì núi vĩnh viễn sẽ luôn bị áp một đầu.
Nếu cho “người” thay “núi”, nguyên lý cũng vẫn là như thế.
Khi Lý Phàm lựa chọn một tu sĩ mà hắn đã từng đầu tư, sau đó phát động “Đoan Tọa Sơn Điên”.
Như vậy, cho dù vị tu sĩ kia có thiên phú tu hành cao cỡ nào, gặp được bao nhiêu kỳ ngộ.
Thì cảnh giới tu vi của y đều vĩnh viễn không bao giờ vượt qua được Lý Phàm.
Tương đương với việc cõng Lý Phàm trên lưng, mang theo “cục tạ” tiến lên.
Khi cảnh giới của vị tu sĩ kia ngang bằng với Lý Phàm, vậy thì mọi sự tăng trưởng tu vi của y đều sẽ ưu tiên đổ dồn cho Lý Phàm.
Nếu cả đời này, vì nguyên nhân nào đó mà Lý Phàm mãi mãi bị bình cảnh vây khốn, không cách nào đột phá.
Vậy thì, tu vi của vị tu sĩ kia cũng sẽ không thể tiến thêm được, chỉ quanh quẩn tại chỗ.
"Vô cùng ác độc", Lý Phàm chỉ có thể dùng bốn chữ này để miêu tả pháp môn “Đoan Tọa Sơn Điên” của “Tọa Sơn Quyết”.
Lý Phàm đoán, có lẽ vì Hà Chính Hạo có tính cách như vậy, không muốn kết thù với người khác, nên y căn bản không tu hành pháp môn này.
Thế nên, kiếp trước, hắn không cách nào phục chế được pháp môn này từ trong ký ức của y.
Pháp môn này mạnh mẽ đến vô lý như thế, đương nhiên cũng có những hạn chế tương ứng.
Ví dụ, chỉ có thể lựa chọn một vị tu sĩ để phát động “Đoan Tọa Sơn Điên”.
Cảnh giới của vị tu sĩ này ít nhất phải thấp hơn bản thân một cảnh giới nhỏ thì mới có thể thi pháp thành công.
Đồng thời, còn có vài tác dụng phụ nhất định.
Có câu, “ngăn cản đường lên đại đạo của người khác, thù này không chết không thôi”.
Hiệu ứng của “Đoan Tọa Sơn Điên” kéo dài càng lâu, người bị hại càng bị áp chế nặng hơn, cảm ứng trong cõi u minh của y cũng sẽ ngày càng mạnh.
Tuy không thể trực tiếp biết được nguyên nhân cụ thể khiến tu vi của bản thân không cách nào tiến thêm, nhưng y cũng sẽ phát sinh những thay đổi tương ứng.
Mới đầu, y sẽ sinh ra sự chán ghét không thể giải thích được với người thi pháp.
Sau đó, loại chán ghét này sẽ biến thành thù hận.
Cuối cùng, từ thù hận biến thành chấp niệm.
Ngươi không chết, chính là ta vong.
Mặc dù có nhiều hạn chế như vậy, nhưng theo quan điểm của Lý Phàm, tác dụng áp chế của “Tọa Sơn Quyết” này vẫn vô cùng mạnh.
Bởi vì, quyền chủ động khống chế cường độ tác dụng phụ của “Đoan Toạ Sơn Điên” vẫn luôn nằm trong tay người thi pháp.
Áp chế ba, năm năm là đủ. Trong khi đó, tình trạng song phương vẫn chưa đi đến mức không đội trời chung.
Đến lúc đó, chỉ cần đổi một mục tiêu khác là được.
Đối với Lý Phàm, chỉ cần tu vi tăng trưởng, hắn chẳng quan tâm đến đại thù sinh tử gì với ai cả.
Đời này là địch, đời sau không biết chừng lại là bạn tri kỷ, chẳng có gì phải lo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận