Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 1149: Phục Trúc Cơ chi biến

“Làm như vậy liệu có hơi phung phí không?”
Thương Thiếu Quân chắn trước mặt tâm phúc Diêm Hoán, lặng lẽ truyền âm dò hỏi Lý Phàm.
Sau đó, khi thấy vẻ mặt cười như không cười của Lý Phàm, Thương Thiếu Quân cảm thấy có chút không ổn thỏa.
Hắn khẽ ho nhẹ để che giấu sự lúng túng của mình.
“Cái tên Tiên Tâm Chú này quá mức rêu rao. Thiếu Quân đổi một cái tên bình thường một chút rồi truyền thụ xuống dưới đi.” Lý Phàm nhắc nhở.
Thương Thiếu Quân liên tưởng đến công pháp mà Diễn Pháp Giác đã thôi diễn trước đây, quay lại hỏi Diêm Hoán: “Đây là “Rèn Tâm Quyết” của vị tiền bối này truyền lại, nó có thể bảo vệ các ngươi khỏi bị ma âm ăn mòn. Ngươi nhanh chóng truyền toàn quân, bắt buộc mỗi người đều phải học thuộc.”
Cái tên Rèn Tâm Quyết này quá đỗi bình thường, đến nỗi sau khi Diêm Hoán nghe Thương Thiếu Quân nói xong thì vẻ mặt không có quá nhiều vui mừng. Hắn chỉ khom người lĩnh mệnh, lập tức thử tu hành tại chỗ.
“Có thể có được bí thuật như thế phòng thân, bọn họ lại không biết, quả nhiên là…”
Nhìn bóng lưng đi xa dần của Diêm Hoán, Thương Thiếu Quân có chút cảm khái.
“Nếu bọn họ biết được môn bí thuật này rất quý giá, nói không chừng bọn họ còn lo được lo mất, khó có thể học xong.” Lý Phàm lại nói như thế.
“Thanh Huyền quân có trăm vạn người, tuy ta đã hạ lệnh nghiêm cấm truyền bí thuật ra ngoài nhưng có lẽ khó tránh khỏi chuyện này. Đạo hữu không lo lắng chút nào ư?” Thương Thiếu Quân khó hiểu nhìn về phía Lý Phàm.
Sau khi đối phương tới Tiên Lũy Vĩnh Hằng, một loạt hành động của hắn khiến Thương Thiếu Quân nghĩ mãi vẫn không đoán ra được.
Hắn không phải vì danh tiếng, lại càng không vì lợi ích.
“Tu sĩ Huyền Hoàng luôn coi trọng đồ của mình. Tuy nói bọn họ chịu sự ảnh hưởng của pháp không thể cùng tu nhưng trong lúc vô tình nội tâm nhận thức của các tu sĩ đã thay đổi.”
“Vào thời Tu Tiên giới thượng cổ, không còn nhìn thấy được khung cảnh hưng thịnh, mọi người ngồi luận đạo, trao đổi và chia sẻ với nhau nữa rồi.”
“Ta không thích như thế.”
Lý Phàm thánh thai nhàn nhạt nói.
Cộng thêm cách cư xử của hắn ở trước mặt người ngoài cho người ta có cảm giác hắn không câu nệ gì, rất tự do và thoải mái.
“Truyền thì truyền, chỉ cầm thuận theo tâm ý của ta, cho dù là tiên pháp thì có sao đâu?”
Thương Thiếu Quân nhìn bóng dáng của Lý Phàm, không khỏi có phần thất thần.
Hào khí như thế thật là hiếm thấy.
Ở cùng một chỗ với nhân vật như thế, Thương Thiếu Quân cảm thấy bản thân cũng trở nên hào tình vạn trượng hơn.
Mọi việc trong Tiên Lũy Vĩnh Hằng đều xử lý hoàn tất, không còn gì cần phải lo lắng nữa.
Thương Thiếu Quân cùng Lý Phàm đứng ở bên ngoài Tiên Lũy Vĩnh Hằng, nhìn sương trắng mịt mờ.
“Tiếp theo, chúng ta đi hướng nào?”
Tự nhiên gánh trọng trách “cứu vớt Huyền Hoàng giới, thật sự phải lên đường, trong lòng Thương Thiếu Quân vẫn có chút mơ màng.
Có điều, việc đã tới nước này, hắn cũng không thể đổi ý được nữa.
Thương Thiếu Quân liếc nhìn Lý Phàm ở bên cạnh, hắn tin chắc rằng nếu như lúc này hắn đổi ý, đối phương nhất định sẽ dùng kiếm chém chết hắn.
“An nguy của Huyền Hoàng gắn liền với bản thân. Cảm giác như vậy…”
“Cũng không tệ lắm.” Thương Thiếu Quân thầm nghĩ ngợi.
Lý Phàm vươn tay ra, một thanh kiếm nhỏ dài không quá bàn tay xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
Nó dường như như cảm ứng được gì đó và không ngừng xoay tròn.
Cuối cùng, mũi kiếm chỉ về một phương hướng rồi ngừng lại.
Thương Thiếu Quân nhìn theo hướng mà thanh kiếm nhỏ đã chỉ.
“Phàm thứ gì có tồn tại, ắt sẽ lưu lại dấu vết. Đạo bóng dáng thần bí kia tuy vô cùng mạnh mẽ nhưng chỉ cần hiện thân ở Huyền Hoàng giới thì sẽ không thể tránh khỏi sinh ra những vướng mắc với hiện thực. Chúng ta chỉ cần truy đuổi hắn thì sẽ có thể tìm được càng nhiều bằng chứng.” Ánh mắt Lý Phàm sáng quắc.
Thương Thiếu Quân cảm thấy Lý Phàm nói rất có lý, hắn gật đầu tán thành.
Hắn không hề biết rằng hướng mà thanh kiếm nhỏ trong lòng bàn tay Lý Phàm chỉ, căn bản không phải theo dõi bóng dáng thần bí đó.
Mà nó chỉ về hướng mê vực đã lần lượt được xác minh trong trí nhớ của Lý Phàm.
Dĩ nhiên, trăm sông đổ về một biển, bọn họ chắc chắn sẽ ở đó để tìm được thật nhiều chứng cứ chứng minh Huyền Hoàng giới đang bị người khác cải tạo.
Đúng lúc Lý Phàm thánh thai chỉ dẫn Thương Thiếu Quân vạch trần sự thật về Huyền Hoàng giới ẩn giấu dưới tảng băng trôi, trong tiểu thế giới Đại Khải, trụ sở thí nghiệm của Ân thượng nhân bước đầu đã xây dựng xong rồi.
“Năm đó, vào lần cuối cùng ta gặp Bạch tiên sinh, hắn từng nói với ta, sau khi Dĩ Ngã Trúc Cơ pháp ta có thể có được ‘Hỗn Nguyên kim đan’, ‘thân thể Nguyên Anh’ và ‘tâm niệm Hóa Thần’. Tiên sinh không ngại mô phỏng khái niệm lần này để tiến hành thôi diễn.” Phân thân Lý Bình nói với Ân thượng nhân.
Ân thượng nhân vừa mới biểu diễn một tiết mục biến hóa kỳ lạ ở trước mặt Lý Bình.
Thân thể tách ra, một bản thân khác ngọ nguậy chui ra từ trong cơ thể.
Sau đó nó quay đầu lại, nuốt chửng thân thể máu thịt của chính mình.
Âm thanh nhai thịt và xương trong miệng vang vọng khắp trụ sở thí nghiệm, khuôn mặt Ân thượng nhân nhuốm đầy máu.
Nhưng mặt mũi vô cùng bình tĩnh, trong ánh mắt của Ân thượng nhân đang ăn chính mình tràn đầy sự chuyên tâm.
Dường như hắn không phải đang ăn thức ăn mà là đang nghiên cứu gì đó.
Tuy Lý Bình có vô số ký ức trong quá khứ nhưng lúc này nhìn Ân thượng nhân, trong lòng hắn không khỏi có chút sợ hai.
Nó không liên quan đến lòng can đảm, nó thật sự trái ngược với bản chất nhân loại.
Nhai kỹ nuốt chậm, cuối cùng là nuốt trọn chính mình vào trong bụng.
Lý Bình phát hiện cảnh giới Ân thượng nhân hiển lộ ra bên ngoài đã giảm từ Trúc Cơ kỳ xuống Luyện Khí kỳ.
Lúc này, Ân thượng nhân lau bàn tay dính máu tanh vào quần áo và giải thích: “Muốn thôi diễn ra môn pháp tiếp theo, trước hết nhất định phải bước đi trên đạo lộ chính xác.”
“Dĩ Ngã Trúc Cơ pháp của ta chỉ thành công được một nửa. Thế nên muốn tiêu diệt căn cơ và tu hành lại lần nữa.”
Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời: “Có thể sẽ có chút phiền phức, có điều ngươi cứ giao cho ta là được.”
Theo những lời Ân thượng nhân vừa nói ra, Lý Bình lập tức cảm nhận được, dường như có cái gì đó giáng xuống Thánh kinh thành.
Tu hành Thiên Đế Khí Điển có thể hòa vận mệnh của cả vương triều thành một thể.
Lúc này, Lý Bình một mình đại diện cho cả hoàng triều Đại Khải.
Nếu có vật lạ bên ngoài xâm nhập, tất nhiên không thoát khỏi cảm ứng của hắn.
Giống như một con sâu lạnh lẽo chậm rãi bò trên bề mặt da, sau khi tiếp xúc thăm dò, con sâu vươn ra những chiếc gai nhọn, cố gắng xâm nhập vào tiểu thế giới Đại Khải.
“Hả? Chỗ của ngươi có chút mờ nhạt, nếu bọn họ muốn trả thù có lẽ sẽ yếu hơn một chút so với tưởng tượng.” Lúc này, Ân thượng nhân lên tiếng.
Lý Bình biết bọn họ trong lời Ân thượng nhân nói chính là tàn hồn trong thế giới cũ.
Có vẻ như Ân thượng nhân đã cưỡng ép phá hủy và thay đổi trạng thái của chính mình đã thu hút sự chú ý của đồng loại.
Tiếng mưa tí tách vang lên.
Nhưng không có hạt mưa nào rơi xuống.
Chẳng biết từ lúc nào, trên đỉnh đầu Lý Phàm xuất hiện một tầng mây đen dày đặc.
Bao phủ không trung trên trụ sở thí nghiệm.
Mặt đất đá Huyền Vũ cứng rắn đột nhiên trở nên giống như bùn lầy trong tiếng mưa tí tách.
Từng cánh tay trắng bệch bất chợt vươn lên từ dưới mặt đất.
Lý Bình khẽ cau mày, muốn bay lên để tránh né.
Nhưng ở trong không gian bị thay đổi vặn vẹo kỳ dị này, hắn lại mất đi năng lực phi hành.
May mắn thay, hắn không phải là mục tiêu của mấy u hồn thế giới này.
Những cánh tay kia đối với hắn cũng chỉ là ảo ảnh bình thường mà thôi.
Vô số cánh tay bò trên mặt đất, chen chúc lao về phía Ân thượng nhân.
Còn Ân thượng nhân chỉ lộ ra nụ cười thâm trầm.
Một tay hắn kéo cánh tay gần nhất lên, bỏ vào trong miệng và bắt đầu nhai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận