Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 865: Vô hạn pháp sơ hiện

Theo một tiếng hét to của Lý Phàm, trong không gian sâu thẳm tĩnh mịch, một con rối Thiên Dương còn lớn hơn người khổng lồ lúc trước mấy chục lần, xuất hiện.
Chính là Lý Phàm gần như dựa vào nguyên lực Ngũ Hành động thiên vô cùng vô tận, pháp tướng Nguyên Anh biến ảo ra!
Nếu xuất hiện ở Huyền Hoàng giới, người khổng lồ này đủ để đứng chống trời, thu hút ánh mắt của tu sĩ toàn bộ thế giới.
Phía sau đầu người khổng lồ lờ mờ hiện lên hư ảnh năm đại động thiên, giống như năm vòng tròn nối tiếp nhau. Tôn lên pháp tướng vô cùng thần thánh của Lý Phàm.
So sánh với người khổng lồ này, kích thước của Thiên Dương gần như không khác gì con kiến.
“Trấn!”
Người khổng lồ nhìn xuống, vươn ngón trỏ tay phải, hung hăng ấn đầu Thiên Dương xuống.
Ngón tay bao phủ đỉnh đầu, quả thực giống như nghiêng trời. Vân tay phía trên cũng giống như nhiều phù chú giam cầm, muốn Thiên Dương trấn áp trong phút chốc.
Lần đầu tiên thử được bản thân trong mắt tu sĩ tầm thường là dáng vẻ gì, đối mặt với một kích lăng thiên của người khổng lồ, Thiên Dương lại không kích động.
Quần áo trên người không gió tự động, một vòng không gian xung quanh hắn đã xảy ra bẻ cong kỳ diệu.
Không gian bẻ cong giống như tầng tầng cuộn sóng, lấy Thiên Dương làm nguyên điểm khuếch tán ra ngoài.
Theo không ngừng đẩy mạnh, thân hình Thiên Dương cũng càng ngày càng mơ hồ.
Nhưng mà sau một lát, hắn đã hoàn toàn biến mất trong sân!
Ngón trỏ Lý Phàm nghiền xuống lại đánh vào khoảng không!
“Thú vị đấy! Ta dùng lực ngũ hành phối với trận pháp phong tỏa không gian nhưng vẫn không thể ngăn cản ngươi chạy thoát...”
Tiếng nói chuyện của pháp tướng Lý Phàm nổ vang, ánh mắt không ngừng đảo qua xung quanh.
Muốn tìm được tung tích của Thiên Dương.
Nhưng Thiên Dương giống như hoàn toàn bốc hơi nhân gian, không lộ ra một chút dao động khí tức.
“Tiểu sư đệ, đừng...”
Lý Phàm mới nói được một nửa, Thiên Dương cũng không chút dấu hiệu, giống như u linh bỗng nhiên xuất hiện ở trước đầu của pháp tướng!
Vô cớ xuất hiện, ở phía xa bắn một ngón tay vào mi tâm của pháp tướng.
Giống như một giọt nước rơi vào hồ nước yên tĩnh, đầu của pháp tướng hiện ra vặn vẹo quỷ dị.
Rồi sau đó ầm ầm vỡ vụn!
Thiên Dương đang muốn thu tay lại.
Nhưng pháp tướng đầu nát đầy đất, hành động lại căn bản không chịu ảnh hưởng.
Hai tay nhanh chóng khép lại ở trước người, mười ngón giãn ra, hình thành một cái nhà giam.
Mảnh nhỏ năng lượng của đầu cũng có linh tính, nhanh chóng tới gần.
Ngoài lồng giam ngón tay, trong phút chốc hóa thành một trận pháp!
Thiên Dương hơi giật mình.
Bởi vì hắn phát hiện, trong trận pháp này không chỉ có bản thân không cách nào thoát khỏi không gian, thậm chí thuật ‘không gian gấp’ thi triển vừa nãy, cũng mất đi tác dụng!
Rõ ràng trước đó còn có hiệu quả nhưng khoảnh khắc sau khi giao thủ, Lý Phàm đã tìm được phương pháp phá trận pháp!
Đây là thiên tài cỡ nào!
Không đợi Thiên Dương suy nghĩ tỉ mỉ, ngoài lồng giam mười ngón tay, từng tầng hư ảnh trận pháp không ngừng hiện ra.
Giống như căn bản không có cực hạn, chỉ thời gian mấy giây, uy năng của những trận pháp chồng chất này đã bành trướng tới mức làm cho Thiên Dương cảnh giới Hợp Đạo cũng phải rơi vào rung động.
Đương nhiên, cái giá là pháp tướng Nguyên Anh của Lý Phàm cũng vỡ tung giống như khinh khí cầu, nháy mắt co rút.
Cảm nhận được xung quanh bản thân có nguy cơ có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
Thiên Dương không dám nhúc nhích.
Thân hình của Lý Phàm xuất hiện ở cách đó không xa, dương dương tự đắc: “Thế nào, tiểu sư đệ. Phục chưa?”
Thiên Dương rầu rĩ gật đầu.
“Ha ha.” Lý Phàm cũng không làm khó Thiên Dương nữa, trong mắt hiện lên một quang mang màu lam.
Rồi sau đó nhẹ nhàng một lóng tay về vị trí của Thiên Dương.
Trong khoảnh khắc đó, ở trong mắt Thiên Dương, trận pháp khổng lồ phức tạp đến tột đỉnh đã bị Lý Phàm tùy tay xóa bỏ!
“Ta còn chưa sử dụng công phu thật đâu. Bằng không tổn thương đến ngươi cũng không tốt.” Nhìn dáng vẻ Thiên Dương có chút không phục, Lý Phàm không khỏi cường điệu nói.
“Ta... cũng vậy.” Thiên Dương có chút gian nan phun ra ba chữ này.
Lại lần thứ hai nhìn về phía Lý Phàm, chủ động đưa ra yêu cầu đấu lại.
“Ai dà !” Không ngờ Lý Phàm chỉ khoát tay từ chối.
“So tài một chút đến đây là được. Chúng ta là sư huynh đệ, lẽ nào thật sự phải phân ra ngươi chết ta sống?”
“Không đánh nữa, không đánh nữa!” Lý Phàm cười ha hả địa nói.
Thiên Dương bất đắc dĩ nhưng cũng không miễn cưỡng.
“Nói ra, sức mạnh của tiểu sư đệ ngươi cũng có quan hệ với không gian. Phía trước cách đó không xa, có một tiểu thế giới. Bên trong khắp nơi đều là một loại linh thể, có lẽ có chút trợ giúp đối với ngươi.” Lý Phàm giới thiệu tình hình liên quan tới Hồn Âm giới cho Thiên Dương.
Tuy Thiên Dương đã là Hợp Đạo, nhưng trừ lực pháp tắc mà thiên địa chi phách ẩn chứa ra, kiến thức của hắn thật ra không kém tu sĩ Trúc Cơ thân hóa đạo ngàn năm trước là bao nhiêu.
Đối với chuyện kỳ lạ này, đương nhiên là không sờ được tới đầu.
Nhưng mà từ trước đến nay hắn đều nghe lời Lý Phàm.
Vì thế hai người dọc theo thông đạo không gian tiếp tục xâm nhập.
Nơi này đã cách xa Huyền Hoàng bản giới, Lý Phàm cũng không có kiêng kị nữa.
Thần quang bảy màu cắt phá trường không, ngay lập tức ngàn dặm.
Mà Thiên Dương thuần thục nắm giữ lực không gian cũng có thể co rút thành một tấc sau đó theo sát.
Tuy tốc độ của hai người nhanh như vậy nhưng chiều dài thông đạo không gian nơi này vẫn có chút vượt qua tưởng tượng của bọn họ.
Căn cứ tính toán của Lý Phàm, bọn họ ước chừng dùng thời gian hơn một tháng, mới lờ mờ cảm nhận được đám Liệt Giới Kình đàn phía trước.
Lý Phàm ngừng lại.
Trông về phía xa, chỉ thấy vô số Liệt Giới Kình giống như kình hải. Thành quần kết đội ở trong hư vô mở ra con đường phía trước.
Mà đây vẫn chỉ là hiển lộ bên ngoài.
Ở trong hư không tối đen, không biết đến tột cùng còn tồn tại bao nhiêu Liệt Giới Kình.
Quần thể Liệt giới tản mát ra khí tức chỉnh thể khổng lồ làm cho Lý Phàm cũng có một chút hơi biến sắc.
“Vậy mà là cực điểm của lượng biến đến biến chất.”
“Làm sao số lượng có thể nhiều như thế?”
Lý Phàm không khỏi quay đầu nhìn về phía Hồn Âm giới ẩn giấu cách đó không xa.
“Đi.”
Hóa thành một luồng hồng quang, sau một lát Lý Phàm liền giáng xuống trong tiểu thế giới này.
“Xít...”
Mới vừa đáp xuống đất, Lý Phàm không khỏi nhíu mày.
Nơi này cũng không tránh khỏi quá lạnh.
Ngay cả linh lực trong cơ thể hắn cũng có chút xu thế bị đông lại.
Lực ngũ hành lưu chuyển, Lý Phàm muốn thông qua phương pháp biến ảo linh lực của bản thân thành thuộc tính hỏa, chống đỡ giá lạnh của nơi này.
Nhưng ngay nháy mắt hắn làm như thế.
Một luồng sức mạnh lạnh như băng khủng bố vô duyên vô cớ xuất hiện trong cơ thể Lý Phàm.
Nháy mắt biến thành một khối băng điêu khắc, rồi sau đó theo âm phong không biết từ đâu thổi qua, hóa thành vô số hạt băng, nhẹ nhàng bay đầy đất.
Giây lát sau, vừa dao động, thân hình Lý Phàm lần thứ hai xuất hiện.
“Kỳ quái.”
Trên mặt hắn lộ ra vẻ hứng thú.
Mới vừa nãy, theo lực thuộc tính hỏa cùng xuất hiện trong cơ thể, cũng không phải nóng rực.
Mà là vô cùng lạnh buốt.
Luồng rét lạnh này cũng không phải tới từ bên ngoài, mà là ở trong này, thuộc tính hỏa tự mang đặc thù.
“Sư huynh, nơi này có chút không thích hợp.”
Thiên Dương cũng hiếm có nói ra một câu hoàn chỉnh cực kỳ liền mạch.
Sắc mặt nghiêm túc.
“Xung quanh giống như có cái gì đang gặm nhấm năng lực của ta.”
“Nhưng ta lại không tìm thấy chúng nó.”
Tiếp theo Thiên Dương truyền âm biểu đạt phát hiện của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận