Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 295: Cơ duyên thọ quả

“Không đọ được thiên phú, vậy chỉ có thể dựa vào kỳ ngộ hoặc nỗ lực mà thôi.”
“Tiếc là có nỗ lực nhưng kỳ ngộ của kiếp này vẫn chưa thấy đâu.”
Khi tia sáng vàng kim cuối cùng của tụ hồn châu biến mất, Lý Phàm không khỏi cảm khái như vậy.
Không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra.
Lại hơn hai tháng nữa trôi qua, mặc dù Lý Phàm không thể nói là không có chút tiến bộ nào.
Nhưng cũng chỉ khiến tỷ lệ nhận biết từ năm phần một vạn tăng lên thành một phần một nghìn mà thôi.
Hắn vẫn không thể phát hiện ra sự khác biệt giữa thần hồn bình thường và thần hồn có Hồn Khế, cái gọi là nhận biết cũng chỉ toàn dựa vào trực giác để đoán bừa mà thôi.
Điều này đương nhiên không thể đáp ứng yêu cầu để tạo dựng “Thiên Huyền Toả Linh Trận”.
“Xem ra chỉ có thể để kiếp sau lại tới đây thử lại thôi.”
“Điều tiếc nuối duy nhất đó là ở biệt viện Hoàn Vũ này, mình được tài trợ mở trạng thái Khải Linh miễn phí.”
Lý Phàm lắc đầu, nắm chặt khoảng thời gian tu luyện miễn phí cuối cùng.
Mười mấy ngày sau, bài kiểm tra hàng tháng lại đến.
Phần lớn tụ hồn châu trong tay các tu sĩ đều đã bị tiêu hao hết, vậy nên lần kiểm tra này cũng là bài kiểm tra cuối cùng xem ai đi ai ở.
Thành tích mà Lý Phàm phát huy rất ổn định.
Phần kiến thức về cấu tạo trận pháp của hắn vẫn nằm trong số những người đứng đầu.
Mà phần nhận biết hồn khế thì cũng vẫn nằm trong số những người đứng cuối.
“Những người có tỷ lệ nhận biết thành công trên 50% mới có cơ hội đi tiếp.”
“Còn những người không đạt tiêu chuẩn, từ hôm nay sẽ bị đuổi ra khỏi biệt viện Hoàn Vũ.”
“Đồng thời thông báo cho những người có liên quan.”
Kỷ Hoành Đạo liếc mắt nhìn các tu sĩ trẻ tuổi ở phía dưới, lạnh lùng nói.
Mà khoảnh khắc khi nhìn thấy Lý Phàm, ánh mắt của ông ta hơi gợn sóng, nhưng cũng chỉ có vậy mà thôi.
Không thể vì một người không quen biết mà phá hỏng quy tắc được.
Khi ông ta vừa dứt lời, trong hàng ngàn tu sĩ ở đây, có gần một trăm người tái nhợt mặt mày, ủ dột buồn rầu.
Nhưng ít nhất là không có cảnh tượng khóc lóc van xin thêm một cơ hội nữa.
Chỉ có mình Lý Phàm có vẻ mặt bình tĩnh, người không biết gì còn tưởng là hắn đã vượt qua bài kiểm tra rồi cơ.
Kỷ Hoành Đạo vung tay, cả người của những tu sĩ bị loại bỏ, bao gồm cả Lý Phàm, đều được phủ lên một tầng sáng trắng.
Một lúc sau, hơn một trăm người này xuất hiện ở trong một sân viện rộng rãi vắng vẻ.
“Những người bị loại bỏ cũng đừng nản lòng, từ đâu đến thì quay về đó. Tiếp tục cống hiến một phần lực lượng của mình cho sự phát triển của Vạn Tiên Minh cũng là việc làm rất có ý nghĩa!” Người nói những lời này là một tu sĩ trung niên mập mạp, dưới cằm có một chòm râu, trông rất dễ khiến người khác chú ý.
Vị tu sĩ mập nở một nụ cười hiền từ, vỗ vỗ từng thanh niên bị loại bỏ.
Vừa vỗ, y vừa giải thích: “Không phải là tổ chức không yên tâm về các ngươi, chỉ là mức độ bảo mật của “Thiên Huyền Toả Linh Trận” quả thật khá cao.”
Có ánh sáng loé ra từ trên người những tu sĩ bị y vỗ lên, rồi biến mất không thấy.
Lý Phàm nhất thời thầm cảnh giác, cho rằng tu sĩ mập này muốn giết người diệt khẩu.
Đối phương có thực lực không rõ, nhưng những tu sĩ Kim Đan trẻ tuổi ở trước mặt hắn lại không có chút sức chống cự nào cả.
Lý Phàm hiển nhiên cũng không phải là đối thủ của y.
Đúng lúc hắn định niệm Hoàn Chân thì lại nghe thấy đối phương tiếp tục nói: “Thả lỏng chút đi, chỉ là phong ấn phần ký ức liên quan đến “Thiên Huyền Toả Linh Trận” mà thôi.”
“Không cần phải nhìn ta với vẻ mặt hoảng sợ như vậy, ta biết các ngươi đang nghĩ gì. Nhưng nơi đây là Thiên Vũ thành, trọng địa của Vạn Tiên Minh đấy, không biết có bao nhiêu cặp mắt đang dòm ngó đâu. Loại chuyện như vậy, sao có thể...”
Tu sĩ mập vừa lải nhải, vừa nhanh chóng thực hiện công việc của mình.
Lý Phàm nghe vậy thì thở phào một hơi nhẹ nhõm giống các tu sĩ khác.
Nhưng hắn cũng không hoàn toàn tin tưởng lời của tu sĩ mập, vẫn âm thầm đề phòng, chuẩn bị sẵn sàng niệm Hoàn Chân bất cứ lúc nào.
“Không biết nên xưng hô với tiền bối như thế nào nhỉ?” Khi đến lượt mình, Lý Phàm bỗng hỏi một câu.
Tu sĩ mập sửng sốt, động tác trên tay chậm một nhịp.
“Tiểu tử, ngươi thú vị đấy, cứ có cảm giác một ngày nào đó ta sẽ gặp lại ngươi.” Tu sĩ mập liếc mắt quan sát Lý Phàm một lượt, nói: “Ta tên là Hoàng Phủ Tùng.”
Miệng nói như vậy, nhưng y không dừng động tác trên tay lại nữa.
Vỗ một cái lên người Lý Phàm.
Khi ánh sáng bùng nổ, khung cảnh trước mắt Lý Phàm thay đổi, hắn xuất hiện ở trong một đình viện khác.
Phía trước hình như chính là cánh cửa rời khỏi nơi này.
“Ký vào bản hiệp nghị bảo mật này, giao nộp Hoàn Vũ lệnh thì có thể tự mình rời đi. Ta kiến nghị các ngươi không nên vội trở về, chẳng mấy khi đến Thiên Vũ châu của bọn ta, không đi thăm thú đó đây thì tiếc lắm. Ta đề cử Luận Đạo Lâu ở thành Đông, những tu sĩ ở trời nam đất bắc đều lựa chọn nghỉ chân ở đây, vô cùng náo nhiệt. Ở đó còn cung cấp linh trà miễn phí nữa.” Ở cạnh cửa có một vị tu sĩ gầy như cây trúc đang đứng đó.
Trên mặt y là nụ cười trông còn khó coi hơn khóc, mỗi khi có một vị tu sĩ đến trước mặt mình, y sẽ rút ra một khế thư màu vàng kim, đưa cho đối phương.
Cho đến khi đối phương ký tên, nộp lại Hoàn Vũ lệnh xong, y mới để họ rời đi.
“Đúng rồi, không biết các ngươi đã từng nghe nói về kỳ quan “Băng Uyên Hỏa Liên” chưa? Đây cũng là một nơi các ngươi có thể đến ngắm.”
Vị tu sĩ gầy vừa đưa những tu sĩ trẻ tuổi cúi đầu ủ dột đã hoàn thành thủ tục ra ngoài, vừa giới thiệu cho bọn họ những nơi đáng đi ở Thiên Vũ thành.
Rất nhanh đã đến lượt Lý Phàm.
Lý Phàm lại hỏi như vừa nãy: “Không biết nên xưng hô với tiền bối như thế nào?”
“Thượng Quan Thạch.”
Đối phương chỉ trả lời ngắn gọn một câu rồi đưa một phần khế thư màu vàng kim ra trước mặt Lý Phàm.
Nó cao cấp hơn “thương khế thư” thường dùng một chút, nhưng lại không bằng “thần hồn khế” của Ngũ Lão Hội.
Lý Phàm liếc mắt đọc lướt nội dung trong khế thư.
Khế thư đơn phương, điều kiện hà khắc.
Người tiết lộ bí mật sẽ bị diệt thần hồn.
Dù sao cũng không thể không ký, Lý Phàm bèn dứt khoát, tiêu sái viết tên mình vào.
Khi một tia sáng vàng vọt vào trong cơ thể của hắn, Thượng Quân Thạch khẽ gật đầu.
“Ngươi có thể đi rồi!”
Sau khi chắp tay chào, Lý Phàm bước chân ra khỏi biệt viện Hoàn Vũ.
“Lần này thì có chút xấu hổ rồi, e rằng Trương Chí Lương cũng không ngờ mình sẽ bị loại ở ngay vòng một.”
“Thời điểm này cách Xích Viêm nấu biển ước chừng còn khoảng một năm nữa.”
“Về thì chắc chắn là không về được rồi, vẫn cứ làm theo kế hoạch ban đầu, thăm thú Thiên Vũ châu một thời gian rồi chờ sau khi cuộc huấn luyện kín của Hà đạo hữu kết thúc thì sẽ đi nương tựa y vậy.”
“Còn về phía Trương Chí Lương...”
“Chắc ông ta cũng sẽ không vì chút chuyện nhỏ này mà bỏ qua cơ hội thành Hợp Đạo, đến gây phiền phức cho mình đâu.”
Lý Phàm nhớ đến Luận Đạo Lâu mà Thượng Quan Thạch nhắc đến, hiện giờ tạm thời không có nơi nào để đi, hắn bèn nghe ngóng vị trí rồi đi đến đó.
Luận Đạo Lâu không chỉ là một tòa lầu các.
Mà là cả một quần thể kiến trúc nối liền nhau.
Nơi đây không chỉ cung cấp các dịch vụ như hội họp, ăn uống, mà còn có rất nhiều các đình viện loại nhỏ giống như biệt viện Hoàn Vũ để ở lại.
Lúc này, sảnh chính của chủ lâu đang vô cùng náo nhiệt, chật kín các tu sĩ.
Phần lớn đều có tu vi không cao, Lý Phàm liếc mắt nhìn một lượt, cao nhất cũng chỉ có cảnh giới Nguyên Anh.
Có lẽ tu sĩ Hoá Thần trở lên đến nơi này gặp nhau, chắc hẳn đều sẽ chọn một đình viện riêng lẻ.
Lý Phàm tùy ý tìm một chỗ trống để ngồi xuống, ngay sau đó, một tách linh trà tự động xuất hiện trên bàn.
Sau khi uống một ngụm, hắn bỗng cảm thấy linh khí trong cơ thể dậy sóng, vô cùng sảng khoái.
Uống cạn tách trà, hắn đặt lại cốc xuống bàn.
Linh trà lại tự động dâng lên từ đáy cốc đến khi đầy.
Lần này, Lý Phàm không uống mà cầm miếng ngọc bài có khắc chữ “Đạo” ở trên bàn lên.
Sau khi dùng thần thức kiểm tra một lượt, vô số món ăn khác nhau nhất thời xuất hiện trong đầu hắn.
Tất cả gần như đều có hiệu quả cải thiện thể chất, tôi luyện độ thuần khiết của linh khí trong cơ thể.
Đương nhiên, giá cả cũng không hề rẻ.
Mỗi một món ít nhất cũng có giá tầm vài trăm điểm cống hiến.
“Nếu như ở Tùng Vân Hải, Luận Đạo Lâu này chắc chắn không thể làm ăn nổi.”
“Tu sĩ bình thường căn bản không trả nổi tiền.”
Lý Phàm gọi bừa mấy món ăn để thử hiệu quả.
Trong lúc chờ món, hắn dựng đứng tai lên nghe ngóng các tu sĩ xung quanh nói chuyện.
Không khác biệt mấy so với cảnh tượng nói chuyện trên trời dưới đất ở các tửu lâu của phàm nhân.
Chủ đề gì cũng có.
Tu sĩ nào đó lại đề cao thêm một cảnh giới nhỏ, ai đó đã đến đại hạn nhưng vẫn không thể đột phá, ôm hận chết già.
Mấy năm nay Ngũ Lão Hội vẫn luôn không có động tĩnh gì lớn, chắc chắn là đang thầm lên kế hoạch âm mưu nào đó.
Mỗi một câu chuyện như thế này, Lý Phàm nghe cũng không cảm thấy buồn phiền lắm.
Chẳng bao lâu sau, ánh sáng lóe lên, mấy món hắn chọn và dụng cụ ăn uống lần lượt tự động xuất hiện trên bàn.
Lý Phàm thử từng món một, cảm nhận sự biến hóa của cơ thể, âm thầm gật đầu.
“Luận Đạo Lâu này quả nhiên có chút đặc biệt.”
Đúng vào lúc này, trong đại sảnh vốn đang ồn ào náo nhiệt bỗng lại có thêm mấy tiếng xì xào bàn tán.
Có mấy từ khóa văng vẳng bên tai, Lý Phàm hơi sửng sốt, không khỏi ngưng thần lắng nghe.
“Lữ đạo hữu, ngươi thật sự tìm thấy linh quả giúp tăng tuổi thọ rồi sao?”
“Suỵt, khe khẽ, khe khẽ thôi. Lần này trong chuyến thám hiểm U Lâm dưới lòng đất, ta quả thật có chút thu hoạch. Theo giám định của Thiên Huyền kính, đó là Linh Quy Tử Chân quả, có thể kéo dài một trăm năm mươi năm tuổi thọ.” Giọng nói của Lữ đạo hữu có vẻ đắc ý.
“Chà...”
“Linh Quy Tử Chân quả, ta nhớ là trong danh sách Cực Thành Tiên Tôn đưa ra hình như không có loại linh quả này thì phải? Đó chẳng phải là...”
“Lần này Lữ đạo hữu đã gặp được tạo hóa lớn rồi!”
“Kéo dài một trăm năm mươi năm tuổi thọ, đó quả là một bảo vật vô cùng quý hiếm. Chỉ là không biết có thể xếp hạng bao nhiêu trong Ứng Chinh Huyền Thưởng. Nếu như may mắn có thể lọt vào một trong ba vị trí đầu thì...”
“Đó là Diễn Pháp Giác đấy...”
Hơi thở của mọi người không khỏi trở nên gấp gáp hơn.
Lý Phàm nghe mấy người họ nói chuyện, nét mặt hơi thay đổi.
Lúc này, hắn cũng không quan tâm đến việc xử lý sạch sẽ chỗ thức ăn còn lại nữa mà trực tiếp đặt một toà biệt viện ở Luận Đạo Lâu, sống ở trong đó.
Quả nhiên, trong biệt viện cũng có Thiên Huyền kính.
Sau một hồi tìm kiếm, Lý Phàm đã hiểu hết đầu đuôi sự việc.
Hóa ra, từ sau khi từ chức Tổng chỉ huy Thủ Vệ viện, Cực Thành Tiên Tôn tập trung dưỡng thương, mặc dù thương thế dần hồi phục, nhưng thọ nguyên hao tổn lại không thể bù lại được.
Giống như tất cả các tu sĩ sắp đến đại hạn vậy, Cực Thành Tiên Tôn cũng bắt đầu tìm kiếm các biện pháp để kéo dài tuổi thọ.
Chẳng qua là Cực Thành Tiên Tôn nắm giữ địa vị cao nhiều năm nay, đã từng dùng rất nhiều thiên tài địa bảo có thể kéo dài tuổi thọ, vậy nên các hầu hết loại thông thường đã không còn công hiệu với ông ta.
Do đó, ông ta đã treo thưởng trong vòng ba năm, chỉ cần có tu sĩ tìm được bảo vật kéo dài tuổi thọ có tác dụng với ông ta thì sẽ được thưởng lớn.
Tuổi thọ kéo dài càng nhiều thì phần thưởng lại càng hậu hĩnh.
Mà phần thưởng đặc biệt của ba hạng đầu càng khiến tất cả tu sĩ trong thiên hạ rung động không thôi.
Cơ hội sử dụng Diễn Pháp Giác một lần.
Ai ai cũng biết, công pháp trong thiên hạ rất hiếm.
Mà muốn dựa vào tình trạng của bản thân để tìm kiếm công pháp phù hợp cho riêng mình thì lại càng khó hơn.
Mặc dù chức pháp sư có thể làm được điều này nhưng một là phải trả cái giá rất đắt, hai là trình độ của chức pháp sư có cao có thấp, công pháp soạn ra cũng chẳng thể nào hoàn hảo.
Thế nên, đó vẫn chỉ là lựa chọn thứ hai mà thôi.
Trong lòng của tất cả các tu sĩ, điều họ mơ ước chính là có thể sử dụng trọng bảo đứng đầu của Vạn Tiên Minh, “Diễn Pháp Giác, để nó tính toán và sáng tạo ra công pháp cho riêng mình.
Tiếc là với hầu hết các tu sĩ, điều này chỉ là một giấc mộng hoang đường không thể với tới mà thôi.
Diễn Pháp Giác là căn cơ thành lập của Vạn Tiên Minh, trân quý biết bao!
Với người bình thường, ngay cả nó trông thế nào, nằm ở đâu cũng ai không biết.
Chứ đừng nói đến việc dùng nó.
Ngay cả cường giả có cảnh giới Hợp Đạo bình thường cũng chưa chắc đã có tư cách sử dụng nó.
Cũng chỉ có Cực Thành tiên tôn cai quản Thủ Vệ viện gần năm trăm năm, quyền cao chức trọng, trong khoảng thời gian tại vị đã trải qua vô số cuộc chiến lớn nhỏ, lập được nhiều công trạng khác nhau, mới có thể lấy ba cơ hội sử dụng Diễn Pháp Giác làm phần thưởng.
“Hạng đầu tiên có thể được suy đoán công pháp Hợp Đạo. Hạng thứ hai, Hóa Thần. Hạng thứ ba, Nguyên Anh.”
Lý Phàm nhìn vào phần mô tả phần thưởng, không thể không nói, hắn dao động rồi.
Dị bảo kéo dài tuổi thọ, đúng lúc hắn cũng có.
Hóa Sinh Thọ quả, có thể kéo dài ba trăm năm tuổi thọ.
Hơn nữa, vừa vặn không nằm trong danh sách dị bảo mà Cực Thành Tiên Tôn đã sử dụng.
Đối với hắn, hiệu quả của loại quả này không lớn.
Nhưng nếu dùng nó để đổi lấy phần thưởng của Cực Thành Tiên Tôn thì...
Trước tiên, không nhắc đến tính ưu việt của các công pháp được sáng tạo riêng, chỉ riêng việc có thể nhìn thấy bảo vật của Vạn Tiên Minh, Diễn Pháp Giác, thôi đã là một việc rất đáng giá với Lý Phàm rồi.
“Chẳng qua là Hóa Sinh Thọ quả đến từ Vẫn Tiên Cảnh. Thông thường chỉ có tu sĩ từ cảnh giới Kim Đan mới có thể tiến vào.”
“Mình chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ, nếu cứ thế giao ra thì hơi không ổn.”
“Dù sao giải thưởng của tiên tôn hiện giờ mới qua chưa đến một năm, mình có thể chờ đến khi đột phá đến Kim Đan rồi giao ra cũng được.”
“Như vậy, mình mới có thể quang minh chính đại giải thích nguồn gốc của nó.”
“Hừm... làm quen với Hợp Đạo tiên tôn, chắc chắn sẽ có chút rủi ro.”
“Vẫn cần phải cân nhắc cẩn thận mới được.”
Mấy ngày tiếp theo, Lý Phàm đi dạo thăm thú khắp Thiên Vũ thành.
Hắn lại đến kỳ quan “Băng Uyên Hỏa Liên” mà Thượng Quan Thạch nhắc đến một chuyến.
Trong vực thẳm băng giá, có một bông sen nở rộ được tạo thành từ vô số ngọn lửa.
Mặc dù đẹp thật nhưng Lý Phàm lại chẳng thấy có gì đặc biệt nổi bật cả.
Nghe nói những tu sĩ ngộ đạo ở đây có thể trực tiếp đề cao một cảnh giới nhỏ, xem ra ngộ tính của hắn không đủ.
Trên đường từ Băng Uyên Hỏa Liên trở về, linh phù truyền tin của Lý Phàm bỗng nhận được tin từ Kỷ Hoành Đạo.
Bảo hắn nhanh chóng trở về biệt viện Hoàn Vũ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận