Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 711: Vương phá phản gián chết

Giá trị đồ vật liệt kê trong ngọc giản vượt xa tưởng tượng của Vương Thu Phá.
Làm gián điệp rời nhà từ nhỏ, có một số thứ thậm chí ngay cả hắn đều chưa từng nghe nói qua.
Trong nháy mắt này, Vương Thu Phá đã tin Hứa Bạch mấy phần.
Sau khi trầm ngâm một hồi, hắn ra hiệu cho Hứa Bạch chờ ở đây một lát.
Sau đó yên tĩnh nằm về trên ghế mây sau lưng, giống như đang nhắm mắt ngủ say.
Trong thị giác của Hứa Bạch, sinh cơ của Vương Thu Phá đang lấy một loại tốc độ kinh người tiêu tán.
Chỉ trong phút chốc, hắn giống như đã thọ hết chết già, không khác gì một thi thể.
“Không hổ là gián điệp ẩn nấp tám trăm năm đều không bại lộ, quả thực có mấy phần môn đạo.” Hứa Bạch nhìn chằm chằm quan sát rất lâu, âm thầm suy nghĩ nói.
Mà căn nhà tranh này Vương Thu Phá cư trú cũng hình như có một số chỗ thần dị. Sinh cơ Vương Thu Phá biến mất cũng không dẫn tới phát giác của người bên ngoài. Bọn họ vẫn xếp hàng bên ngoài, cực khổ chờ đợi.
Một ly trà sau, trong phòng như thổi lên một cơn gió nhẹ.
Sau đó như cây khô gặp mùa xuân, Vương Thu Phá lại lần nữa khôi phục sinh cơ.
Chỉ là Hứa Bạch nhạy bén phát hiện được, người lão nhân đã thọ tám trăm năm này dường như lại gần tử vong một bước.
Ho nhẹ một tiếng, Vương Thu Phá đứng lên lần nữa, đi đến trước mặt Hứa Bạch.
“Ta đã chứng thực với tổ chức, lời của người trẻ tuổi ngươi không giả.”
“Mấy lần giao dịch với bọn ta trước đó cũng đúng là có thể nói rõ tín dự của Phúc Thiên hội các ngươi. Chẳng qua...”
Đôi mắt già nua của Vương Thu Phá gắt gao nhìn chằm chằm Hứa Bạch: “Ngươi làm sao để chứng minh ngươi là thành viên Phúc Thiên hội?”
“Chứ không phải đâm ngược một đòn sau khi Vạn Tiên Minh tìm hiểu nguồn gốc phát hiện thân phận thật của ta?”
“Nội dung giao dịch hai lần trước của chúng ta là gì?”
Đối mặt với những câu hỏi dồn dập của Vương Thu Phá, Hứa Bạch chẳng hề bất ngờ. Thản nhiên mỉm cười, đưa ra đáp án.
“Lần đầu tiên là đề thi đại khảo nhập chức của Tiên Minh. Lần thứ hai là thân phận thật của tu sĩ thượng cổ Tiên Minh tìm kiếm...”
Vương Thu Phá nghe được hai câu này, thân thể căng chặt nháy mắt lại cong xuống lại.
Một lát sau, hắn trầm giọng nói: “Bên tổ chức quả thực đã quan trắc được dấu vết thiên địa chi lý đang nghịch chuyển. Nhưng vẫn chưa toả định được thân phận thật của vị thiên tôn này...”
“Lần giao dịch này, tổ chức đáp ứng.”
“Chỉ có điều liên quan đến Trường Sinh thiên tôn, nếu như ký kết khế ước có thể sẽ bị hắn mơ hồ cảm ứng được. Vì vậy lần giao dịch này chỉ có thể ước định miệng, dựa vào tín dự của hai bên.”
Ánh mắt Hứa Bạch hơi lóe lên.
Sau đó lắc đầu cười nói: “Không sao, sau này cơ hội hợp tác của hai nhà chúng ta vẫn còn rất nhiều. Tin rằng các ngươi cũng sẽ không nuốt lời.”
“Nếu vậy thì trước tiên để ta nói việc này cho các ngươi.”
Vẻ mặt Hứa Bạch nghiêm lại, nhỏ giọng nói: “Lý vị này thiên tôn nghịch chuyển chính là ‘tử sinh chi lý’.”
“Không lâu trước đây, bọn ta đã phát hiện một số tu sĩ như sống không phải sống, như chết không phải chết sương trong trắng phệ nguyên. Hệt như là người thực vật.”
“Lại liên tưởng đến dấu vết thiên địa chi lý bị nghịch chuyển quan trắc được không lâu trước đó, trải qua một phen điều tra, bọn ta cuối cùng xác nhận việc này.”
“Về phần thân phận thật của vị thiên tôn này, trước mắt bọn ta cũng không có manh mối.”
“Song lại có một vài mục tiêu đáng nghi ngờ.”
Nói xong, Hứa Bạch lấy tay làm bút, viết lên không trung” hai cái tên “Lam Vũ”, “Thiên Y.
Vương Thu Phá híp mắt, nhớ kỹ trong lòng.
Mắt thấy hắn lại muốn nằm lại trên ghế mây, Hứa Bạch lại chợt hỏi ra vấn đề lúc trước: “Có phải lão tiên sinh muốn trở về cố hương không?”
“Nếu lấy những tin tức ta nói cho ngươi làm chỗ dựa bàn điều kiện với bên Ngũ Lão hội.”
“Chắc chắn bọn họ sẽ đáp ứng.”
Trong ánh mắt Vương Thu Phá đầu tiên là dấy lên một tia chờ mong, sau đó lại nhanh chóng vụt tắt.
Cuối cùng hắn lắc đầu, điềm tĩnh nói: “Số mệnh của gián điệp bọn ta đều là thân thể và thần hồn đều hư thối ở nơi đất khách.”
“Còn quê nhà của ta...”
“Ta đã sớm quên dáng vẻ của nó.”
Âm thanh trầm thấp, Vương Thu Phá ngủ trên ghế mây, sinh cơ lại lần nữa chậm rãi tiêu tán.
“Đồ vật trên danh sách sẽ giao cho ngươi như hẹn.”
“Ngươi đi đi, lần này ta sẽ không tỉnh lại nữa.”
Trước khi sinh cơ hoàn toàn biến mất, hắn nói như thế.
Hứa Bạch gật đầu: “Nếu như vậy thì mượn mạng ngươi dùng một lát, thế nào?”
Vương Thu Phá đầu tiên là sững sờ, sau đó như hiểu ra điều gì.
Dùng hết chút sức lực cuối cùng, chầm chậm gật đầu.
Trước khi sinh cơ của hắn hoàn toàn biến mất, Hứa Bạch đánh ra một chưởng.
Vương Thu Phá tức thì thi cốt vô tồn.
Đồng thời Hứa Bạch phẫn nộ quát lên: “Thì ra là đám đạo chích Ngũ Lão hội, tự tìm đường chết!”
Theo cái chết của Vương Thu Phá, cấm chế thêm trên nhà tranh cũng biến mất không thấy đâu nữa. Âm thanh của Hứa Bạch cũng có thể truyền ra bên ngoài.
Phối hợp với dị tượng vẫn lạc sinh ra trên bầu trời, tức khắc làm cho đám tu sĩ bên ngoài biết là đã xảy ra chuyện gì.
Người trẻ tuổi dáng dấp vô cùng đẹp này vậy mà đã giết Vương Thu Phá tiếng tăm lừng lẫy châu Thiên Lương!
Lập tức một mảnh xôn xao.
Phẫn nộ, khiếp kinh, kinh ngạc...
Rất nhiều cảm xúc trong lòng bọn họ cùng nhau bạo phát.
“Bắt hắn lại!”
Các tu sĩ lòng đầy căm phẫn nói, vây kín xung quanh Hứa Bạch chậm rãi đi ra ngoài phòng.
Hứa Bạch lại bày ra vẻ mặt vô cùng hờ hững, đối mặt với mọi người sắp động thủ, nổi giận ngược lại nói: “Các ngươi cũng muốn trở thành đồng lõa của gián điệp Ngũ Lão hội phải không!”
Tu sĩ có mặt nghe vậy, tất cả đều cứng đờ người.
Tuy vừa nãy đã mơ hồ nghe được bọn đạo chích Ngũ Lão hội gì đó, nhưng lại không liên hệ nó với Vương Thu Phá.
Nói cho cùng danh tiếng của lão nhân gia này thực sự quá vang dội. Ở châu Thiên Lương này gần như có thể nói là không ai không biết.
Nhưng người trẻ tuổi trước mắt cũng không giống dáng vẻ sẽ phát ngôn bừa bãi, ăn nói lung tung.
“Rốt cuộc là chuyện thế nào?”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, lại bị một lời của Hứa Bạch doạ đứng tại chỗ.
“Mau báo cho Hướng đại nhân!” Một lúc sau mới vừa có người kịp phản ứng.
“Trước khi thành chủ đại nhân chưa đến, ngươi không thể đi!” Bọn họ chặn Hứa Bạch lại.
“Không sao. Tốt nhất nên gọi thêm người của Diễn Võ đường, Vệ Thú viện tới. Điều tra là biết lời ta nói không ngoa.” Hứa Bạch không phản kháng mà vô cùng điềm tĩnh nói.
Mọi người thấy thế càng thêm chột dạ.
“Nếu như lời người này nói là thật, Vương Thu Phá thật sự là Ngũ Lão hội gián điệp...”
“Trời sắp sập rồi.”
Nghĩ tới vô số tu sĩ hắn tiến cử trong những năm này, mọi người nuốt nước miếng, trong lòng bốc lên hàn ý.
Mọi người không đợi bao lâu, một độn quang màu cam đã từ trên trời bay tới.
Vừa lúc là Thiên Lương thành chủ, Hướng Vinh Hân.
Sau khi quét mắt nhìn xung quanh một vòng, khoá chặt ánh mắt trên người Hứa Bạch.
Lại không nói hai lời, cả hỏi cũng không hỏi, ở trên cao nhìn xuống, hóa ra cự chưởng.
Muốn giết chết Hứa Bạch tại chỗ!
“Đây là muốn giết người diệt khẩu!”
Tu sĩ có mặt thấy vậy đều kinh hãi trong lòng, nhưng lại không có ai dám ngăn cản.
Ngay lúc bọn họ cho rằng tu sĩ trông đẹp này sắp chết thảm.
Lại nhìn thấy vẻ mặt hắn như thường lấy ra quạt giấy, “soạt” một tiếng mở ra.
Cự chưởng còn chưa đánh lên người hắn thì có một gợn sóng vô hình xuất hiện, xoá bỏ sát chiêu.
“Hửm?”
Trên mặt Hướng Vinh Hân hiện ra một tia hoảng hốt.
Nhìn ánh mắt giống như có phần trào phúng của Hứa Bạch, trong mắt hắn lóe qua một vệt âm tàn.
Đang muốn điều động toàn bộ thực lực, thề phải tru sát hắn.
Lại bỗng nghe thấy một âm thanh lười biếng từ chân trời mà đến.
“Hướng thành chủ chậm đã!”
“Nghe nói nơi này có người tố cáo nói là đã tru sát gián điệp Ngũ Lão hội, thật sự có việc này?”
Lời còn chưa dứt, một tu sĩ áo đen đã xuất hiện trong sân.
Sắc mặt Hướng Vinh Hân nháy mắt trầm xuống.
Bởi vì người đến đúng là Chỉ Huy sứ của Vệ Thú viện châu Thiên Lương, Nam Cung Sĩ Vinh.
Có hắn ở đây, muốn đè chuyện này xuống là không thể.
Lần này phiền phức rồi.
Nhìn dị tượng vẫn lạc còn chưa tiêu tán trên đỉnh đầu, trong lòng Hướng Vinh Hân khẽ thở dài.
“Vương Thu Phá ơi Vương Thu Phá, ngươi để lại cho ta một vấn đề khó nhằn rồi.”
Sau khi nghe tin tức cấp dưới truyền đến, Hướng Vinh Hân lập tức đưa ra phán đoán. Bất kể chuyện “Vương Thu Phá là gián điệp Ngũ Lão hội” có phải thật không.
Hắn đều nhất định phải làm cho chuyện này trở thành giả.
Nếu không...
Nhìn nụ cười trên mặt Nam Cung Sĩ Vinh, Hướng Vinh Hân dường như đã nhìn thấy châu Thiên Linh, thậm chí toàn bộ Vạn Tiên Minh sắp dấy lên gió tanh mưa máu.
“Vị tiểu hữu này theo ta một chuyến đi.” Giọng điệu Nam Cung Sĩ Vinh hòa ái nói với Hứa Bạch.
“Đang có ý này.” Hứa Bạch chắp tay, mặt không đổi sắc.
Chuyện kế tiếp tiến triển vô cùng nhanh chóng.
Hứa Bạch một mực chắc chắn, hắn dựa vào một số dấu vết để lại, phát hiện chuyện Vương Thu Phá có thể là gián điệp.
Mang mục đích trừ gian diệt ác vì Vạn Tiên Minh, hắn bèn tự mình tới cửa thăm dò một hai.
Không nghĩ tới người này lại thoải mái thừa nhận thân phận thật của mình, đồng thời còn tính toán phát động tập kích Hứa Bạch.
Hứa Bạch bị ép phản kích, giết chết hắn.
Chuyện rất đơn giản.
Nam Cung Sĩ Vinh cũng dường như không miệt mài theo đuổi thật giả trong lời của Hứa Bạch mà là trực tiếp lệnh cho thủ hạ bắt đầu điều tra Vương Thu Phá.
Cho dù không phải gián điệp cũng không chịu được điều tra việc không kể nhỏ to của Vệ Thú viện.
Hễ đi qua, tất để dấu vết.
Huống chi Vương Thu Phá quả thực là gián điệp Ngũ Lão hội.
Không quá lâu sau, trong tay Nam Cung Sĩ Vinh đã nắm giữ rất nhiều “chứng cứ” vô cùng xác thực.
“Ha ha ha ha, lần này tiểu hữu đã lập công lớn vì Vạn Tiên Minh ta đấy!” Nam Cung Sĩ Vinh dùng sức vỗ vai Hứa Bạch, vẻ mặt trên mặt cực kỳ khuây khoả.
“Trước khi mọi chuyện đều kết thúc, ngươi cứ ở lại đây trước, đừng đi ra ngoài. Để tránh có vài người ác ý trả thù. Yên tâm, chờ sau khi tra ra hết, khen thưởng nên có sẽ không thiếu thứ gì!”
Vẻ mặt Hứa Bạch nghiêm nghị nói: “Dọn sạch gian tà vì Vạn Tiên Minh là sứ mệnh của đời ta.”
Thấy Hứa Bạch giác ngộ cao như thế, Nam Cung Sĩ Vinh cực kỳ hài lòng.
Lại vỗ nhẹ vai Hứa Bạch coi như động viên. Nam Cung Sĩ Vinh vội vàng rời đi.
Kết luận chắc chắn của chuyện này còn nhanh hơn trong dự đoán của Hứa Bạch.
Bởi vì bên Ngũ Lão hội cũng ra sức.
Đối mặt với chất vấn và chỉ trích của Vạn Tiên Minh, Ngũ Lão hội tuyên bố tuyệt đối không có việc này. Vương Thu Phá căn bản không có một xíu quan hệ nào với Ngũ Lão hội.
Ngũ Lão hội trước sau lo liệu nguyên tắc chung sống hòa bình hai bên, tuyệt đối sẽ không chủ động phá hoại quan hệ hai bên.
Hi vọng bên phía Vạn Tiên Minh đừng tự biên tự diễn, cố tình gây sự.
Càng phủ nhận, nghi ngờ càng sâu.
Tuy đủ loại dấu hiệu cho thấy đây có thể là kế ly gián gián điệp Vương Thu Phá làm ra trước khi chết.
Nhưng mà...
Thà giết lầm một ngàn còn hơn bỏ sót một người.
Trong hơn mười ngày ngắn ngủi, những tu sĩ vì được Vương Thu Phá tiến cử mà thượng vị dồn dập bị cách ly điều tra.
Thậm chí có số người đang thăm dò trong sương trắng đều bị cưỡng ép gọi về.
Kết quả cuối cùng cũng rõ ràng.
Một phần nhỏ thật sự bị tra có vấn đề, trực tiếp bị bắt lại.
Phần lớn tuy không có chứng cứ chứng minh bọn họ có vấn đề nhưng cũng từ đây không được trọng dụng. Bị sung quân đến trên cương vị thấp kém, nếu như không có gì ngoài ý muốn thì phải vĩnh viễn ở đây vượt qua quãng đời còn lại.
Lúc toàn bộ Tiên Minh rơi vào rung chuyển.
Một người bởi vì rất nhiều tu sĩ bị chuyển cương vị ban đầu, bỏ trống hàng loạt chức vị, nhân lúc tu sĩ Vệ Thú viện bổ sung lại tới trước mặt Lý Phàm.
“Đây là vật tư ước định.”
“Tổ chức rất hài lòng với lần giao dịch này.”
“Mong chờ lần hợp tác sau của chúng ta.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận