Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 590: Kiêng kị của Truyền Pháp

Đương nhiên Lý Phàm sẽ không lo lắng, Truyền Pháp thiên tôn đã nhiều năm không hiện thế gian lại vì cái liếc này của hắn mà đột nhiên hiện thân.
Sau đó hỏi hắn một câu: “Tiểu hữu, ngươi đang nhìn gì vậy?”
Trên thực tế, Lý Phàm đang để ý chuyện khác.
Cái gọi là càng giấu càng lộ.
Chỉ có chuyện để ý mới sẽ nghĩ mọi cách tiến hành che giấu.
Nếu như thật sự không để ý thì cần gì phải dùng thủ đoạn che giấu tai mắt người khác?
Trong lịch sử mấy ngàn năm của Huyền Hoàng giới, thiên tài tuấn kiệt vô số.
Tất nhiên rất nhiều tu sĩ cũng giống như Lý Phàm vừa nãy, dưới cơ duyên xảo hợp sắp lĩnh ngộ được gì đó.
Nhưng tất cả đều bị thủ đoạn khó hiểu cưỡng ép đè xuống.
Điều này hoàn toàn nói rõ việc Truyền Pháp ngày trước hiểu rõ tu sĩ Huyền Hoàng giới, lại có một tia kiêng kị...
Truyền pháp lấy uy lực một người thay trời đổi đất, xoay chuyển tình thế của tân, cựu pháp.
Trấn áp thiên hạ mấy ngàn năm, làm cho tu sĩ thiên hạ người người chỉ có thể như trâu ngựa.
Nhân vật bậc này vậy mà cũng sẽ có chuyện kiêng kỵ?
“Tuy nhất định không đến mức sợ hãi, nhưng lo lắng trong lòng hắn cũng không thể thiếu.”
“Thú vị...”
Trong nháy mắt, Lý Phàm nghĩ rõ những việc này chính thức cảm thấy hứng thú với bí mật ẩn giấu phía sau.
“Có lẽ phương pháp muốn đối kháng Truyền Pháp nằm ở trong đó.”
“Một bí mật có lẽ có thể vĩnh viễn giấu được một phần người, có lẽ có thể tạm thời giấu được tất cả mọi người.”
“Nhưng lại tuyệt đối không cách nào vĩnh viễn giấu được tất cả mọi người.”
“Ở Huyền Hoàng giới này ta có đủ thời gian, đi tìm tới đồng phát đào nó.”
“Huống chi chưa hẳn chỉ có một mình ta.”
Lý Phàm nhìn chằm chằm bầu trời, trầm mặc không nói.
Cái gọi là người không mưu vạn thế, không đủ mưu nhất thời. Truyền Pháp thiên tôn là hòn đá cản đường cường đại nhất chặn trên con đường trường sinh của hắn, là tồn tại sớm muộn Lý Phàm cũng phải đối mặt.
Bây giờ có thể phát hiện một chút kẽ hở có lẽ là của hắn dưới cơ duyên xảo hợp.
Cũng là chuyện may mắn của Lý Phàm.
“Thế gian luôn tràn ngập đủ loại trùng hợp. Giống như ta bị Hủ Mộc thình lình bắt đi, lại được hắn thả ra mà chẳng hiểu nguyên do.”
“Giống như đốn ngộ bất chợt của ta vừa rồi...”
“Không cách nào tránh khỏi.”
“Nhưng ‘Hoàn Chân’ của ta lại có thể tận khả năng loại bỏ ảnh hưởng xấu trùng hợp mang tới và phóng đại vô hạn hiệu dụng tốt của nó.”
Đủ loại suy nghĩ dâng trào, qua rất lâu sau Lý Phàm mới ngưng thần an tâm.
Tập trung lực chú ý lên trên mười sáu viên kim đan trong tay.
Trầm ngâm rất lâu, Lý Phàm ngẫm nghĩ, vẫn là thông qua Truyền Tống trận trở về biển Tùng Vân.
Lặp lại trò cũ, đào một mật thất sâu dưới đáy biển trốn vào.
Để phòng Hủ Mộc đạo nhân có thể nhìn trộm.
Cũng không biết có phải ảo giác của Lý Phàm hay không, hay là tác dụng tâm lý thuần túy của hắn.
Trở lại trong biển Tùng Vân, trong lòng hắn nhất thời bình tĩnh hơn nhiều.
Nín thở ngưng thần, tập trung tinh thần.
Lý Phàm lấy ra hết mười sáu viên còn lại, bày ra một hàng.
Từ trong đó chọn ra một viên phẩm chất hơi kém, Lý Phàm lại lần nữa đút cho Hoàn Chân.
Giống với trong dự đoán của hắn, sau khi Hoàn Chân hấp thu, tiến độ nạp năng lượng neo định thứ sáu không nhìn thấy một tia biến hóa.
“Khẩu vị của Hoàn Chân càng lúc càng lớn.”
“Từ kỳ vật trúc cơ lại đến kim đan.”
“Lẽ nào kế tiếp muốn cắt nuốt động thiên, thiên chi tủy luôn rồi?”
Nghĩ tới đây, sắc mặt Lý Phàm không khỏi hơi đổi.
Kim đan còn dễ nói, đủ loại thủ đoạn đều có thể lấy được một ít.
Động thiên thì chờ thực lực của hắn tiến thêm một bước, muốn gom một ít chắc hẳn cũng không phải việc gì khó.
Riêng chỉ có thiên địa chi tủy và thiên địa chi phách...
Đều là vật cố hữu của Huyền Hoàng giới, số lượng cộng lại chỉ có bấy nhiêu đó.
Vô số tu sĩ đỏ mắt chờ mong đều ngồi xổm chờ đó, một khi xuất hiện sẽ gặp phải giành giật điên cuồng.
Hắn lại đi đâu có thể kiếm được phần dư cho Hoàn Chân cắn nuốt?
“Số lượng neo định còn lại không nhiều, lại là chuyện phiền phức.”
“Vốn chỉ muốn sau khi đời này kết thúc thì dùng một viên. Sau đó lấy Nguyên Anh kỳ làm điểm xuất phát, luân hồi liên tục không ngừng, tích góp thực lực...”
“Hiện giờ xem ra tốt nhất vẫn nên cẩn thận thêm một chút. Nói cho cùng bây giờ ta đã biết chỗ của ‘thiên địa chi căn’, cho dù làm lại một lần cũng là quen việc dễ làm.”
Lý Phàm vừa suy nghĩ, cũng không đút cho Hoàn Chân nữa.
Mà là nắm chặt một viên kim đan trong phần còn lại vào tay, từ từ hấp thu.
Đây tuy là kim đan đơn pháp nhưng ẩn chứa trong đó lại là pháp mê hoặc cực kỳ hiếm thấy.
Liên quan tới lực lượng tâm linh, là thứ trước mắt Lý Phàm cần bổ sung cấp bách.
Đá ở núi khác, có thể mài ngọc.
Tuy không phải pháp phòng ngự nhưng trăm sông đổ về một biển. Nếu có thâm nhập hiểu rõ pháp công kích tâm linh, lần sau lại ứng đối hẳn sẽ có phòng bị.
Để cảm ngộ tốt hơn, Lý Phàm còn điều động lực lượng pháp vực động thiên, một lần nữa hiện ra đặc tính của kỳ vật thiên địa ‘Thất Khiếu Linh Lung Tâm’.
Trong thoáng chốc, rất nhiều cảm ngộ xông lên đầu.
Lý Phàm đắm chìm trong đó, vui sướng vô cùng.
Lúc Lý Phàm bế quan cảm ngộ, biển Tùng Vân khi này lại không yên ổn cho lắm.
Tuy nói đại chiến châu Thiên Linh đã kết thúc, các tu sĩ đều đang nghỉ ngơi dưỡng sức.
Nhưng trước đó không lâu, một chiếu lệnh của Vạn Tiên Minh lại là một viên đá dấy lên ngàn cơn sóng, làm cho cả biển Tùng vân đều sôi trào.
Trận chiến này tổn thất thảm trọng, để khôi phục sinh lực tốt hơn, nhanh hơn, Vạn Tiên Minh quyết định ngay từ hôm đó, công pháp giảng dạy bán ra đồng loạt giảm 50%.
Trong vòng một năm.
Đồng thời một số công pháp tiến giai trước kia cần cấp bậc công huân mới có thể mua cũng đều gỡ hạn chế.
Đã không còn hạn chế quyền hạn, chỉ cần có độ cống hiến là có thể trực tiếp mua.
Dĩ nhiên hạn chế cần thiết vẫn phải có.
Mỗi người giới hạn mua một bộ, chỉ có thể cho chính mình tu hành, không thể chuyển tặng, bán ra bằng bất kỳ phương thức nào.
Một khi bị phát hiện, không những sẽ thu về quyền tu luyện công pháp còn sẽ tiến hành nghiêm trị người làm trái quy tắc.
Đối với tuyệt đại đa số tu sĩ táng gia bại sản đều không mua được một bộ công pháp, loại hạn chế này có thể nói là có chút ít còn hơn không.
Lực chú ý của bọn họ khi này đã hoàn toàn bị danh sách công pháp làm cho người ta hoa mắt trong Thiên Huyền Kính hấp dẫn thật sâu.
Phải biết rằng, công pháp chính là căn nguyên của tu tiên.
Tốt xấu của công pháp sở tu sẽ trực tiếp quyết định tiền đồ sau này.
Không có so sánh thì không có thương tổn.
Mà khi những công pháp quyền hạn ngày thường không thấy được xuất hiện trong tầm mắt đại chúng, khi này các tu sĩ mới phát hiện, công pháp đại chúng chính mình tu luyện lúc trước so với nó bất kham cỡ nào!
Cơ hội hiếm có, bỏ lỡ không còn!
Sau đó các tu sĩ dồn dập đỏ mắt.
Đập nồi bán sắt, tính toán độ cống hiến có thể lấy ra trong tay, đi chọn lựa, mua về công pháp mình ao ước.
Mà thành Tùng Vân lúc này lại tụ tập lượng lớn tu sĩ.
Bọn họ giận dữ bao vây Bố Chính đường, kêu Hà Chính Hạo đi ra cho lời giải thích.
Bởi vì trong kế hoạch quyên tư của Lý Phàm lúc trước, bọn họ đã bỏ vào đó gần như toàn bộ gia sản.
Trong tay chỉ để lại chút đỉnh dự phòng, hiện tại nào còn có thể đi tranh mua công pháp?
Trước mặt công pháp trân quý, các tu sĩ không biết nhún nhường với nhau là gì hết.
Mắt thấy lần lượt từng bộ công pháp nháy mắt bị người khác chọn đi, tâm thái những tu sĩ này đã có phần sụp đổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận