Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 202: Chuyện lớn cần phải giải quyết

Sau khi hiểu được chỗ huyền diệu của bản “Tọa Sơn Quyết” hoàn chỉnh, Lý Phàm mua một tờ “Khế Thư Bán Công Pháp” trống từ Thiên Huyền kính.
Nó gần giống với cái mà Lý Phàm đã ký khi bán “Thiên Cơ Ngọc Hoàn Kim Chương” cho Thiên Huyền kính kiếp trước.
Tuy nhiên, vì đại đa số tu sĩ đều có nhu cầu bảo mật đối với công pháp mà mình tu luyện nên người mua khế thư này có thể ẩn danh.
Loại khế thư này có giá năm trăm điểm cống hiến một tờ, rẻ hơn “Thương Khế Thư” bình thường giá một ngàn điểm cống hiến rất nhiều.
Các điều khoản đã được ghi sẵn theo mẫu, chỉ cần điền tên người bán, tên công pháp và giá bán lên là được.
Lý Phàm thay đổi nét chữ, lần lượt viết tên Hà Chính Hạo, “Tọa Sơn Quyết”, năm vạn rưỡi điểm cống hiến lên.
Sau đó, hắn gửi khế thư cho Hà Chính Hạo qua Thiên Huyền kính.
"Hà đạo hữu, mọi chuyện đã đàm phán xong xuôi, đối phương khá hào phóng, cho giá cao hơn ban đầu năm ngàn điểm cống hiến, ngươi mau chóng ký khế thư đi."
Một lát sau, giọng nói ngạc nhiên của Hà Chính Hạo truyền đến: "Đa tạ đạo hữu! Ta ký ngay, ta ký ngay!"
Không lâu sau, một luồng sáng vàng xuyên qua không gian, chui vào trong cơ thể của Lý Phàm.
Kể từ đó, Hà Chính Hạo đã chính thức quên đi “Tọa Sơn Quyết”.
Lý Phàm lại đổi năm mươi lăm viên cực phẩm linh thạch, đưa cho Hà Chính Hạo.
Giao dịch đã hoàn thành.
Lý Phàm vận chuyển “Thái Thượng Nguyên Thủy Chân Kinh”, chuyển hoá tu vi của tất cả công pháp tu hành của bản thân.
Sau đó, hắn lại tốn nửa tháng nữa để làm quen và thành thạo từng pháp môn trong “Tọa Sơn Quyết”.
Tiếp theo, Lý Phàm bắt đầu thực hiện một cuộc thử nghiệm khác.
Trong đan điền, “Hoàn Chân” liên tục biến thành các kỳ vật Trúc Cơ khác nhau, mỗi một lần biến đổi, Lý Phàm lại tu luyện một khoảng thời gian.
Nhờ vào đó, hắn có thể so sánh được sự ảnh hưởng của các kỳ vật khác nhau đối với tốc độ tu luyện Tọa Sơn Quyết.
Kết quả khiến cho Lý Phàm cảm thấy hơi thất vọng, những thiên địa kỳ vật mà bản thân hắn nắm giữ trước mắt, vẫn chưa có cái nào thích hợp với Tọa Sơn Quyết, tốc độ tu luyện đều tương tự như nhau.
Cũng may là không ảnh hưởng gì lớn. Nguyên nhân chủ yếu mà Lý Phàm nhìn trúng Tọa Sơn Quyết là vì công năng “đầu tư” của nó.
Trong kiếp này, trước mắt chỉ có một mình Hà Chính Hạo nhận ơn huệ của Lý Phàm.
Lúc này, hắn nhắm nhắm mắt lại, ngừng tu luyện để cẩn thận cảm nhận sự tăng trưởng tu vi trong cơ thể.
Một lát sau, Lý Phàm tìm thấy mục tiêu.
Một lượng tu vi giống như đột nhiên sinh ra từ hư vô, tuy nhiên cực ít, nếu không cẩn thận phân biệt thì căn bản không thể phát hiện được.
Nhưng lại liên miên bất tuyệt như một dòng chảy nhỏ vậy.
Lý Phàm mỉm cười: "Xem ra tiến cảnh của Hà đạo hữu không tệ."
"Đời thứ mười hai, mình tu Tọa Sơn Quyết, đầu tư lấy lượng làm chủ. Tuy tiến cảnh cực nhanh nhưng lại dẫn tới việc bị đại năng truy sát."
"Một đời này, mình cần phải đổi sang kế hoạch khác. Đầu tư lấy chất làm chủ."
"Phải đầu tư vào những vị thiên kiêu trong trí nhớ, đồng thời, cũng không cần ràng buộc bọn họ. Chỉ cần độ pháp miễn phí rồi mặc cho bọn họ tự do tu hành, mỗi người tìm kiếm cơ duyên của riêng mình."
"Với khí vận của những vị thiên kiêu đó, nếu không có trói buộc thì tốc độ tu hành của họ nhất định vượt xa kiếp trước."
"Lại dùng thêm Vô Tướng Sát Cơ để giám sát, một khi bọn họ lĩnh ngộ thần thông, mình cũng có thể cảm ứng được bất cứ lúc nào. Không ngừng quan sát, biến thành thứ cho bản thân sử dụng."
Lý Phàm suy nghĩ, tự tính toán trong im lặng.
Trước đó, Lý Phàm đã từng thử nghiệm, độ pháp miễn phí cũng tương đương với dùng điểm cống hiến đổi lấy tu vi, sẽ chỉ lời chứ không lỗ.
Đời này, điểm cống hiến dư dả, đủ để hắn hỗ trợ cho cả bọn Tiêu Hằng, Tô Tiểu Muội tu luyện tới Trúc Cơ kỳ.
Lý Phàm suy nghĩ, chờ đến khi bọn họ đều tu luyện tới Trúc Cơ hậu kỳ, bản thân mình chắc hẳn cũng đã đến Kim Đan kỳ rồi.
“Có điều, mình phải nghĩ ra được một phương pháp hoàn hảo. Dù sao, đưa miễn phí thì sẽ khó tránh khỏi khiến người khác nghi ngờ, không trân trọng đồ của mình.”
...
Ngay khi Lý Phàm đang suy nghĩ làm thế nào để phát huy hiệu quả “ngồi mát ăn bát vàng” đến cực hạn.
Phía trên Vạn Tiên đảo, Chu Thanh Ngang mất tích một cách khó hiểu rốt cuộc đã thu hút sự chú ý của những người có liên quan.
Diễn Võ đường điều động một đội Kim Đan, do Công Tôn trưởng lão của Thiên Cơ đường chỉ huy, triển khai điều tra chuyện này.
Lúc đầu, sau khi thôi diễn, kết quả Chu Thanh Ngang táng thân trong bụng cá đã gây ra chấn động rất lớn.
Đường đường là một tu sĩ Trúc Cơ, sao có thể bị loài cá phổ thông cắn chết?
Nhất định là âm mưu của Ngũ Lão Hội!
Sau khi nghe thấy tin tức một cuộc điều tra kỹ lưỡng sắp diễn ra, Hà Chính Hạo lập tức hoảng loạn, mời Lý Phàm đến Lưu Ly đảo thảo luận đối sách.
Lý Phàm phải trấn an một hồi, bảo y không cần lo lắng, cứ biểu hiện như bình thường, không lộ ra vẻ khác thường là được.
Sau đó, hắn nộp Lưu Ảnh thạch có ghi lại cảnh tượng trước đó lên.
Chẳng qua, hắn chỉ giữ lại đoạn Chu Thanh Ngang đến hòn đảo vô danh để tìm kiếm những hòn đá đặc biệt.
Còn đoạn hội thoại giữa y và mặt người trên phiến đá sau đó thì bị hắn xoá bỏ.
Đồng thời, khi giao tận tay, Lý Phàm khai rằng lúc đó hắn tình cờ bắt gặp Chu Thanh Ngang thay đổi dung mạo, có vẻ lén lén lút lút.
Thế nên hắn mới để ý, lặng lẽ đi theo và ghi lại hình ảnh.
Chỉ đến đó mà thôi, sau đó hắn mất dấu nên không biết rốt cuộc y đã gặp phải chuyện gì.
Rất nhanh, tính xác thực của hình ảnh được ghi lại đã được xác minh.
Lý Phàm cũng phải tiếp nhận một cuộc điều tra từ Thiên Cơ đường.
Đối phương đặt một loạt câu hỏi, chẳng hạn như những hình ảnh này được ghi lại vào thời điểm nào, tại sao phải chờ đến khi Chu Thanh Ngang mất tích mới giao lên.
"Thời gian ghi hình đại khái là khoảng hai mươi ba ngày trước. Lúc ấy ta cũng không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy người này có lẽ đang giấu bí mật nào đó.”
"Ai biết được, trong lúc ta bế quan thì y đã chết, lại còn là kiểu chết hoang đường như bị cá ăn này!"
"Ta biết có chuyện gì đó đáng ngờ nên lúc này mới lập tức nộp đoạn ghi hình này lên.”
Dưới sự gia trì của Thất Khiếu Linh Lung Tâm, Lý Phàm biểu hiện khá khẩn trương, thành thật khai báo.
Sau khi nghe lời giải trình của hắn, vị tu sĩ Thiên Cơ đường chậm rãi gật đầu.
Sau đó, những người phụ trách điều tra trao đổi lẫn nhau một hồi rồi để Lý Phàm rời đi.
"Gần đây không có việc gì thì không nên tùy tiện rời đảo, bất cứ lúc nào cũng có khả năng cần ngươi phối hợp điều tra." Trước khi đi, đối phương còn dặn dò.
Lý Phàm liên tục gật đầu đồng ý.
Tuy vậy, lần điều tra tiếp theo mà đối phương nói cũng không đến.
Mấy ngày sau, phiên điều tra gióng trống khua chiêng lúc trước của Vạn Tiên đảo đột nhiên biến mất.
Tựa như chuyện này chưa từng xảy ra hay cũng chưa từng có người như Chu Thanh Ngang vậy.
Sự thay đổi kỳ lạ và khác thường này không khỏi khiến cho mọi người bàn luận sôi nổi.
Tuy nhiên, mọi người cũng biết việc này khá bất thường nên chỉ thảo luận trong âm thầm.
"Lý Phàm đạo hữu, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Tên Chu Thanh Ngang kia chẳng phải là gián điệp hay sao? Sao lại đột nhiên chết rồi?"
“Tại sao liên minh lại đột nhiên ngừng điều tra?”
Nguy cơ đã được giải trừ, Hà Chính Hạo thở phào nhẹ nhõm, nhưng đồng thời cũng có nhiều nghi vấn trong lòng.
Lý Phàm suy nghĩ một hồi, cũng đã hiểu rõ được đầu đuôi mọi chuyện.
Hắn cười đáp lời: "Theo ta thấy, e rằng vì đã điều tra ra Chu Thanh Ngang là gián điệp nên Vạn Tiên Minh mới đột ngột dừng điều tra.”
"Các châu trong Vạn Tiên minh có mức độ tự trị cao. Chưa nói đến việc phân bộ ở Tùng Vân Hải bị một tên gián điệp lẫn vào, còn để gã làm tới vị trí trấn thủ hòn đảo."
"Đây thật sự là một vụ bê bối vô cùng lớn."
"Vì để tránh cho tổng bộ trách phạt, bảo vệ ghế cho nhiều người, họ đương nhiên phải làm cho chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không."
"Dù gì thì Chu Thanh Ngang cũng đã chết. Mặc kệ gã chết bởi chuyện ngoài ý muốn, hay là bị người mưu hại, đều không có gì khác biệt cả."
"Quan trọng nhất là gã đã chết mất xác rồi. Chết rồi là xong, cứ coi như chuyện này chưa từng xảy ra.”
“Có như thế, tất cả mọi người mới có thể vui vẻ.”
“Còn liệu gã ta có đánh cắp thông tin bí mật nào không..."
"Cũng không quan trọng. Chẳng lẽ Ngũ Lão Hội sẽ đánh tới đây hay sao?"
Mới đầu, nghe Lý Phàm nói vậy, Hà Chính Hạo chỉ cảm thấy thật không thể tin được, lời này vô cùng hoang đường.
Tuy nhiên, sau khi suy nghĩ càng sâu, y càng cảm thấy, e rằng sự thật đúng là như thế.
Vì vậy, y chỉ có thể trầm mặc, thật lâu không nói nên lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận