Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 1173: Ban ngày kiếm tinh hiện

Diễn kịch trước mặt Thương Thiếu Quân xong, Lý Phàm thánh thai bèn xoay qua vô cùng chăm chú quan sát biến hóa bên ngoài thuyền Độ Trần.
Lúc này, thuyền Độ Trần đã bay đến biên giới thế giới.
Toàn bộ Huyền Hoàng giới đều ở dưới chân, nhìn không sót thứ gì.
Lý Phàm đã từng dùng thị giác thế này quan sát Huyền Hoàng giới. Song lúc đó Huyền Hoàng giới giống như khi nhìn thấy trong pháp trận truyền tống khoảng cách xa, bị một tầng hoàng quang mông lung bao phủ, nhìn qua giống như một quả quang cầu lớn. Cảnh tượng chi tiết bên trong thế giới, phía trên mặt đất lại căn bản không thấy rõ.
Nhưng bây giờ, bị ảnh hưởng của lực hút khổng lồ đến từ chỗ sâu tinh hải, tầng hoàng quang mờ nhạt bị vén ra một phần.
Lộ ra diện mạo chân thực của thế giới giấu bên dưới.
Lý Phàm thánh thai nhìn thấy tường chắn sương trắng vặn vẹo và...
“Quái vật chi tàn thịt nát may thành.”
Từ ngữ này không khỏi chợt hiện lên trong đầu Lý Phàm.
Cho dù ở trên chín tầng trời vẫn có thể nhìn thấy khác biệt rất nhỏ giữa khu vực khác nhau. Sinh linh trong châu vực có lẽ khó mà phân biệt, nhưng ở bên ngoài Huyền Hoàng giới nhìn xuống thì liếc mắt là có thể phát hiện loại không hài hoà này.
Lý Phàm thánh thai rất nhanh tỉnh lại từ trong cơn ngây người.
thuyền Độ Trần phát ra từng hồi tiếng vang kẽo kẹt, đó là biểu hiện bị lực lượng bên ngoài đè ép mãnh liệt.
Lý Phàm thánh thai không hề sợ hãi, không đếm xỉa, thậm chí lại lần nữa tăng nhanh tốc độ của thuyền Độ Trần.
Sau khi hoàn toàn rời khỏi Huyền Hoàng giới, hắn cảm thấy xung quanh bỗng nhiên tối lại.
Giống như lúc chập tối, mặt trời nháy mắt lặn xuống đường chân trời.
Tối tăm, lạnh băng, tĩnh mịch...
Đủ loại cảm giác dồn dập trào dâng trong lòng Lý Phàm thánh thai.
Huyền Hoàng Tiên Tâm Chú tự động vận chuyển, giúp Lý Phàm chống lại những cảm xúc tiêu cực này.
“Những gì biết thông qua hình ảnh và khôi lỗi quả nhiên vẫn khác với tự mình trải qua.”
“Bất kể là cảm ứng khôi lỗi đồng bộ hay là ảnh hưởng Dược Vương đỉnh giữ lại cũng không chân thực bằng lúc này.”
Lý Phàm thánh thai đang nghĩ như vậy, đột ngột quay đầu nhìn lại.
Trong nháy mắt vừa rồi, trong lòng của hắn không rõ nguyên do sinh ra một cảm giác bất an. Giống như sau lưng sẽ có đồ vật gì đó thình lình xuất hiện tạo thành một kích chí mạng đối với hắn. Cho dù thần thức rà quét đã nói cho hắn biết vô cùng rõ ràng, sau lưng không tồn tại nguy hiểm gì. Nhưng cảm giác trong lòng lại thôi thúc không ngừng thúc giục hắn, nhất định đừng quay đầu tự mình xem.
Sau khi cuối cùng xác định không hề tồn tại nguy cơ gì đó trong tưởng tượng, dị dạng trong lòng mới dần biến mất.
Lúc này thuyền Độ Trần từ âm thanh hơi kẽo kẹt trước kia đã biến thành ầm vang rung động.
Giống như có vô số con hung thú thượng cổ đang không ngừng đánh vào thân thuyền, trên thuyền bắt đầu xuất hiện từng vết nứt.
Trận pháp khắc trên đó cũng bắt đầu xuất hiện dấu hiệu vỡ vụn.
Lý Phàm thánh thai đã chuẩn bị sẵn sàng bỏ thuyền mà đi.
Chín mươi chín kiếm ảnh chợt hiện bên người, vờn quanh hai bên và không ngừng bay vòng. Cắt ra một vùng không gian hòa hoãn đoạn tầng tuyệt đối.
Thân thể Lý Phàm thánh thai cũng từ từ khô héo, màu da không còn. Hơn nữa lộ ra một loại quang trạch kim loại quỷ dị.
Tuy nói lực lượng to lớn đến từ chỗ sâu tinh hải quả thực tạo thành ảnh hưởng nhất định đến lực hút Tiên Khư.
Nhưng suy cho cùng Tiên Khư chiến đấu trên sân nhà, hơn nữa cách lúc dị biến xảy ra đã qua một thời gian, lực lượng không biết của tinh hải đã có suy giảm mức độ rất lớn.
Cho nên thuyền Độ Trần không có khôi lỗi bằng đá như lúc trước bố trí, bay vào chỗ sâu tinh hải.
Mà là không thể đề phòng, từ từ rơi xuống Tiên Khư.
Chỉ có điều...
Bất kể là độ cong của quỹ đạo thay đổi hay là cao thấp của tốc độ biến hóa.
Đều chênh lệch rất xa với lúc Lý Phàm lái Dược Vương đỉnh chủ động xông vào Tiên Khư trước kia.
“Điều ta đoán quả nhiên không sai! Đúng thật là cơ hội rất tốt để rời khỏi Huyền Hoàng giới ngàn năm một thuở!”
Mắt thấy thuyền Độ Trần sắp hoàn toàn vỡ vụn, Lý Phàm thánh thai không do dự nữa.
“Vạn kiếm như ta!”
Sau lưng trong mơ hồ hiện ra bóng dáng ngàn vạn tú kiếm trong kiếm mộ, một lúc sau, toàn bộ kiếm ảnh dung nhập vào trong thân thể hắn.
Hư không đen kịt xung quanh thuyền Độ Trần bị chiếu sáng, trên người Lý Phàm tuôn ra một luồng bạch quang chói mắt đến cực điểm.
Hoàn toàn cắn nuốt thân thể.
Nhân kiếm hợp nhất.
Sau đó, kiếm quang sáng chói khai thiên tích địa thoáng chốc chém ra.
Thuyền Độ Trần bị kiếm quang nhấn chìm, biến mất không còn tung tích.
Kiếm quang màu trắng lại đi ngược Tiên Khư, dứt khoát bay về chỗ sâu tinh hải!
Luồng kiếm quang này thực sự quá mức sáng ngời, chói mắt.
Thậm chí trên bầu trời Huyền Hoàng giới phía dưới đều thoáng chốc xuất hiện một ngôi sao ban ngày có thể tranh nhau phát sáng với mặt trời trên bầu trời.
Khoảnh khắc này, vô số tu sĩ đưa mắt nhìn về vị trí của Lý Phàm thánh thai.
Mà Thương Thiếu Quân càng thất thần trong nháy mắt, trong lòng thất vọng mất mát.
Kiếm quang vô tận, nhanh chóng tiến lên.
Lý Phàm thánh thai cảm nhận được trói buộc của Tiên Khư càng lúc càng nhỏ.
Sở dĩ có thể thuận lợi như vậy thì ngoài thân hóa Hắc Kiếm Thiên chi kỳ, chém ra một kiếm cực hạn ra, nguyên nhân quan trọng hơn vẫn là ảnh hưởng của lực lượng thần bí ở chỗ sâu tinh hải.
Ra khỏi Huyền Hoàng giới, không có đủ loại pháp tắc trong thế giới quấy nhiễu.
Thế nên càng có thể rõ ràng cảm nhận được lực lượng còn sót lại trong hư không.
“Khác với lực hút Tiên Khư tồn tại vĩnh hằng, lực tinh hải này như thuỷ triều, đứt quãng, liên tục lay động.”
Lý Phàm thánh thai cảm nhận được từng trận vĩ lực mênh mông trào tới, thậm chí sinh ra ảo giác lúc này đang lái một chiếc thuyền con ở trên biển cả mưa rền gió dữ, theo sóng chìm nổi.
“Hửm? Phía trước là khôi lỗi bằng đá ta đặt lúc trước?”
Tiến lên trong hư không không bao lâu, Lý Phàm thánh thai lại lần nữa cảm nhận được cảm ứng tách ra trước đó.
Nhưng khiến cho trong lòng Lý Phàm nhảy dựng là, không phải tất cả khôi lỗi còn hoàn hảo.
Ít nhất có một phần ba khôi lỗi vì nguyên nhân không rõ mà biến mất!
“Có khả năng, bọn chúng bất hạnh không thành công thoát khỏi ràng buộc của Tiên Khư.”
“Nhưng cũng có khả năng...”
Lý Phàm thánh thai nhanh chóng tiếp cận vị trí khôi lỗi.
Nhưng bỗng dưng, hắn lại vô thức giảm chậm tốc độ.
Bởi vì mới vừa rồi, trong bảy mươi tư con rối may mắn sống sót lại vô cớ biến mất một con!
Ngay trong cảm ứng, giám thị của hắn! Biến mất một cách bí ẩn!
Mà Lý Phàm cũng căn bản không làm rõ, con khôi lỗi này rốt cuộc làm sao biến mất!
“Bên trong Tinh hải chí ám quả nhiên nguy cơ trùng trùng.”
Trong lòng Lý Phàm thánh thai vô cớ dâng lên một tia ớn lạnh.
Khống chế tốc độ phi hành của bản thân, để bảy mươi ba khôi lỗi còn lại xung phong, Lý Phàm theo xa phía sau.
Tiếp đó, khôi lỗi thỉnh thoảng bỗng nhiên mất tích tỏ rõ cho Lý Phàm thấy chỗ hiểm ác trong hư không Tinh hải chí ám.
Số lượng khôi lỗi biến mất nhiều lên, Lý Phàm cũng dần lấy lại tinh thần.
“Những khôi lỗi này không giống như bị tồn tại không tên tập kích, mà là chỗ bọn họ đi qua không đúng.”
“Nơi đó...”
“Ngay cả bản thân không gian đều không tồn tại. Chỉ còn lại không động tồn túy.”
“Giống như từng hang động đen kịt, sâu không thấy đáy trên đường bằng phẳng, vô ý giẫm lên là kết cục sống không thấy người, chết không thấy xác.”
Trong lúc Lý Phàm suy tư như vậy, lại một con khôi lỗi biến mất.
Chỉ còn lại sáu mươi mốt con.
Bạn cần đăng nhập để bình luận