Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 1233: Tiên khu Đại thiên tôn

Bên trong vòng xoáy tím vàng mơ hồ có bão táp tuôn trào.
Phía dưới cùng vòng xoáy năng lượng như phễu là bóng dáng có phần kinh hãi của ác niệm Huyền Hoàng.
Từng hình ảnh khuôn mặt của sinh mệnh khác nhau nhanh chóng lóe qua trong vòng xoáy bão táp. Giống như gió lốc lớn xé rách ác niệm Huyền Hoàng.
Bởi thế mà thân thể của hắn trở nên dần dần vặn vẹo mơ hồ.
“Ta chính là thiên đạo Huyền Hoàng! Là cha là mẹ của tu sĩ các ngươi! Sao lại dám... đối xử với ta như vậy!”
“Lại một lần! Lại một lần! Nhân loại các ngươi đều đáng chết!”
Ác niệm Huyền Hoàng gào thét.
Không lựa chọn bó tay chờ chết, tướng mạo vốn rất giống Bạch tiên sinh cuối cùng lộ ra hình dáng.
Thân thể bành trướng như bóng bơm hơi, chớp mắt đã tạo thành một con quái vật dị dạng đáng sợ toàn thân mọc đầy mụn cơm màu xanh tím lẫn lộn. Càng khiến người ta sởn gai ốc là, khuôn mặt của ác niệm Huyền Hoàng đã biến mất không thấy đâu nữa. Hoặc là nói, vô số hắc ảnh nhanh chóng du động mặt ngoài thể xác của hắn chính là từng khuôn mặt của hắn bây giờ!
Biểu cảm mỗi mặt mỗi khác, lại không mặt nào có biểu cảm chính diện tích cực. Điên cuồng, căm hận, tuyệt vọng, bạo ngược...
Phàm là phần tối tăm, vặn vẹo nhất của sinh linh, tất cả đều bày ra không sót trên người ác niệm Huyền Hoàng.
Sát khí màu đen như thực chất từ trong cơ thể hắn tuôn ra, phóng lên tận trời, chính diện nghênh đón lực bão táp xoay tròn của vòng xoáy tím vàng.
Trong tiếng va chạm lặng yên không tiếng động, vậy mà làm cho Thiên Địa Đại Ma Bàn của Lý Bình hơi dừng lại.
Lý Bình chú ý tới, ước chừng một phần ba khuôn mặt ác niệm Huyền Hoàng đang nhìn chằm chằm vào chính mình.
“Chết! Chết! Chết! Chết! Chết! Chết! Chết!”
Tiếng nguyền rủa chói tai bộc phát, thổi quét tới.
Ba người Hứa Khắc hộ trận cho Lý Bình lúc này đều hơi cau mày.
Trên khuôn mặt không có gì của Thánh Hoàng Lý Bình tức thì bị ác niệm trùng kích, ẩn ẩn hiện ra ngũ quan mơ hồ.
Vô số xúc tu mọc đầy bướu thịt màu xanh tím từ trong thể xác quái vật ác niệm Huyền Hoàng vươn ra, điên cuồng vung vẩy, thử tránh thoát trói buộc của đại trận Vạn Linh.
Song đây có thể nói là đại trận tuyệt thế Giải Ly điệp thôi diễn cực hạn, há lại để hắn dễ dàng đột phá như vậy?
Sau khi đình trệ ngắn ngủi, vòng xoáy tím vàng lại lần nữa chầm chậm chuyển động.
Tiếng bão táp rít gào càng hơn lúc trước.
Còn từ đó truyền đến từng trận tiếng nhân loại cầu nguyện, trong cộng minh tạo thành một luồng vận luật đặc biệt, cứng rắn đè xuống tiếng gào thét rung trời của ác niệm Huyền Hoàng.
“Tà ác chung quy không thể chiến thắng chính nghĩa.”
“Nhìn xem dáng vẻ của ngươi bây giờ có xứng đáng với bốn chữ ‘Thiên Đạo Huyền Hoàng’ không?!”
Âm thanh lạnh nhạt của Lý Bình mang theo chút trào phúng xuyên thấu rất nhiều tạp âm trong trận pháp đối kháng, truyền tới chính xác trong tai ác niệm Huyền Hoàng.
“Khốn nạn! Là ai làm hại?!”
Sau khi dại ra một hồi, hắn hoàn toàn bạo nộ.
Hiển nhiên ngay cả chính ác niệm Huyền Hoàng đều có phần không cách nào chấp nhận bản thân rơi xuống tình cảnh như hiện giờ.
Thân thể bị Thiên Địa Đại Ma Bàn trấn áp bất ngờ có thế lần nữa hăm hở, chống lại.
Lý Bình lại khẽ gật đầu, cùng lúc không ngừng dùng ngôn ngữ kích thích, kích động ác niệm Huyền Hoàng cũng ngưng thần chủ trì đại trận Thiên Địa Vạn Linh.
Đem mảnh vụn tách ra từ trên người ác niệm Huyền Hoàng thông qua vòng xoáy hấp thu vào trong cơ thể mình.
Cảm xúc tiêu cực như nước nhỏ giọt, không ngừng tràn vào trong ý thức Lý Bình.
Ba người hộ trận thấy vậy đều không tránh được hơi căng thẳng.
Bọn họ bởi vì ở trong trận, càng có thể cảm nhận được rõ ràng sự đáng sợ của đại trận Vạn Linh này.
Cho dù đã bị phong ấn mấy ngàn năm nhưng nói cho cùng vẫn một phần Thiên Đạo đại thế giới này. Mà ở trước mặt trận pháp này, lại có thể nói là không có tí sức phản kháng nào.
Thậm chí làm cho chuẩn bị ban đầu của ba người đều không có đất dụng võ. Chỉ cần yên tĩnh xem Thánh Hoàng Lý Bình biểu diễn là được.
Trận pháp này càng đáng sợ lại càng khiến bọn họ khó mà kiềm được lo lắng.
Nếu như Thánh Hoàng bị ác niệm ảnh hưởng, mất khống chế...
Sợ rằng sẽ là một trận tai nạn còn đáng sợ hơn ác niệm Huyền Hoàng thoát vây vạn phần.
Cho dù bọn họ rất có lòng tin đối với thực lực của Thánh Hoàng, lúc này cũng không tránh được có phần căng thẳng.
Dẫu sao lúc này bọn họ vẫn còn đang ở trong trận.
“Không cần lo lắng, ta rất ổn.” Mà Lý Bình giống như đã nhận ra dao động cảm xúc của bọn họ, bình tĩnh truyền âm giải thích.
Không nhắc tới mức độ bền bỉ của ý chí bản thân Lý Bình, chỉ dựa vào Huyền Hoàng Tiên Tâm Chú thêm vào, hắn không thể nào bị ác niệm Huyền Hoàng vặn vẹo nhân cách. Càng không cần nói, biện pháp hắn dùng không phải hung ác một hơi nuốt hơi, mà là dùng Thiên Địa Đại Ma Bàn chậm rãi nghiền nát ác niệm Huyền Hoàng từng chút một, chậm rãi hấp thu. Giảm tác dụng phụ xuống mức thấp nhất.
“Lại thêm ý niệm của hàng tỉ con dân Đại Khải định neo cùng ta.”
“Hàng tỉ chúng sinh có thể luyện thần. Đây chỉ là một phần thiên đạo Huyền Hoàng lúc đầu, lại làm sao có thể ảnh hưởng đến ta?”
Trong lòng Lý Bình sáng tỏ một mảnh.
Thay vì nói là ứng đối “ác niệm”, lúc này áp lực lớn hơn của Lý Bình thật ra là dùng để tiêu hóa ký ức hỗn loạn loang lổ rối ren trong cơ thể đối phương.
Tuy nói tuyệt đại đa số đã mơ hồ trong mấy ngàn năm vặn vẹo tuyệt vọng.
Nhưng những mảnh vỡ ký ức vụn vặt này đã giấu sâu vào chỗ sâu ý thức của hắn. Lúc này kèm theo thân thể bị tách rời, cùng nhau chảy vào trong đầu Lý Bình.
Từng cảnh vụn vặt nhanh chóng lướt qua trong đầu Lý Bình.
Phần lớn đều khó mà phân biệt ra chi tiết.
Chỉ có một đoạn hình ảnh hiện lên liên tục không ngừng.
Rất hiển nhiên, đây là ký ức khiến ác niệm Huyền Hoàng cảm thấy khắc cốt minh tâm. Trong năm tháng hắn bị phong ấn, không chỉ một lần diễn đi diễn lại trong đầu hắn.
Trong hư không tối tăm vô tận.
Một bóng dáng bay nhanh đột ngột dừng lại.
“Sao không đi nữa?”
Âm thanh trong ký ức hỏi.
Cảm xúc vốn dĩ là có chút vui mừng, nhảy nhót.
Nhưng lúc này lại mang theo chút nghi hoặc.
Bóng dáng áo trắng, cũng chính là Bạch tiên sinh xoay người, quay đầu nhìn ra xa.
Ánh mắt của hắn không ngừng biến ảo, phức tạp vô cùng.
“Rốt cuộc là sao vậy?”
Cảm giác đến từ ký ức trong trầm mặc như chết dần trở nên có phần táo bạo.
“Ta không thể đi.”
Cuối cùng, Bạch tiên sinh hít sâu một hơi, chầm chậm nói.
“Vì sao không đi?”
“Kiếp nạn đã thành, đại thế như vậy đã không cách nào vãn hồi. Thay vì ở lại nơi đó, không bằng đi tới tường cao trước, ra sức liều mình, nói không chừng còn có một đường sinh cơ.” Âm thanh đến từ ký ức đầu tiên là sững sờ, cảm xúc không thể hiểu tràn ngập. Sau đó là có phần cấp thiết, vội vàng khuyên can.
“Có di thuế Đại thiên tôn đời đầu để lại làm phù hộ, lại kích nổ mấy món tiên khí làm động lực, ngươi ta hợp lực là có cực kỳ nhiều cơ hội có thể xuyên qua tường cao!”
“Đã chuẩn bị lâu như vậy, sao có thể đột nhiên thay đổi chủ ý?!”
Cho dù thời gian trôi qua rất lâu, Lý Bình cũng có thể cảm nhận được sự khó hiểu và phẫn nộ trong ý thức thiên đạo Huyền Hoàng bị tách rời.
Có lẽ Bạch tiên sinh biết bản thân đuối lý, liên tục trầm mặc chống đỡ.
“Ngươi nói một câu coi!”
Sau khi thiên đạo Huyền Hoàng cuối cùng cũng ngừng lại, Bạch tiên sinh mới từ tốn trả lời.
“Nơi đó là quê hương của ta.”
“Từ khi sinh ra đến bây giờ, mỗi người ta quen biết, mỗi người ta từng nghe nói và những người ta thích, ta hận, tất cả đều ở trong đó trải qua cuộc đời của mình.”
“Hiện tại nó gặp phải kiếp nạn, ta quả thực có thể đi thẳng một mạch. Nhưng bọn họ thì sao?”
Bạch tiên sinh lẳng lặng hỏi.
Thiên Đạo Huyền Hoàng căn bản không thể hiểu loại cảm xúc đó của Bạch tiên sinh, trong mắt hắn, bảo đảm sự sống còn của mình mới là quan trọng nhất.
“Chỉ cần ta ở đây, lại tìm được một thế giới thích hợp khác, chúng ta rất nhanh là có thể dựng dục ra lại một Huyền Hoàng giới khác.”
“Thậm chí những người ngươi quen thuộc, ta đều có thể sáng tạo ra một lần nữa.” Hắn không khỏi giải thích.
Bạch tiên sinh chỉ cười nhẹ, lắc đầu.
Không do dự nữa, xoay người trở về Huyền Hoàng giới.
Mắt thấy chuyện đang tiến hành về hướng cục diện không cách nào khống chế, thiên đạo Huyền Hoàng trở nên càng lúc càng nóng nảy.
Không ngừng thuyết phục hắn.
Bạch tiên sinh chỉ mắt điếc tai ngơ, ý hắn đã quyết.
“Ta biết ngươi đối đãi với ta không tệ.”
“Ngươi luôn nói, ta là chuyển thế của người kia.”
“Nhưng ta biết, ta là chính ta.”
“Tô Bạch. Một người phàm bình thường.”
Ký ức thiên đạo Huyền Hoàng đã trở nên có chút không ổn định dưới tình huống càng lúc càng nổi điên.
Chỉ là lời của Bạch tiên sinh, đứt quãng nhưng vẫn vô cùng rõ ràng.
“Ta căn bản không muốn tu hành, làm tiên nhân gì đó.”
“Ta chỉ muốn...”
“Cứu người để ý mà thôi.”
“Xin lỗi.”
“Còn những thứ ngươi cho ta, tiên khu Đại thiên tôn và những tiên khí kia...”
“Thậm chí một thân tu vi này, ta đều sẽ trả lại cho ngươi.”
Bạch tiên sinh vô cùng bình tĩnh nói.
...
Ầm!
Ký ức như bong bóng, đột ngột nổ tung.
Kế thừa lực lượng của ác niệm Huyền Hoàng, lúc này Lý Bình cũng bị cảm động lây, bản thân cảm nhận được loại căm phẫn cực đoan bị lừa gạt, phản bội kia.
“Chết! Chết!”
Giống như âm thanh của ác niệm Huyền Hoàng bắt đầu không ngừng quanh quẩn trong đầu.
Kéo theo khí tức của Lý Bình cũng hơi dao động.
Mà trong trận pháp, bản thể ác niệm dị dạng bị Thiên Địa Đại Ma Bàn trấn áp, nghiền nát cũng như cảm nhận được biến hóa xảy ra trên người Lý Bình.
Không khỏi hét lớn: “Ngươi đã cảm nhận được chưa?! Ngươi có thể hiểu ta chưa?!”
“Loại đau khổ khi bị lừa gạt, sau đó lại bị phong ấn ngược lại mấy ngàn năm!”
Chẳng ngờ, lời bộc bạch của hắn lại bị một câu của Lý Bình cưỡng ép cắt ngang.
“Lúc này ta là nhân thân.”
“Bởi vậy, ta càng có thể cộng tình người ngược lại ngươi vô cùng căm hận.”
“Ta cảm thấy, Bạch tiên sinh làm đúng.”
“Có một số việc, cuối cùng ngươi vĩnh viễn cũng không cách nào hiểu được. Thế nên...”
“Ngươi cứ an tâm đi đi.”
Lời nói của Lý Bình dần trở nên lạnh băng.
Ngũ quan bị ký ức ác niệm Huyền Hoàng trùng kích hơi mơ hồ hiện hình lại biến mất.
Khí tức lạnh lẽo tuyệt tình tản ra từ trên người Thánh Hoàng vô diện.
Hắn không mảy may do dự, tăng nhanh vận chuyển Thiên Địa Đại Ma Bàn.
Như đập đê cao ngất không thể phá hủy, ngăn cản mọi nghiêng tập của ác niệm.
Ba người hộ trận nhìn thấy cảnh này, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Bọn họ vậy mà thật sự có chút sợ Thánh Hoàng bị ác niệm ảnh hưởng.
Nhất là Ân thượng nhân.
Hắn nói đùa với Hứa Khắc: “Thực ra bản chất của ta và ác niệm Huyền Hoàng không kém nhau nhiều lắm.”
“Hắn có thể dễ dàng nuốt hắn như vậy, vậy nuốt ta cũng là chuyện thuận tay.”
“Xem ra sau này phải tận lực cách xa hắn hơn thôi.”
Hứa Khắc im lặng không nói.
Nhìn bóng dáng giống như càng ngày càng cao lớn trong trận pháp, trong lòng trong lúc nhất thời lại có phần lo được lo mất.
Không biết chính mình giao ra ác niệm Huyền Hoàng rốt cuộc là đúng hay sai.
Vòng xoáy tím vàng không ngừng xoay tròn, tiếng bão táp càng thêm vang dội.
Vùng vẫy của ác niệm Huyền Hoàng càng lúc càng yếu.
Cách lúc hắn bị cắn nuốt hoàn toàn cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Lực lượng thiên đạo Huyền Hoàng bị hấp thu, luyện hóa, dáng người vĩ ngạn của Thánh Hoàng vô diện cũng càng lúc càng cao lớn.
Hệt như muốn chống vỡ bầu trời tiểu thế giới Đại Khải đến địa giới khác.
Bóng dáng Lý Bình hiện lên trên bầu trời.
Hàng tỉ con dân Đại Khải lúc này đều có thể nhìn thấy dung nhan Thánh Hoàng vô cùng rõ ràng.
Dân tâm sôi trào, lúc này đạt tới đỉnh phong.
Khí vận ngưng tụ trong nháy mắt hoàn toàn đột phá màu tím, biến thành kim quang lộng lẫy vô cùng chói mắt.
Cho dù chỉ có phút chốc này, dường như lập tức sẽ rơi về một lần nữa.
Nhưng Lý Bình lại lòng có cảm giác, cực kỳ nhạy bén bắt được một tia cơ hội này.
Nhẹ vung tay lên, hấp thu Thiên Địa Đại Ma Bàn, rải phần ác niệm lực lượng Huyền Hoàng chuyển hóa đến trong tiểu thế giới Đại Khải.
Vô số điểm sáng màu tím vàng như ngàn hoa tung bay, phiêu tán nhân gian.
Mà từ trong thị giác bách tính bình thường của Đại Khải phía dưới thì lại nhìn thấy Thánh Hoàng ban ơn trong truyền thuyết mấy ngày trước.
Đoá hoa màu tím vàng như mang theo ma lực mê hoặc lòng người tự nhiên.
Làm cho con dân Đại Khải không để ý uy nghiêm của Thánh Hoàng, sôi nổi thử đụng vào.
Mà biến hóa mang tới sau khi hoa tím vàng nhập thể làm cho những người đó quỳ xuống đất tại chỗ hô to uy danh Thánh Hoàng.
Khí vận Đại Khải vốn đã đạt đến đỉnh điểm như bị thôi hóa, lại lần nữa nghênh đón biến hóa.
Lần này, dưới tiếng ca tụng đồng thanh như núi như biển của vô số con dân Đại Khải, khí vận màu vàng vốn cực kỳ không ổn định hoàn toàn ổn định lại.
Hàng tỉ sinh linh, núi hô biển gầm.
Khiến cho ba người hộ trận phía trên Đại Khải đều thất thần trong chốc lát.
“Đây chính là một người đắc đạo gà chó cũng lên trời trong truyền thuyết ư?” Ân thượng nhân không khỏi cảm thán.
Hứa Khắc thì không tự chủ quan sát thân thể không nhúc nhích của Thánh Hoàng Lý Bình, chẳng biết tại sao lại nhìn thấy bóng dáng Bạch tiên sinh từ trên người hắn.
“Có lẽ chuyện ta làm không sai.” Hứa Khắc nghĩ như vậy.
Mà Y Thuật của Thái Diễn tông thì híp mắt, dường như đang thôi diễn tính toán gì đó. Mắt lộ kinh sợ.
Thiên Đế Khí Điển lột xác đến tầng cảnh giới cuối cùng, đồng thời hoàn toàn vững chắc lại.
Lực lượng bị tiêu hao lâu như thế, ác niệm Huyền Hoàng chung quy không còn một tia khả năng nào để ngăn cản nữa.
“Ta sẽ... Chờ ngươi.”
“Cuối cùng người sẽ có kết cục như ta thôi.”
Trước khi ý thức hoàn toàn tiêu tán, ác niệm Huyền Hoàng chẳng biết tại sao lại thình lình trù ẻo ác độc như thế.
Thánh Hoàng Lý Bình ngoảnh mặt làm ngơ, không hề bị lay động.
Thiên Địa Đại Ma Bàn ầm ầm đè xuống.
Lực lượng đến từ thiên đạo Huyền Hoàng cuồn cuộn không ngừng chảy vào trong cơ thể.
Lý Bình lòng có cảm giác, như một sợi gông xiềng vô hình bị phá vỡ.
“Trường Sinh kỳ ư?”
“Hoặc là nói, Trường Sinh kỳ khác loại.”
Hắn như có điều suy nghĩ nói.
Cùng lúc đó.
Tổng bộ Vạn Tiên Minh, trong không gian Diễn Pháp Giác.
Phản hồi đến từ đột phá của phân thân vào khoảnh khắc Thánh Hoàng đạt tới thế lực Trường Sinh kỳ thì bất ngờ dừng lại.
Cho nên ngược lại cũng không gây nên phát giác của người khác trong không gian.
Việc đột phá của Thánh Hoàng đã sớm nằm trong dự liệu của Lý Phàm.
Mà điều Lý Phàm thực sự để ý lại là ký ức đến từ ác niệm Huyền Hoàng.
“Tiên khí?”
“Còn có, tiên khu Đại thiên tôn đời đầu?”
Lý Phàm nhắm mắt, ẩn giấu đi chấn động trong mắt.
“Câu nói của Bạch tiên sinh, ta sẽ trả lại cho ngươi. Ý là những vật này vẫn còn ở trong Huyền Hoàng giới?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận