Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 184: Chín đội ngũ Diễn Võ

Loại nhiệm vụ công huân xuất hiện ngẫu nhiên như thế này, lúc nào cũng được tu sĩ chú ý tới.
Lý Phàm trực tiếp nhận nhiệm vụ, sợ bị người cướp mất.
Rất nhanh, Vạn Tự Thông Tấn Phù đã truyền đến lời mời kết bạn của người khác.
Giang Chính Tịch, Diễn Võ đường.
Lý Phàm chấp nhận lời mời, Giang Chính Tịch nhắn tin: "Lý Phàm đạo hữu, ta đã xem thông tin cơ bản của ngươi rồi."
"Tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, còn có trận pháp trợ giúp, đi theo tiểu đội chúng ta hoàn thành nhiệm vụ, hẳn là không có gì nguy hiểm."
"Lát nữa ta sẽ gửi tư liệu của chuyến đi đến Vạn Lại đảo cho ngươi, ngươi sớm chuẩn bị một chút."
"Sáng mai xuất phát. Tập hợp trên quảng trường Truyền Pháp."
Lý Phàm không vội xem tư liệu Giang Chính Tịch truyền đến, mà trước tiên xem thông tin cá nhân của Giang Chính Tịch cái đã.
Thần thức chạm vào ngôi sao đại diện cho Giang Chính Tịch trong biển sao, một đoạn tin tức ngắn gọn xuất hiện trong đầu Lý Phàm.
Giang Chính Tịch, là một thành viên trong tiểu đội Thiên Biến của Diễn Võ đường Vạn Tiên đảo.
Có tu vi Kim Đan trung kỳ.
Tiểu đội Thiên Biến này, Lý Phàm cũng có biết ít nhiều.
Chính là một trong chín chi đội Diễn Võ của Diễn Võ đường.
Ở trong Vạn Tiên Minh, chỉ có việc liên quan đến công pháp, Hộ Pháp Đường mới ra mặt.
Còn lại những tình huống khác cần xuất động vũ lực, đều do Diễn Võ Đường phụ trách.
Chín chi đội Diễn Võ, theo thứ tự là: Thiên Quân, Thiên Thương, Thiên Biến, Thiên Huyền, Thiên U, Thiên Hạo, Thiên Chu, Thiên Viêm và Thiên Dương.
Ngoại trừ Thiên Quân phụ trách tổng quản lý, địa vị cao hơn một chút.
Các đội ngũ khác đều có cấp bậc như nhau.
"Không biết trong nhiệm vụ lần này, tiểu đội Thiên Biến điều động bao nhiêu người đây."
Nghĩ như thế, Lý Phàm ấn mở tư liệu về nhiệm vụ thanh trừ dị thú trên Vạn Lại đảo.
Vạn Lại đảo nằm ở Tùng Vân Hải, hải vực Tây Nam.
Có một loại dị thú không đầu sinh sống trên đảo.
Chi dưới ngắn nhỏ, hai tay to khoẻ.
Mặc dù bò sát trên mặt đất, nhưng tốc độ lại cực nhanh.
Dị thú không có đầu, ở ngực chỉ có một cái miệng lớn như chậu máu.
Chúng dùng âm thanh làm thức ăn, khi đói bụng, chúng chỉ cần tuỳ ý gây ra tiếng động là có thể nhét đầy bao tử.
Da dày thịt béo, dù có tình cờ bị thương, chúng cũng có thể thông qua việc hút thanh âm để nhanh chóng khôi phục thương thế.
Có chiến lực không tầm thường, sử dụng sóng âm để đả thương địch thủ.
Hơn nữa, chúng sinh sôi nảy nở rất nhanh, có số lượng cực đông, không có thiên địch trên đảo.
Cho nên, chúng đã chiếm đoạt toàn bộ Vạn Lại Đảo rất dễ dàng.
"Dùng âm thanh làm thức ăn sao, thú vị."
Hiểu được đại khái nội dung nhiệm vụ, Lý Phàm tiến vào trong Thiên Huyền kính, mua một ít tài liệu bày trận.
Nếu có thể hoàn thành nhiệm vụ lần này mà không bại lộ thực lực chân chính, chỉ cần tuỳ tiện bày trận pháp, thế thì không thể tốt hơn.
Vậy nên, hắn đương nhiên phải làm một ít công tác chuẩn bị.
Sáng sớm hôm sau, Lý Phàm tới quảng trường Truyền Pháp chờ đợi.
Không đợi bao lâu, đã thấy Giang Chính Tịch dẫn sáu người chậm rãi đi tới.
"Bái kiến Giang đạo hữu!" Lý Phàm chắp tay hành lễ.
"Đã để Lý đạo hữu đợi lâu." Giang Chính Tịch khách khí nói, sau đó giới thiệu sáu người bên cạnh với Lý Phàm.
Sáu người này, có một tu sĩ cũng là Kim Đan trung kỳ, còn lại đều giống như Lý Phàm, có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ.
Sau khi chào hỏi một phen, mọi người thông qua truyền tống trận, đi tới Quy Thọ đảo gần Vạn Lại đảo nhất.
Tiếp theo, bọn họ phi hành hơn nửa ngày thì trông thấy một hòn đảo xanh um tươi tốt phía xa xa.
"Những súc sinh kia cực kỳ mẫn cảm với âm thanh, để tránh đánh rắn động cỏ, sau khi tiến vào khu vực phía trước, mọi người đừng nói chuyện."
"Thu liễm khí tức trên người, dùng thần thức trao đổi là đủ."
Giang Chính Tịch dẫn đầu, dặn dò.
Mọi người tỏ vẻ đã hiểu.
Tiến vào phạm vi Vạn Lại Đảo, xung quanh lập tức trở nên hoàn toàn yên tĩnh.
Sóng biển, tiếng gió đều biến mất, không nghe thấy gì nữa.
Lặng yên không một tiếng động bay đến Vạn Lại đảo, Lý Phàm thấy rõ quang cảnh phía dưới, không khỏi thầm run rẩy trong lòng.
Chỉ thấy, trên một hòn đảo lớn như vậy, mỗi một nơi đều chật ních dị thú không đầu.
Phần lớn chúng đều lười biếng nằm trên mặt đất, không làm gì cả.
Có nơi không lách vào được, chúng cũng không tranh đấu mà chỉ xếp chồng lên nhau, con này úp lên người con khác, hình thành rất nhiều “chồng núi” nhỏ.
Đám dị thú này đều có bộ lông màu đỏ, nhìn thoáng qua, toàn bộ mặt đất của Vạn Lại đảo giống như mọc đầy lông tơ màu đỏ vậy.
Vừa chỉ nhìn thoáng qua mà đã khiến người ta cảm thấy hoảng hồn rồi.
Bỗng nhiên, có một hai con dị thú không đầu cảm thấy đói bụng, chúng ngay cả người cũng không nhúc nhích, chỉ vỗ vỗ cái bụng của mình, âm thanh còn chưa kịp truyền ra xa thì đã bị cái miệng rộng trên thân của chúng nuốt lấy không còn gì cả.
Mấy con dị thú bên cạnh cũng tới gần, mở cái miệng rộng ra chia sẻ đồ ăn.
Trừ ăn ra, thì chính là sinh sản đời sau.
“Vận động” mạnh thường thường sẽ hấp dẫn rất nhiều đồng loại vây xem. Chúng làm thành một vòng, bao vây chính chủ vào giữa, con nào con nấy đều há to miệng, điệu bộ sắp chảy nước bọt đến nơi.
Cảnh tượng quái đản trên Vạn Lại đảo này khiến không chỉ một mình Lý Phàm cảm thấy khó chịu.
Mà năm vị tu sĩ Trúc Cơ trong tiểu đội Thiên Biến kia, hiển nhiên cũng mới lần đầu chấp hành nhiệm vụ này, ai nấy sắc mặt đều có chút khó coi.
Chỉ có Giang Chính Tịch và vị tu sĩ Kim Đan khác tên Đô Hưng Xương là mặt không đổi sắc, dường như đã sớm gặp riết thành quen.
"Chuẩn bị động thủ đi!"
Giang Chính Tịch ném một bộ trận đồ màu tím lên phía trên.
Ánh sáng tím đón gió mà lớn, rất nhanh, đã bao phủ cả Vạn Lại đảo.
Trong khi đó, đám dị thú không đầu bên dưới đều không phát hiện ra tí nào.
Hào quang quanh thân Giang Chính Tịch tỏa sáng, giống như có băng tuyết bay xuống.
Sau đó, gió tuyết lan tràn, thoáng chốc, đã bao trùm toàn bộ hòn đảo.
"Kim Đan pháp tướng..." Lý Phàm nhìn một màn này, ánh mắt loé lên.
Lý Phàm đã sớm đổi lấy tri thức liên quan đến Kim Đan kỳ, nên đương nhiên không còn xa lại gì chuyện này.
Sau Kim Đan cảnh, tu sĩ có thể mượn pháp tắc ngưng tụ trong Kim Đan, hình thành nên pháp tướng.
Thân tướng hợp nhất, có thể thông qua pháp tắc để ảnh hưởng và điều khiển một khu vực có phạm vi lớn xung quanh người.
Lúc này, gió tuyết giao nhau.
Nhiệt độ trên Vạn Lại đảo nhanh chóng giảm xuống.
Một số dị thú không đầu cũng dần nhận ra có điều không đúng nên bắt đầu cảnh giác nhìn quanh bốn phía.
Thế nhưng, đám người Lý Phàm đang ở trên không trung, lại không phát ra chút tiếng vang nào, vì vậy, chúng tuyệt nhiên không thể tìm thấy tung tích của bọn họ.
Cùng lúc đó, Đô Hưng Xương cũng ra tay.
Trong gió tuyết đầy trời, từng cây mai đỏ chui từ dưới đất lên, ngạo nghễ nở rộ.
Trong khoảnh khắc, tuyết trắng và mai đỏ đã phủ khắp Vạn Lại đảo.
"Ta và Hưng Xương trông chừng ở phía trên, các ngươi mỗi người tự ra tay đi!” Giang Chính Tịch bảo.
Năm tên Trúc Cơ của tiểu đội Thiên Biến Diễn Võ đường lần lượt gật đầu.
Không chút do dự, đánh về phía đám dị thú không đầu ở bên dưới.
"Xem ra là già dẫn dắt trẻ, có ý muốn luyện binh."
Thấy thế, Lý Phàm cũng không dám lười biếng.
Vì vậy, hắn vội vàng đuổi theo, tiện tay bày “Cảm Linh Sinh Diệt Trận” bao trùm năm tên Trúc Cơ phía trước.
“Cảm Linh Sinh Diệt Trận”, đây là một trong những trận pháp Trương Chí Lương đã từng sử dụng để đối phó với Xích Viêm ở kiếp thứ mười hai.
Nó có tác dụng tăng cường công kích và hiệu quả phối hợp lẫn nhau.
Chẳng qua, trận pháp lúc này Lý Phàm bố trí chỉ có uy lực chưa đến một phần mười trận pháp nguyên bản.
Nhưng, đối với năm tên tu sĩ Trúc Cơ, hiệu quả bao nhiêu đây cũng đủ để mang lại sự khác biệt.
Sau đó, Lý Phàm lại bố trí một loạt mấy trận pháp liền: “Ngũ Phương Tụ Linh Trận”, “Niêm Ti Trệ Hoãn Trận” và “Thiên Linh Hỏa Long Trận”.
Bạn cần đăng nhập để bình luận