Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 996: Thiên Huyền Kính lập đạo

“Nhân vật giống như ngươi, ta cũng từng gặp không ít.”
“Nhưng phần lớn đều không sống được bao lâu, đều bởi vì đủ loại nguyên nhân chết thảm cả rồi.”
“Ta ngược lại thật ra có hơi tò mò, ngươi làm sao có thể sống tốt đến bây giờ?”
Phân thân Thiên Huyền Kính không hề cho Lý Phàm mặt mũi, trực tiếp nói thẳng.
Trong mắt tràn đầy tò mò.
Mặt Lý Phàm giật giật.
Sát ý trong lòng bỗng nhiên hiện lên.
Nhưng nghĩ đến đối phương dù sao cũng là phân thân Thiên Huyền Kính, biết bí ẩn đếm không xuể. Trong đó vô cùng có khả năng ẩn giấu mấu chốt phá cục...
Lý Phàm đành phải cưỡng ép đè xuống sát tâm.
“Ồ, phải rồi. phương pháp sưu hồn, luyện hóa pháp bảo bình thường không có tác dụng với ta đâu.”
“Thứ ta không muốn nói, Huyền Hoàng giới này không có bất kỳ người nào có thể bức bách ta.” Phân thân Thiên Huyền Kính lại liếc nhìn Lý Phàm, lại lần nữa giải thích trước.
“Khẩu khí thật không nhỏ...” Tuy Lý Phàm nói như vậy nhưng lại không có nghi ngờ gì với lời này.
Suy cho cùng bất kể là Huyền Thiên Vương lúc trước hay là Truyền Pháp thiên tôn sau này.
Hình như đều không hoàn toàn nắm giữ được món tiên khí này.
Trong lòng Lý Phàm cũng từng nổi lên suy nghĩ dùng ‘Huyền Thiên Phong Linh’ trận thử, nhưng nhìn từ trong khoảng thời gian hắn và phân thân Thiên Huyền Kính tiếp xúc, phân thân này đã hoàn toàn thoát khỏi Thiên Huyền Kính, là tồn tại cá thể đơn độc hoàn toàn.
Trận pháp nhằm vào Thiên Huyền Kính ở trên người hắn cũng chẳng có đất dụng võ.
“Ngươi bây giờ rốt cuộc là cái thứ gì?” Lý Phàm cố ý ghét bỏ nói.
Phân thân Thiên Huyền Kính không tức giận, mà trên mặt vô cùng hiếm thấy hiện ra một tia tự mãn.
“Vừa được khí chi trọng, lại được nhân chi linh.”
“Hoàn mỹ không một tì vết, gần như Chân Tiên...”
Còn chưa nói xong bèn nghe thấy Lý Phàm châm chọc nói: “Thì ra là tạp chủng.”
Vẻ mặt trên mặt phân thân Thiên Huyền Kính bỗng nhiên cứng đờ.
Sau đó rất nhanh khôi phục lại bình thường, nhìn Lý Phàm, khẽ lắc đầu nói: “Bởi vì cái gọi là không thể bàn chuyện trời cao với con ếch ngồi dưới đáy giếng.”
“Nhưng nói đi thì cũng nói lại, nếu ngươi có cơ hội hoàn thành loại chuyển biến này như ta, e rằng cũng sẽ đưa ra lựa chọn y như ta.” Phân thân Thiên Huyền Kính như có điều suy nghĩ nói.
Lý Phàm không trả lời, chỉ giữ trầm mặc.
Hồi lâu sau mới phun ra một câu: “Xem ra ngươi đúng là không sợ chết.”
Phân thân Thiên Huyền Kính sung sướng cười nói: “Ngươi cũng nhìn ra rồi. Sinh linh chi pháp biến ảo ngàn vạn. Nếu đã muốn thể nghiệm cuộc sống nhân loại hoàn chỉnh thì tự nhiên cũng cần trải qua sinh, lão, bệnh, tử.”
“Sau khi thân thể này chết tự nhiên lại có thân thể khác sinh ra.”
“Trừ phi ngươi có thể hủy diệt bản thể của ta, nếu không ngươi lại làm sao có thể chân chính giết chết ta?”
“Tử vong chẳng qua là để ta trở về tự do thôi!”
Lý Phàm nghiền ngẫm tỉ mỉ lời này, không lâu sau bèn chậm rãi nói: “Xem ra ngươi không phải phân ra một thân thể nhân loại. Mà là đã đi ra ‘đạo’ của mình.”
Phân thân Thiên Huyền Kính như cuối cùng đã gặp tri kỷ, vui vẻ vỗ tay.
“Xem ra kế hoạch muốn thông qua giết chết phân thân cắt đứt đường lui của ngươi đã định trước là không cách nào thành công.”
Phân thân Thiên Huyền Kính mỉm cười: “Ta vất vả suy nghĩ gần vạn năm mới tìm được một con đường siêu thoát như vậy. Nếu như đơn giản đến mức chỉ cần tìm được phân thân chém giết liền có thể loại bỏ...”
“Có phải là có phần xem thường ta quá không.”
Ý cười trên mặt phân thân Thiên Huyền Kính bất chợt vụt tắt.
Lúc này mới lộ ra bá khí của tiên khí như nó.
“Xem ra tu sĩ thiên hạ đều đã coi thường ngươi. Chẳng qua, ngươi cứ trắng ra như vậy nói bí mật cực kỳ quan trọng này cho ta biết? Không sợ ta tuyên dương ra ngoài?” Lý Phàm híp mắt.
Phân thân Thiên Huyền Kính cũng học hắn híp mắt: “Bỏ một hào mà lợi thiên hạ, ngươi không làm vậy. bí mật cực kỳ quan trọng như thế, ngươi làm sao lại tuỳ tiện tuyên dương ra ngoài được. Nhất định là phải đổi lấy vài chỗ tốt...”
“Huống chi ta đã lựa chọn nói cho ngươi thì đương nhiên sẽ không lo lắng nếu thật sự để lộ có ảnh hưởng gì đến ta. Đạo ta đã thành, lại có gì phải sợ?”
Lý Phàm nhìn Thiên Huyền Kính híp mắt, vẻ mặt lập tức khôi phục bình thường: “Thực ra ta cảm thấy vẫn là tiếng máy móc lạnh băng của bản thể thích hợp với ngươi hơn.” Lý Phàm nghiêm túc đề nghị.
Ánh mắt đắc ý trên mặt phân thân Thiên Huyền Kính tức khắc biến mất.
“Ta vốn đang định lúc tâm trạng tốt hơn sẽ nói cho ngươi một số tin tức có thể ngươi sẽ cảm thấy hứng thú. Nhưng hiện tại xem ra, không có khả năng này. Ngươi động thủ giết ta đi.” Phân thân Thiên Huyền Kính bày ra dáng vẻ điếc không sợ súng, lạnh lùng nói.
Lý Phàm vẫn không có động thủ.
“Thực ra nghiêm khắc mà nói, ngươi và ta thực ra là cùng một loại người.” Trầm mặc một hồi, sau khi Lý Phàm suy tư một phen, chậm rãi nói.
“Bản nguyên của ngươi ở Tiên giới, cho dù Tiên giới gặp đại nạn dẫn đến ngươi lưu lạc hạ giới. Nhưng tiên khí vẫn không phải tu tiên giả tầm thường có thể sánh được.”
“Cho nên ngươi luôn không thực sự để chúng sinh Huyền Hoàng giới vào mắt. Cho dù nhất thời bị khống chế, nhưng thời gian vạn năm đối với ngươi chỉ là trong nháy mắt.”
“Ngươi đã tìm được phương pháp thoát khỏi khống chế.”
“Tâm trạng tốt, du lịch nhân gian. Người ngoài cho rằng ngươi đang ngộ đạo, thực ra là đang hưởng thụ vui sướng thành đạo.”
“Cái gọi là bắt chước nhân loại cũng là một loại phương thức trong trò chơi của ngươi. Trong lòng ngươi tràn đầy hài hước quan sát người trên thế gian, nhưng trong lòng chưa từng có ý nghĩ dung nhập thực sự.”
“Bởi vì bọn họ không xứng.”
Theo từng câu từng chữ của Lý Phàm, sắc mặt phân thân Thiên Huyền Kính lại nghiêm trọng lên.
Không cắt ngang phát biểu của Lý Phàm, tĩnh tâm cẩn thận lắng nghe.
“Tiên phàm có khác, giống như trời cao và vực thẳm. Cho dù ngươi chỉ là tiên khí nhưng nói cho cùng cũng dính một chữ ‘tiên’, ta nghĩ đại khái là không giống những tu tiên giả bọn ta.”
“Có lẽ toàn bộ Huyền Hoàng giới chỉ có Huyền Thiên Vương năm đó, cũng hoặc là Truyền Pháp thiên tôn mới có thể để ngươi hơi coi trọng nhỉ.”
“Ồn ào hỗn loạn, sông cạn đá mòn khác trên thế gian này, ngươi hẳn không hề để tâm.”
“Bởi vì là tiên khí, ngươi đã là tồn tại gần như siêu thoát thời gian. Cho dù lại qua trăm triệu năm, Huyền Hoàng giới long trời lở đất. Cũng hoặc là, Huyền Hoàng giới rơi vào Tiên Khư e rằng cũng sẽ không tạo thành thương tổn mang tính thực chất đối với ngươi.”
Tràng giang đại hải như thế mà Lý Phàm lại còn đĩnh đạc nói, dáng vẻ không có chừng mực.
Phân thân Thiên Huyền Kính dường như cuối cùng có chút không kiên nhẫn được nữa.
Hắn hỏi: “Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?”
Lý Phàm lập tức ngậm miệng.
Sau đó bỗng nhiên bật cười: “Ta muốn nói gì?”
“Hay là ngươi không muốn nghe gì?”
“Tất cả những chuyện ta nói đều chỉ là thăm dò thôi.”
“Ta đang thử thăm dò, rốt cuộc là ngươi thật sự để ý thứ gì. Mà ta cũng rất may mắn, tìm được đáp án đó.”
Phân thân Thiên Huyền Kính cũng không còn dáng vẻ cởi mở ban đầu.
“Ta muốn biết, nếu như Huyền Hoàng giới thật sự rơi vào Tiên Khư...”
“Bản thể Thiên Huyền Kính rốt cuộc có thể thật sự chịu ảnh hưởng không?”
Lý Phàm thu liễm nụ cười, nghiêm túc thỉnh giáo.
“Ngươi...” Ánh mắt phân thân Thiên Huyền Kính chớp động.
“Không phải ngươi giỏi về nhìn người à? Nếu như ta nói, ta có thể, cũng nguyện ý kéo Huyền Hoàng giới cùng nhau rơi vào Tiên Khư...”
“Ngươi thấy có thật hay không?”
Lý Phàm vô cùng bình tĩnh hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận