Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 990: Song xu rơi vào tay

“Phong nhi cẩn thận!”
Huyền Tố Thường lắc mình đi đến trước mặt Sóc Phong, sắc mặt nghiêm trọng.
Mà Lục Khê Thiền trước tiên muốn liễn lạc với bên ngoài nhưng lại phát hiện căn bản không thể liên thông.
“Bọn người trộm cắp, trước mặt Truyền Pháp thiên tôn, vì sao không quỳ!”
Âm thanh vang rền như tiếng sấm bên tai các nàng.
Trên bầu trời mờ tối vậy mà như thật sự xuất hiện pháp tướng thiên tôn.
Không giận tự uy nhìn chằm chằm xuống dưới.
Ầm!
Áp lực vô hình cực lớn giáng xuống, trúc lâu nháy mắt hóa thành bột mịn.
Toàn bộ mặt đất bị đè nén xuống vài thước trong tiếng nổ vang.
Ba người Huyền Tố Thường lập tức bị áp lực này khóa chặt, không thể động đậy!
Bọn họ chưa kịp giãy giụa đã nhìn thấy bóng ma che khuất bầu trời, năm vầng trăng máu chợt xuất hiện.
“Kéo tơ!”
Âm thanh lạnh như băng, không chứa bất kỳ tia cảm xúc nào vang lên từ màn trời.
Hàng vạn hàng nghìn sợi tơ rủ xuống từ trăng máu.
Giống như vô số xúc tua, lặng yên không một tiếng động phóng nhanh tới, quấn quanh các nàng.
Sợi tơ nhìn như vô hình, nhưng khoảnh khắc nó tiếp xúc đến thân thể các nàng, một luồng cảm giác vô cùng suy yếu dâng lên từ đáy lòng các nàng.
“Khê Thiền!” Bên ngoài cơ thể Huyền Tố Thường và Sóc Phong đều đột nhiên xuất hiện chiến giáp.
Nhưng vẫn không thể ngăn cản những sợi tơ vô hình này.
Mà tình hình Lục Khê Thiền còn hỏng bét hơn, bên người nàng, một đám ký hiệu màu bạc tượng trưng cho trận pháp không ngừng xuất hiện, rồi rất nhanh tiêu tán không tung tích.
Trên trán Lục Khê Thiền có mồ hôi lạnh toát ra, trong ánh mắt đầu tiên là khiếp sợ, sau đó trở nên hoảng sợ khó có thể che giấu.
Chiến cục hỗn loạn, có lẽ người khác không tinh thông trận pháp thì không biết trên người nàng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng Lục Khê Thiền biết rõ, mỗi một trận pháp nàng bày ra, xung quanh sẽ truyền đến một sức mạnh vô danh, nháy mắt phá hủy trận pháp!
Thậm chí ngay cả trận pháp còn chưa thành hình đã bị phá giải!
Giống như đối phương sớm biết bản thân muốn bố trí trận pháp nào, tốc độ phá trận cực nhanh, quả thực không thể tưởng tượng!
Mới đầu Lục Khê Thiền nghĩ trong Sách Trận đường của bản thân có kẻ phản bội, tiết lộ toàn bộ trận pháp nàng nắm giữ ra bên ngoài.
Nhưng rất nhanh, khi nàng này trận pháp áp đáy hòm ra ngoài, kết cục vẫn như vậy: Trận phá trong chớp mắt!
Vì thế sợ hãi trong lòng Lục Khê Thiền dần dần lan tràn không thể ngăn cản.
Nàng dường như về lại thời điểm lần đầu gặp mặt sư tôn của mình.
Cấp bậc trận pháp mạnh mẽ sư tôn thể hiện ra ngoài khiến nàng sợ hãi than, say mê, si mê, thiên phú bản thân luôn lấy làm kiêu ngạo, trước mắt hắn, căn bản không đáng để nhắc đến.
Mà giờ phút này, trình độ trận pháp của tồn tại phá trận khắp bốn phía thậm chí còn cao tay hơn rất nhiều so với sư tôn nàng.
Đó là cảnh giới mà nàng căn bản không thể tưởng tượng nổi!
“Rốt cuộc là ai?”
Kiêu ngạo của thủ tịch Sách Trận đường Vạn Tiên Minh bị đánh nát, Lục Khê Thiền chỉ cảm thấy khắp bóng tối xung quanh xuất hiện vô số khuôn mặt sư tôn nàng.
“Khê Thiền, ngươi khiến sư tôn quá thất vọng!”
“Sau này đừng nói với người khác ngươi là đệ tử của ta, vi sư không gánh được chức danh này!”
“Lục Khê Thiền, ta chết không sáng mắt!”
“Không, không phải như thế sư tôn…” Sau khi chìm trong ảo giác, Lục Khê Thiền run lẩy bẩy.
Vậy mà trong lúc nhất thời hoàn toàn mất khả năng phản kháng.
Bóng ma dày đặc xung quanh hoàn toàn bao lấy nàng, sau đó nàng biến mất trong biển trúc.
Nhìn thấy một màn này, Huyền Tố Thường không khỏi hoa dung thất sắc. Nhưng đối mặt pháp tướng thiên tôn trên đỉnh đầu, và vô số sợi tơ vây công, bản thân nàng đã giật gấu vá vai.
“Hưng Vượng huynh đệ, ta đã tạm thời phong ấn Lục Khê Thiền. Tuy nhiên, vừa nãy…” Giọng nói hơi thắc mắc của Mặc Nho Bân truyền đến.
“Ha ha, chỉ là vừa lúc đánh trúng điểm yếu trong tâm linh của nàng thôi. Ai mà ngờ được, thủ tịch Sách Trận đường vang danh thiên hạ lại là kẻ nhát gan cực kỳ sợ sư tôn dâu…” Lý Phàm cũng cười khằng khặc quái dị đáp lại.
“Thì ra là thế.” Chiến sự chưa chấm dứt, Mặc Nho Bân cũng không quá xoắn xuýt việc này.
“Sức mạnh còn lại của ta đang hao hụt nhanh chóng. Chỉ sợ không đủ phong ấn Huyền Tố Thường và Sóc Phong…”
“Không sao, bọn họ đã chạy trời không khỏi nắng.”
Trong lúc hai người liên lạc ngắn ngủi với nhau, thế công vẫn trí mạng như cũ.
Ba người Thiên Dương chủ trì trận pháp, tuy có chiến giáp hộ thể, Huyền Tố Thường vẫn như cỏ lay trước gió, tràn ngập nguy cơ.
Ánh sáng màu đỏ bảo vệ tâm thần không ngừng bị ánh mắt pháp tướng thiên tôn trên bầu trời trấn áp.
Đã đạt đến cực hạn có thể chịu đựng.
Lúc này Huyền Tố Thường đã nhận ra, hư ảnh trên đỉnh đầu thực chất căn bản không phải Truyền Pháp thiên tôn.
Chẳng qua chỉ vì có thể chấn nhiếp tinh thần của nàng mà diễn hóa thành dáng vẻ như vậy.
Dù sao trợ giúp Thiên Huyền Kính phân lập phân thân nhân loại đã vi phạm chế độ Truyền Pháp thiên tôn sáng lập.
Nói rằng trong lòng Huyền Tố Thường không sợ hãi là chuyện không thể.
Tuy không phải bản tôn pháp tướng thiên tôn, nhưng áp lực đem đến cho Huyền Tố Thường không hề ít ỏi.
Cùng với bóng ma không ngừng truyền đến tiếng cười quái dị xung quanh càng khiến ảo giác của Huyền Tố Thường như mọc thành bụi, khó có thể chống đỡ.
Mà sợi tơ màu xám luôn quấn quanh người nàng từ khi trận chiến bắt đầu cũng ngày càng nhiều.
Suy nghĩ, hành động của nàng dần dần trở nên chậm chạp.
“Rốt cuộc là ai?”
Trước khi mất ý thức trong đầu, Huyền Tố Thường hiện lên vô số suy nghĩ khó hiểu.
Hai vị Hợp Đạo đã bị bắt, chiến đấu tiếp theo không có bất ngờ gì.
Hóa thân của Sóc Phong có thực lực Hóa Thần, vốn dĩ không chen tay vào được.
Dưới sự trấn áp của trận pháp do bốn vị Hợp Đạo kỳ liên thủ, hắn đã sớm ngất xỉu.
Bắt toàn bộ tu sĩ còn lại trong động phủ Trúc Hải vào động thiên trấn áp, Lý Phàm nhìn thấy nữ tu hai vị Hợp Đạo đang mê man phía trước.
Cả hai đều có ngoại hình nghiêng thành đổ nước, khí chất Lục Khê Thiền lộng lẫy đài các, Huyền Tố Thường cũng giống như thiếu nữ trẻ tuổi, nét ngây thơ vẫn chưa biến mất.
“Hưng Vượng huynh đệ, sức mạnh của ta sắp hết, nơi này giao cho ngươi.”
Bóng ma bất tận bao trùm biển trúc cuối cùng hóa thanh một thân hình mơ hồ.
Hắn nhìn Lý Phàm, chậm rãi nói: “Nếu có tin tức về phân thân của Huyền Thiên Bảo Kính, nhanh chóng liên lạc ta.”
“Thân thể bị chiếm cứ này đã bị hủy triệt để, lần gặp mặt tiếp theo ngươi nhớ mang theo một bộ.”
“Vẫn tại trong động thiên ẩn náu lần trước.”
Giọng nói từ từ tiêu tán cùng bóng ma.
“Trận chiến này thuận lợi như thế, bóng ma che kín bầu trời này của Mặc Nho Bân không thể không kể công.”
“Tuy không phải kẻ địch, nhưng ta vẫn cảm nhận được áp lực mơ hồ. Thậm chí trong thoáng chốc, ta giống như thấy được dáng vẻ tiên nhân Thiên Y, Tiên Khư…”
“Huyền Thiên giáo…quả thật không tầm thường.”
Suy nghĩ chợt lóe qua đầu, lực chú ý của Lý Phàm lần thứ hai tập trung vào hai người Huyền Tố Thường.
“Thượng sứ, hiện tại nên rút lui sao.” Bách Hoa đạo nhân cẩn thận hỏi.
Lý Phàm trầm ngâm một lát, lắc đầu: “Các ngươi đi vào biển trúc, bảo vệ cửa vào.”
“Ta phải ép hỏi tin tức phân thân Huyền Thiên Kính ngay tại chỗ.”
Ba người tuân lệnh rời đi.
Lý Phàm lấy ra hai trái ‘Chân Thực Dụ Quả’.
“Chỉ còn hai quả này, xem ra đã đến lúc đòi Ngũ Lão hội thêm mấy quả.”
Ánh mắt Lý Phàm híp lại, chậm rãi bện thành lời nói dối tinh vi.
Đợi đến khi Chân Thực Dụ Quả tỏa ra vầng hào quang óng ánh, Lý Phàm đút hai quả này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận