Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 1280: Truyền Pháp năm mươi tuổi

Xoáy nước trên bầu trời sắp khép lại. Thánh Hoàng đưa tay ra nắm lấy chùm tinh quang cuối cùng bắn ra từ đó.
Tinh Vân lưu chuyển, tỏa sáng rực rỡ, sau khi được tôi luyện một lần trong lòng bàn tay của Thánh Hoàng, chảy xuôi xuống dưới như dòng nước dịu nhẹ.
Biến thành một bảo tọa tinh quang.
Thánh Đế ngồi thẳng, thanh âm như tiếng sấm, chậm rãi nói: “Minh hãnh Hồng Mông, vô cực Tiên Thiên; Âm dương phân liệt, ngũ hành lưu chuyển; vạn vật sinh ra, tạo ư Thái Nhất... “.
Mỗi câu mỗi chữ đều huyền ảo dị thường, tối nghĩa khó hiểu.
Nhưng dưới tiếng tụng đọc của Thánh Hoàng, những sinh linh may mắn lắng nghe được ở nói thế giới này thì lại đều mơ hồ sinh ra cảm giác như có điều suy tư.
Cảm giác ngộ đạo thoáng qua do bị tinh quang bao phủ trên đầu vừa rồi đã trở nên rõ ràng hơn một lần nữa trong từng câu từng chữ đại đạo hồng âm của Thánh Hoàng.
“Đạo pháp thiên, chưởng chi vi tiên; tiêu dao thanh minh, khu trì tọa hóa; vạn kiếp bất hủ, khí chửa bát hoang…”
Ngay cả những người có tư chất tầm thường, tu vi thấp cũng có chú ngộ đạo trong âm thanh của Thánh Hoàng.
Linh khí xung quanh hắn tự động quán thâu vào cơ thể, trông như đã ngộ ngay tại chỗ.
Mà những người có tư chất bất phàm như Tôn Nhị Lang, Âu Thượng Thiên, ánh mắt càng sáng ngời hơn nữa, thậm chí còn thu hút năng từng đám mây tía xung quanh họ.
Ân thượng nhân gãi gãi da đầu, hắn cảm thấy đạo cơ của bổn ngã trong cơ thể mình thậm chí còn vội vàng muốn chui ra.
“Đây là cách một người đắc đạo gà chó cùng thăng thiên sao? Không đúng, đây rõ ràng là không cầu lời mà truyền lĩnh ngộ của bản thân cho người khác, bất kể thân sơ. Hít...”
Lần truyền đạo của Thánh Hoàng kéo dài khoảng ba ngày ba đêm.
Người ngộ đạo cũng nghe như si như say.
Cho đến khi hình ảnh Thánh Hoàng tan biến, bọn họ vẫn đắm chìm trong đó mà không hề hay biết.
Phần lớn trong số bọn họ cần phải dành cả phần đời còn lại để tiếp thu những lời dạy của Thánh Hoàng.
Mà lúc này, Thánh Hoàng đã trở lại bên trong Thánh Hoàng tọa.
Sáu vị đệ tử lần lượt xếp hàng.
“Chúc mừng sư tôn ngộ đạo!” Tôn Nhị Lang khom người nói.
Các đệ tử còn lại cũng vậy.
“Đây là tạo hóa của vi sư, cũng là tạo hóa của các ngươi.”
“Ba năm.”
“Vi sư cho các ngươi ba năm để lĩnh ngộ. Ngày này ba năm sau...”
Ánh mắt của Thánh Hoàng quét qua sáu vị đệ tử ở phía dưới: “Thánh triều Đại Khải chúng ta sẽ chinh phạt Vạn Tiên Minh, giành lại Huyền Hoàng giới!”
Sáu đệ tử nghe vậy thì cơ thể đều run lên.
Bọn họ đã sớm biết rằng trận chiến này chắc chắn sẽ xảy ra. Nhưng không ai có thể ngờ rằng ngày này lại có thể đến nhanh đến thế!
Nhưng mà vào thời điểm trước mắt, không ai dám nghi ngờ quyết định của Thánh Hoàng vĩ đại.
Tất cả đều cúi đầu đồng ý.
“Trong thời gian ba năm chuẩn bị, có thể thi triển một số thủ đoạn trước.”
Giọng nói của Thánh Hoàng quanh quẩn trong lòng mọi người.
Huyền Hoàng giới, châu Thiên Quyền.
Tôn Lộ Viễn đang đĩnh đạc nói trong một cuộc gặp gỡ, nhưng đột nhiên cảm nhận được cái gì đó, nhanh chóng cắt đứt nhịp thao thao bất tuyệt của mình trước.
Cũng nhân lúc mọi người không để ý, hắn vội vã rời khỏi động phủ này.
“‘Kế Hoạch Ám Châm’ cuối cùng cũng sắp thực hiện rồi? Ta đã chờ đợi ngày này quá lâu rồi.” Trong mắt Tôn Lộ Viễn hiện lên một tia tinh quang. Hắn kìm nén sự phấn khích cùng với một chút sợ hãi về tương lai trong lòng, che giấu khí tức, chạy về phía địa điểm đã ước định.
Cái gọi là Kế Hoạch Ám châm, chính là kế hoạch phá hủy Thiên Huyền kính cùng với pháp trận truyền tống của Vạn Tiên Minh.
Vạn Tiên Minh nắm giữ hơn phân nửa lãnh thổ của Huyền Hoàng giới mà vẫn có thể dễ dàng điều khiến, chính là nhờ sự tồn tại của Thiên Huyền Kính và trận pháp trận truyền tống rải rác ở các châu.
Bất kể là châu nào xảy ra biến cố, sự hỗ trợ đến từ các châu, thậm chí là tổng bộ Tiêm Minh đều có thể nhanh chóng đến nơi.
Cho nên muốn đối phó với Vạn Tiên Minh, việc phá hủy hoặc can thiệp vào con đường liên lạc này đã trở thành việc quan trọng nhất.
“Trước kia, tên tiểu tử Âu Thượng Thiên kia nói rằng có thể tác động, thậm chí là phá hủy Thiên Huyền Phân Kính ở các châu, cũng không biết rốt cuộc là sử dụng phương pháp gì. Nhưng mà tử sĩ của ta các châu đều đã chuẩn bị từ lâu.” Tôn Lộ Viên vừa bước đi thật nhanh, vừa không ngừng nghĩ ngợi.
Hắn biết rằng mình đã đâm lao thì phải theo lao, lần này một khi đã ra tay, thì sẽ hoàn toàn xác nhận thân phận phản đồ của Vạn Tiên Minh. Nếu như bị phát hiện thì chắc chắn sẽ không có may mắn thoát khỏi.
Nhưng Tôn Lộ Viễn cũng đã quyết tâm rồi.
Ngoại trừ những nguyên nhân thúc đẩy hắn phản bội trước đây, nguyên nhân lớn hơn chính là cái chết của Tôn Lộ Thường trước đó không lâu.
Lúc đó trong số bị lựa chọn, trước khi đi ra ngoài Huyền Hoàng giới, Tôn Lộ Viễn vẫn còn một tia hy vọng về sự sống sót của Tôn Lộ Thường.
Mãi cho đến khi khối tinh huyết còn sót lại trong Huyết Trì dưới lòng đất đột nhiên cạn kiệt, Tôn Lộ Viễn mới cảm thấy tâm như tro tàn.
Những ngày này, hắn thấy tin tức thải quang tinh hải do Vạn Tiên Minh thỉnh thoảng vẫn truyền ra, trong đó thậm chí còn xuất hiện hình ảnh Tôn Lộ thường vẫn lạc.
Lửa giận trong lòng tích tụ nhiều hơn.
Tôn Lộ Viễn vẫn luôn đợi Vạn Tiên Minh cho hắn một lời giải thích.
Cho dù chỉ là tùy tiện an ủi cho có lệ cũng được.
Nhưng rất rõ ràng, là do Tôn Lộ Viễn hắn suy nghĩ quá nhiều. Hợp Đạo trấn thủ của các châu, cùng với những người được gọi là trọng thần trong Tiên Minh kia, thực sự cũng chỉ giống như những vật có thể tùy tiện tiêu hao. Nói vứt bỏ là vứt bỏ.
“Vạn Tiên Minh…” Đến lúc này, Tôn Lộ Viễn đã hoàn toàn cắt đứt kỳ vọng của mình đối với Vạn Tiên Minh.
Hoàn toàn hướng về phía Thánh triều Đại Khải.
“Không cần nói đến thứ khác, chỗ tốt mà ta nhận được từ chỗ Thánh triều trong mấy năm gần đây còn nhiều hơn so với việc bán mạng cho Vạn Tiên Minh rất nhiều.”
Tôn Lộ Viễn nghĩ như vậy, thì đã đến địa điểm đã ước định.
Châu Thiên Quyền đứng vững bên tường chắn sương trắng ở giữa thiên địa.
Trước đây mấy năm, bởi vì Huyền Hoàng đại chấn động, tường phệ nguyên mất đi sự ràng buộc tùy ý chảy xuôi lan tràn khắp nơi, tàn nhẫn nuốt chửng toàn bộ những sinh linh mà nó bao phủ.
Tuy sau này đại chấn động dần dần lắng xuống, tường chắn sương trắng cũng theo đó mà phục hồi lại. Nhưng nơi tử địa này vẫn mãi không khôi phục sức sống.
Đủ để có thể thấy được sự khủng khiếp của sương trắng phệ nguyên.
“Ai có thể ngờ rằng Thánh triều lại có thể gần như loại bỏ ảnh hưởng của sương trắng phệ nguyên này. Gặp mặt ở đây thì không thể nào an toàn hơn nữa!”
Tôn Lộ Viễn đưa mắt nhìn xung quanh, đảm bảo rằng không có ai theo dõi phía sau, rồi cẩn thận lấy ‘Phổ Hiền Chân Chu’ ra.
Phi thần vào trong, điều khiển nó đi vào trong tường chắn sương trắng.
Dùng tốc độ cố định, liên tục thay đổi phương hướng, sau khi tiến về phía trước một khoảng thời gian, quả nhiên nhìn thấy một chiếc Phổ Hiền Chân Chu khác đang lẳng lặng đậu trong sương trắng.
Một luồng hắc quang ba ra từ trong đó, khẽ xuyên qua sương trắng, đi tới trước mặt Tôn Lộ Viễn.
Tôn Lộ Viễn nhận lấy, phát hiện ra đó là một chiếc nhẫn trữ vật làm bằng hắc ngọc. Đến khi ngẩng nhìn lên lại, chiếc Phổ Hiền Chân Chu trước đó đã biến mất không còn dấu vết.
“Cẩn thận như vậy, ngay cả lộ diện cũng không luôn.”
Bên trong chiếc nhẫn hắc ngọc, sắp xếp gọn gàng gần một nghìn viên ngọc phù vuông vức có khắc phù tự huyền ảo.
Tôn Lộ Viễn lấy ra một viên ra, ngắm nghía cẩn thận, đồng thời đọc phương pháp sử dụng ngọc khí vừa được truyền đến thông qua hắc quang.
“Chỉ cần mang nó vào trong Thiên Huyền Kính hoặc là truyền tống trận, thực hiện pháp thuật kích nổ là được?”
“Đơn giản như vậy?” Tôn Lộ Viễn có chút kinh ngạc.
Trong lòng lập tức sinh ra xúc động muốn thử nó trước. Tuy nhiên, sau khi cẩn thận nghiên cứu một hồi, hắn chỉ có thể lắc đầu bất đắc dĩ.
“Đã cài đặt thời gian kích hoạt. Chỉ đến ba năm sau mới có thể phát nổ. Trước khi tới thời hạn, ngay cả trận pháp ở trong trung tâm của nó cũng chưa được kích hoạt, chẳng qua chỉ là một viên ngọc khí bình thường...”
“Khó trách ta không thể cảm nhận được một chút linh lực dao động nào.”
Tôn Lộ Viễn đặt ngọc khí trở lại, vẻ mặt âm trầm: “Sẽ khiến cho những tu sĩ bị Vạn Tiên Minh coi là con kiến kia, gõ vang chuông báo tang đầu tiên cho nó.”
Trong lúc các nơi trên Thánh triều bắt đầu khởi động kế hoạch chinh phạt ba năm sau.
Lý Phàm cũng đã thông qua Linh Hư đại trận chôn vùi bốn tiểu thế giới.
Sau khi thu thập xong, được hắn là vật chất “Vạn vật tinh hoa”.
Thể tập hợp năng lượng thuần khiết, tỏa ra ánh sáng ngũ thải xềnh xệch như mộng ảo. Khiến cho Lý Phàm cảm thấy cũng gần giống như tinh túy nguyên lực màu vàng.
“Ngươi đã học xong trận pháp này chưa?” Tầm mắt của Lý Phàm nhìn về phía xa, ngoài miệng lại hỏi Vô Lượng Kính.
Tôn Lộ Dao hồi lô trùng tạo nhân cách nghĩ tạo mấy lần trầm mặc một lúc, cuối cùng trả lời: “Ta học được gần hết rồi, tiền bối.”
Lý Phàm hài lòng gật đầu, ngón tay chạm nhẹ, một tia quang mang nhập vào trong ảo ảnh của Tôn Lộ Dao: “Vậy tiếp theo, ngươi cứ đi đến những nơi này tiếp tục bày trận đi.”
“Chỉ cần lặng lẽ bày trận là được, không cần kích hoạt.”
Vừa nói, Lý Phàm vừa đem toàn bộ tinh túy nguyên lực vơ vét được lúc trở lại Tôn gia cách đây không lâu cho Vô Lượng Kính.
Tôn Lộ Dao nhanh chóng cất giấu kim quang, cực kỳ hưng phấn mà nói cảm ơn Lý Phàm.
Sau đó hóa quang đi về phía tiểu thế giới mục tiêu.
Nếu như là Tôn Lộ Dao chân chính, một thân một mình thực hiện nhiệm vụ của Lý Phàm, có lẽ có thể bằng mặt không bằng lòng. Nhưng mà bây giờ hắn chẳng qua chỉ là một nhân cách nghĩ tạo mà thôi.
Thậm chí ngay cả niềm vui khi nhận được tinh túy nguyên lực cũng chỉ là giả tạo, hiển nhiên là sẽ không trái với mệnh lệnh của Lý Phàm.
“Vô Lượng Kính Linh bày trận hiệu quả còn kém hơn cả ta. Nhưng cũng dư sức để hủy diệt thế giới. Suy cho cùng thì thế giới ta chọn cho hắn cũng là một tiểu thế giới yếu ớt, không có tu tiên giả tồn tại.”
“Tuy kiếp này có lẽ là sẽ không xuất hiện nữa, nhưng để lại một chút dự phòng cũng là chuyện nên làm.”
Mối liên hệ với Thánh Hoàng đã hoàn toàn bị cắt đứt. Nhưng Lý Phàm vẫn mơ hồ cảm nhận được biến hóa cực kỳ lớn phát sinh trên người Thánh Hoàng.
“Là lại đốn ngộ trong biển sao sao?”
“Rõ ràng vốn dĩ thiên tư của phân thân cũng chỉ là bình thường, trên người có rất nhiều cơ duyên tạo hóa, vật mà lại thật sự có mùi vị thiên mệnh chân chủ…” Trên mặt Lý Phàm hiện lên một tia châm chọc.
“Đáng tiếc, nhất định sẽ tốn công vô ích!”
Phân thần Lý Phàm biến thành một sợi dây nhỏ, bay về phía địa giới của châu Quang Dương.
Hắn muốn chuyển giao ‘Vạn vật tinh hoa’ hộ thân mà hắn thu thập được vào trong tay bản tôn.
Cũng chỉ tốn công sức một buổi, Lý Phàm đã tìm được mục tiêu.
Đúng là thân phẫn đã ẩn giấu, ‘Thiên Tầm đạo nhân’ tu hành trong Hồng Trần.
Phân thân lặng yên không chút tiếng động mà trôi vào trong cơ thể của một tu sĩ Kim Đan gần đó, cơ thể người nọ dừng lại một chút, sau đó nhanh chóng khôi phục bình thường.
Dưới chân vừa di chuyển thì đã đi đến trước mặt Thiên Tầm đạo nhân.
“Lão nhân gia, chúng ta đánh một ván cờ có được không?”
Đạo nhân lôi thôi đang soi chân, không có chút dáng vẻ nào lập tức ngẩng đầu lên.

Sau khi Lý Phàm thành công lấy được Cận Pháp Ngọc Bài từ trên người Thiên Tầm đạo nhân, đầu tiên là đi đến Luân Đạo lâu ở châu Quang Dương, dùng toàn bộ gia sản để thuê một tiểu viện.
Sau đó dùng phương pháp ‘Đạo Đan’, hoàn toàn đoạt xá, nhập vào thân thể tu sĩ.
Lý Phàm duỗi tay ra, nhìn nhìn toàn bộ thân thể mới của mình, khẽ cau mày.
“So với hoàn cảnh Huyền Tiên Chu bạo lộ ra trong biển sao, phương pháp đoạt xá này ở trong Huyền Hoàng giới hình như không hoàn mỹ đến vậy.”
Lý Phàm hoạt động một chút, cảm thấy có chút không hài hòa.
“Đoạt xá Triệu Nhàn, có thể che giấu được Đoan Tiên lâu.”
“Nhưng đoạt xá người này…”
“Phó Nguyên Thịnh, chưa chắc là đã có thể thoát khỏi sự kiểm tra của Vạn Tiên Minh. Vẫn là phải trui luyện một hồi.”
Lý Phàm điều khiển cơ thể của Phù Nguyên Thịnh, bố trí một vòng trận pháp ở xung quanh.
Sau đó sải bước đi vào trong trận.
“Dĩ thân vi khí, dĩ trận luyện chi !”
Trong miệng Lý Phàm khẽ ngâm, nương vào sức mạnh của trận pháp, từ từ dài giữa, tiêu trừ chỗ không hài hòa bên trong cơ thể đoạt xá được.
Trong quá trình này, kinh nghiệm tu hành của Thánh Hoàng, kiến thức của thánh thai ở Huyền Tiên Chu, cùng với cảm ngộ của bản tôn bế quan ngộ đạo được ở kiếp này đồng loạt chảy vào trong lòng.
Được Lý Phàm thông hiểu toàn bộ.
Ngón tay điểm tiên tục, tiến hành sửa đổi, hoàn thiện trận pháp vừa rồi bày ra.
Sự khác thường giữa thân thế và thần hồn dần dần tiêu trừ hoàn toàn trong khoảng thời gian này.
“Kể từ hôm nay, ta chính là Phù Nguyên Thịnh!” Phân thần Lý Phàm hơi mỉm cười, nói.
Để nghiệm chứng, Lý Phàm đầu tiên tiến vào bên trong Thiên Huyền Phân Kinh ở châu Quang Dương.
Quả nhiên là đã qua mặt được sự kiểm soát của Thiên Huyền Kính, thành công lấy được thân phận Phù Nguyên Thịnh, đi đến không gian Thiên Huyền Kính của hắn.
“Ước chừng hai ngàn độ cống hiến...”
“Đúng là khó coi thật.”
Lý Phàm lắc đầu thở dài, nhưng cũng không có làm thay đổi gì.
Chỉ nghỉ ngơi một lúc như thường lệ, rồi rời khỏi bên trong Thiên Huyền Kính.
Đi đến khu vực phồn hoa nhất Quang Dương Thiên thành, khởi động cận pháp ngọc bài.
Hào quang đột nhiên bộc phát, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
“Đó là gì?”
“Ngọc bài hình dạng thế này... a, hẳn là không phải là cái kia đấy chứ!”
Rất nhanh đã có người nhận ra thứ Lý Phàm cầm trong tay, những tiếng cảm thán cùng không thể tin được liên tục vang lên.
Các tu sĩ đang xem náo nhiệt vây quanh Lý Phàm tới mức con ruồi cũng không thể lọt, Lý Phàm cũng làm ra vẻ sắc mặt tái nhợt, gồng mình chống đỡ.
Sau khi tu sĩ Tiếp Dẫn đến đây, hiện trường hỗn loạn này mới có chuyển biến tốt đẹp.
“Yên lặng!” Trên người tu sĩ Tiếp Dẫn tỏa ra uy thế, không chút nghi ngờ mà biểu lộ thực lực Kỳ Hóa Thần của hắn.
Những người vây xem nhất thời im lặng như ve mùa đông, tu sĩ Tiếp Dẫn ước lượng ngọc bài trong tay, nhưng lại không trực tiếp đưa Lý Phàm về tổng bộ Tiên Minh.
Mà lại là truyền âm hỏi: “Phẩm cấp của cận pháp ngọc bài này không tầm thường, có thể mời Diễn Pháp Giác thôi diễn công pháp... Ngươi chẳng qua chỉ có tu vi Kim Đan, có chút lãng phí.”
“Có hứng thú nhượng lại khối ngọc bài này cho ta hay không? Tất nhiên, ta chắc chắn sẽ không bạc đãi ngươi. Vẫn sẽ tặng cho ngươi một công pháp Hợp Đạo, thậm chí là tài nguyên cần thiết để thăng cấp từ Nguyên Anh thành Hóa Thần, ta nhất định sẽ chuẩn bị đầy đủ cho ngươi.”.”
“Đa tạ tiền bối nâng đỡ...” Lý Phàm chắp tay, “Nhưng ta không có hứng thú nhượng lại khối ngọc bài.”
Tu sĩ Tiếp Dẫn vốn còn cho rằng Lý Phàm sẽ đồng ý, sau khi nghe được câu trả lời của đối phương, biến sắc: “Tiểu tử, ngươi cần phải suy nghĩ cho kỹ! Không phải nói, có công pháp hợp đạo là có thể tu hành tới Hợp Đạo. Ta cũng đã điều tra rõ ràng bối cảnh của ngươi, không có gia tộc ủng hộ, chỉ dựa vào bản thân ngươi, ta e rằng có muốn tu luyện tới Nguyên Anh thì cũng sẽ hết sức khó khăn!”
“Ta là muốn tốt cho ngươi!” Tu sĩ Tiếp Dân nhìn chằm chằm vào Lý Phàm.
Lý Phàm có chút kinh ngạc: “Tiền bối không nghe rõ sao? Vậy ta đây nói lại một lần nữa là được.”
“Văn bối không có hứng thú nhượng lại khối ngọc bài.” Câu này không phải là truyền âm, mà là hằng giọng nói lớn ở trước mặt mọi người.
Những tu sĩ vây xem lập tức nhìn về phía tu sĩ Tiếp Dẫn.
Tuy không ai dám trực tiếp nghị luận, nhưng ánh mắt của bọn họ đã nói lên tất cả.
Lòng dạ tu sĩ Tiếp Dẫn cũng rất thâm sâu, sắc mặt không hề có một chút biến hóa nào: “Nếu đã như thế thì thôi vậy. Ta cũng đã có lòng tốt nhắc nhở ngươi. Tu sĩ Kim Đan, cầm công pháp Hợp Đạo... Không biết sẽ đưa đến bao nhiêu kẻ có ý đồ xấu, bí quá hóa liều.”
“Đúng không, Phù Nguyên Thịnh!” Cũng lớn tiếng nói ở trước mặt mọi người.
Dưới sự cố ý khống chế của tu sĩ Tiếp Dẫn, âm thanh ầm ầm, dường như truyền đi khắp cả Quang Dương Thiên Thành.
Bên trong thành ngay lập tức trở nên xôn xao.
Ánh mắt của tất cả mọi người trong nháy mắt đã tập trung hết lên người Lý Phàm.
Vẻ mặt khác nhau, nhưng đều không có ngoại lệ, tất cả đều che giấu lòng tham.
Sắc mặt Lý Phàm hoàn toàn trắng bệch, trong mắt hiện lên một tia oán hận cùng sợ hãi, cúi đầu nói: “Đa tạ tiền bối quan tâm.”
Tu sĩ Tiếp Dẫn lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó mở ra lối đi dẫn tới tổng bộ Vạn Tiên Minh.
Sau khi hai người rời đi, Quang Dương Tiên Thành vốn đang bị trấn áp yên tĩnh lập tức trở nên sôi trào.
Tu sĩ Kim Đan, công pháp Hợp Đạo.
Hai thứ này kết hợp lại với nhau, thực sự rất có sức chấn động, trong một khoảng thời gian ngắn đã giống như trở thành chủ để được mọi người thảo luận sôi nổi.
Thông tin có liên quan đến thân thế Phù Nguyên Thịnh cũng nhanh chóng bị người ta moi ra.
Đầu óc xoay chuyển rất nhanh, đã bắt đầu phái người đi tạo áp lực với Phù gia.
Không quyền không thế, tu vi thấp kém, cho dù có lấy được bảo vật thì làm sao có thể giữ được?
Quang Dương Thiên Thành, bên trong Luận Đạo lâu.
Một vị tu sĩ mặc áo trắng nhìn thấy cảnh tượng này, không khỏi khẽ thở dài: “Vị tu sĩ Tiếp Dẫn đầu, quả thực là đang ép người ta vào ngõ cụt!”
Một thanh niên cử chỉ nhanh nhẹn ở đối diện cũng gật đầu đồng ý: “Trừ khi Phù Nguyên Thịnh vẫn tiếp tục núp trong Thiên Huyền Kính không ra, không để thâm đến sự sống chết của thân nhân ngươi bè, nếu không, ta thấy hắn cũng sẽ không thể giữ được công pháp Hợp Đạo kia.”
Câu nói của thiếu niên dừng lại, nhanh chóng chuyển chủ đề: “Cũng chỉ là một công pháp Hợp Đạo mà thôi, thật không ngờ là lại dẫn đến ép bức sinh tử. Mà còn là này xảy ra giữa ban ngày ban mặt, thanh thiên bạch nhật… Chúng ta chỉ là ra ngoài uống trà thì đã gặp được. Nghĩ cũng có thể biết được dưới đài còn có bao nhiêu chuyện tương tự.”
“Tiên Minh thối nát là chuyện có thấy được!”
Tu sĩ áo trắng im lặng không nói gì, hồi lâu sau mới bất đắc dĩ lắc đầu thở dài.
“Cho nên ta nói, gia nhập Thánh triều của chúng ta, lật đổ sự thống trị thối nát của Tiên Minh, đó mới là hành động là sáng suốt. Thiên Minh ngươi cũng đã từng đến Thánh triều chúng ta, loại chuyện cường quyền cưỡng ép này, căn bản là không thể nào năng xảy ra ở Thánh triều!” Thiếu niên truyền âm, chậm rãi nói.
Tu sĩ áo trắng tên là Thiên Minh không thể không gật đầu đồng ý: “Thiên Tứ huynh ngươi nói không sai, vô số bảo vật được câu lên kia, tất cả đều thuộc về con dân Đại Khải. Căn bản là không cần phải lo có người cưỡng đoạt… Bàn về vấn đề này, Thánh triều đã tốt hơn Vạn Tiên Minh rất nhiều!”
Thương Thiên Từ cười nói: “Ta nghĩ Thiên Minh huynh đã quyết định.”
Tu sĩ áo trắng cũng mỉm cười đáp lại.
“Lại thành công thuyết phục một người khác. Quả nhiên lần này Thiên Tứ ta làm rất tốt.” Trong lòng Thương Thiên Từ thầm nghĩ, đồng thời trong đầu cũng hiện ra cái tên tiếp theo.
“Không biết tiến độ những người khác như thế nào.”
Trong tình huống Vạn Tiên Minh không hề hay biết, những thay đổi như thế này đang không ngừng diễn ra ở khắp nơi.
Một khi lòng người đã mất đi, bị thuyết phục cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Tổng bộ Tiên Minh.
Khi dùng cơ thể của Phù Nguyên Thịnh đi đến tổng bộ Tiên Minh một lần nữa.
Không ngoài dự liệu, cũng giống như những lần trước, Lý Phàm lại rơi vào trong ảo cảnh.
Chủ nhân của ảo cảnh vẫn là Truyền Pháp thiên tôn.
Chẳng qua là cảnh tượng nhìn thấy lần này khác với lần trước.
Dưới tiên sơn triền miên mây mù lượn lờ, một nam tử hơn năm mươi tuổi bị ngăn lại một cách vô tình.
“Thắng cảnh tiên gia, làm sao có thể để cho loại phàm phu tục tử như xông vào làm loạn?”
“Kỳ quái, không phải là bên ngoài có bày huyễn trận hay sao? Tại sao lại bị người phàm này xông vào?”
Một tu sĩ trên người mặc đạo bào màu xanh lam, trong miệng lầm bầm, dùng một cước đá văng nam tử kia đi.
Nam tử trung niên kia có chút chật vật mà lăn lộn trên mặt đất mấy vòng, sau đó lại bò dậy như thể không có chuyện gì, vẻ mặt tươi cười nói: “Vị tiên sư này, có thể cho ta một cơ hội hay không? Hẳn là ta có thể tu hành.”
Tu sĩ nghe vậy thì không ngừng cười nhạo: “Ngươi đã bước nửa bước chân vào trong mồ rồi, vẫn còn muốn tu luyện? Tu luyện cần phải dựa vào tư chất, phải dựa vào tài nguyên, loại người như ngươi...”
Trên mặt tu sĩ tràn đầy khinh thường: “Cho dù có thể miễn cưỡng tu hành, Thiên Nguyên tông chúng ta cũng sẽ không thu nhận ngươi!”
Nam tử trung niên không hề bỏ cuộc, thậm chí còn đưa cánh tay của mình ra: “Tiên nhân, không tin thì ngươi cứ xem xem, tư chất của ta...”
Trong mắt tu sĩ hiện lên một tia sát ý, linh khí trong cơ thể bắt đầu dâng trào, đang muốn giết chết cái tên không biết tốt xấu này.
Lại nghe thấy một giọng nói thân thiện vang lên ở trên đầu: “Tên của ngươi là gì?”
“Hiên Viên Cẩu Đản... Không đúng, Hiên Viên Thác, ta tên là Hiên Viên Thác.” Truyền Pháp trung niên có chút cẩn thận nói.
“Hư sư thúc!” Vẻ mặt của tu sĩ thay đổi, lập tức thu hồi sát ý trong lòng, vội vàng hành lễ.
Cùng là dáng vẻ người tuổi trung niên, chẳng qua là tinh thần của vị Khư sư thức này trông có tốt hơn Hiên Viên Thác rất nhiều.
Hắn đi tới bên cạnh Hiên Viên Thác, cẩn thận đánh giá.
Rồi lại duỗi tay ra, bắn ra một tia linh khí, kiểm tra bên trong cơ thể Hiên Viên Thác một lượt.
Chỉ một lúc sau, Hư sư thúc khẽ lắc đầu, có chút tiếc nuối nói: “Tuy đúng là ngươi có đủ tu tâm, không biết làm sao mà tuổi thật sự quá lớn. Khó có thể đạt được thành tựu.”
“E rằng muốn Trúc Cơ cũng là thiên nan vạn khó…”
Hiên Viên Thác vội vàng nói: “Tiên sư, yêu cầu của ta không cao. Chỉ cần có thể tu là được. Ta đây đã làm ruộng suốt nửa đời người, nhưng trong lòng vẫn luôn tâm thần bất định, cảm thấy mình không nên sống cả đời trên đồng ruộng.”
Hư sư thúc có chút kinh ngạc, không ngờ lão nông dân trước mặt lại có thể nói ra những lời này.
Ngay lúc hắn đang hơi do dự, một tiếng chuông trong trẻo đột nhiên vang lên từ đỉnh núi phía xa.
Tu sĩ mặc đạo bào màu xanh lam ở phía sau cũng lớn tiếng nhắc nhở: “Sư thúc, trưởng môn đã triệu tập đến buổi họp.”
Hư sư thúc nhìn lại đỉnh núi, nuốt lại những lời sắp nói.
Lấy ra một cuốn sách đưa cho Hiên Viên Thác.
“Ngươi đi về trước đi, về đọc cuốn kinh này. Nếu trong vòng một năm có thể tu luyện ra linh khí, có thể lại tới tìm ta.” Nói xong, Hư sư thúc bay đi.
Ánh mắt Hiên Viên Thác cũng nhìn thẳng.
“Tiểu Tần, đừng làm khó hắn.” Trước khi rời đi, Hư sư thúc còn đặc biệt nhắc nhở.
Tu sĩ áo lam gật đầu đồng ý, nhìn Hiên Viên Thác, lạnh lùng hừ một tiếng: “Đúng là người ngu có phúc của người ngu.”
“Còn không mau rời đi! Đợi đến khi thực sự tu luyện được linh lực rồi hãy quay lại!”
Hiên Viên Thác thấy thế thì chỉ đành phải lưu luyến không thôi mà rời đi.
Đi được một lúc, hắn dường như nhớ ra điều gì đó, sắc mặt thay đổi rất lớn, muốn quay đầu lại, lại phát hiện ra tiên sơn to lớn lúc trước chẳng biết là đã biến mất từ lúc nào.
Hiên Viên Thác vỗ mạnh lên đùi, hối hận nói: “Ta không biết chữ!”

Ầm!
Ảo giác tan vỡ ầm ầm, Lý Phàm trở lại hiện thực.
Hồi tưởng lại nội dung vừa rồi, vẻ mặt cổ quái.
“Ngươi nhìn thấy cái gì?” Tu sĩ Tiếp Dẫn ở bên cạnh hỏi.
Lý Phàm giả vờ ra vẻ như bị kinh hãi, đáp: “Ta nhìn thấy thiên tôn pháp thiên tướng địa, truyền đạo trên thế gian...”
“Hừm. Tổng bộ Tiên Minh vẫn còn sót lại một tia khí tức của thiên tôn, cho nên mỗi một tu sĩ tới đây lần đầu đều sẽ sinh ra ảo giác...” Tu sĩ Tiếp Dẫn lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó mới giải thích.
Dẫn Lý Phàm đi thẳng đến trước tổng bộ Hộ Pháp đường.
Trên đường đi, Lý Phàm còn âm thầm suy nghĩ.
“Cũng không biết ảo giác ta nhìn thấy này rốt cuộc là có quan hệ gì?”
“Truyền Pháp này cũng có một số đam mê kỳ lạ, vậy mà lại đặt thuở bình sinh của mình ở đây, cho phép đồ tử đồ tôn của mình tùy ý xem xét...”
“Ha ha, không ngờ là đường đường là Truyền Pháp thiên tôn mà cũng có thời điểm không thể tả nổi như vậy.”
Lý Phàm khó có thể liên tưởng ông lão nông dân da ngăm đen kia cùng với lão nhân tóc trắng râu dài, vẻ mặt đau khổ kia.
“Nếu như năm đó Thiên Nguyên tông thu nhận Truyền Pháp, có lẽ hướng đi của lịch sử Huyền Hoàng giới đã có chỗ khác rồi?”
“Nhưng mà cũng chưa chắc là như vậy.”
“Sau khi Truyền Pháp thức tỉnh, đó không phải là chuyện mà một tông phái nhỏ như thế này có thể thay đổi được. Lại phải nói, sau khi đại nạn giáng xuống, Thiên Nguyên này gần như không thể kiên trì được bao lâu, đã biến mất do nội chiến.”
“Ngược lại thì, Hư sư thúc kia trông có vẻ hơi giống thủ tịch Hộ Pháp Đường - Hư Uyên Hiến. Hẳn là tổ tiên của hắn?”
Trong nháy mắt, trong đầu hắn lóe lên nhiều suy nghĩ.
Khi đi đến con đường đá xanh dài bên ngoài Hộ Pháp đường, Lý Phàm mới kết thúc dòng suy nghĩ.
Hoàn toàn giống với trình tự sử dụng cận pháp ngọc bài ở kiếp trước, sau khi xếp hàng chờ đợi mấy ngày, cuối cùng ta cũng bước vào không gian Diễn Pháp Giác.
Nhìn Diễn Pháp Giác “ỉu xìu”, Lý Phàm giả vờ đang hết sức phấn khích.
“Sao lại đến nữa rồi?” Diễn Pháp Giác lầu bầu trong miệng, vẻ mặt phiền chán không phải là ngụy trang.
Suy cho cùng thì thôi diễn công pháp bình thường cũng có thể sử dụng nhân cách nghĩ tạo để làm thay.
Loại cận pháp ngọc bài được chế tạo riêng này bắt buộc phải để nàng tự mình ra tay rồi.
“Ngươi có yêu cầu gì?” Diễn Pháp Giác ném một mảnh giấy tới.
Khi sắp đến trước mặt đối phương thì bị “Tôn Ngang” đang trấn thủ ở đây bắt được.
“Đợi đã!”
Hành động của Tôn Ngang đã thu hút sự chú ý của hai người trấn thủ khác.
“Tôn huynh, có chuyện gì sao?” Vẻ mặt Hoa Nguyệt Dạ có chút nghiêm trọng.
Tôn Áng lắc đầu: “Chỉ là, trong lúc mơ hồ đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn. Tốt nhất vẫn là nên kiểm tra lại một lần nữa cho chắc.”
Suy cho cùng thì cũng vì sự an toàn của Diễn Pháp Giác, hai người trấn thủ còn lại nhìn nhau một cái, cũng không ngăn cản hắn.
Phù Nguyên Thịnh tỏ vẻ có hơi căng thẳng đối với sự đến gần của Tôn Ngang.
“Bái kiến tiền bối…”
Tôn Ngang thì lại hoàn toàn phớt lờ hắn, đặt tay phải lên đỉnh đầu hắn.
Thân thể Phù Nguyên Thịnh lập tức cứng đờ.
Chỉ một lúc sau, Tôn Ngang rút tay phải lại.
Chẳng qua là chân mày nhíu chặt cũng không hề giãn ra.
“Hai vị, làm phiền các ngươi thử lại một lần nữa.”
Hoa Nguyệt Dạ và Trương Hư gật đầu, lần lượt trước sau bước tới cẩn thận kiểm tra một hồi.
Hiển nhiên là không thể tìm thấy gì cả.
“Có lẽ là Tôn huynh lo lắng quá?” Hoa Nguyệt Dạ nói.
Tôn Ngang dường như vẫn không buông bỏ được, nhưng mà nếu như kiểm tra không có kết quả, vậy thì cũng không có lý do gì để ngăn cản nữa.
Chẳng qua là trong quá trình nghiên cứu phát minh, vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Phù Nguyên Thịnh.
Sau khi hoàn thành việc thôi diễn công pháp, sắc mặt của Phù Nguyên Thịnh tái nhợt, cũng rời khỏi đây như đang chạy trốn.
“Có phải là do đã ở chỗ này lâu ngày rồi hay không?” Không có người ngoài, Hoa Nguyệt Dạ có chút quan tâm hỏi.
Tôn Ngang, cũng chính là Lý Phàm bản tôn, đang cảm nhận được ‘Vạn vật tinh hoa’ đã về tay.
Hắn tự giải vây cho chính mình nói: “Cũng không phải. Tâm thần không yên...”
“Có lẽ huyết mạch trong nhà đã xảy ra chuyện gì đó.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận