Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 61: Giải Ly thử thần thông

Đại Huyền, Giải Ly Sơn.
Ngọn núi cao hàng ngàn mét, giống như một thanh đao, cắm thẳng lên bầu trời.
Trên con đường hẹp hiểm trở giữa sườn núi, hai thiếu niên đang đi bộ một trước một sau.
Phía trước là một thiếu niên gầy gò, đầu đội mũ rơm, khuôn mặt kiên nghị.
Thiếu niên đi theo sau trông trẻ hơn hắn vài tuổi, nhưng thân hình khôi ngô, nhưng mắt to mày rậm, bộ dạng chất phác.
Lúc này, thiếu niên khôi ngô lau mồ hôi trên trán, đặt mông ngồi xuống: "Nhị Lang, nghỉ ngơi xíu đi, đã đi hơn nửa ngày rồi, ta thật sự không đi nổi nữa."
Thiếu niên gầy yếu xoay người đưa bình nước qua: "Nơi này trong núi thường có mãnh hổ dã thú lui tới, nghỉ ngơi ở đây không an toàn. Ta biết có một hang động bí ẩn cách đó không xa, nếu ngươi thực sự mệt mỏi, chúng ta đến đó nghỉ ngơi đi."
Thiếu niên khôi ngô nhận lấy bình nước, rót mạnh vài ngụm, thở phào nhẹ nhõm, tò mò hỏi: "Nhị Lang, trong núi này thật sự có thần tiên gì không?"
"Chắc chắn có, ta đã chứng kiến tận mắt." Nhị Lang ngửa đầu nhìn lên đỉnh núi ẩn trong tầng mây, khẳng định chắc chắn.
Thiếu niên khôi ngô nghe xong lại tỏ ra không cho là đúng: "Bắt đầu từ năm năm trước, ngươi giống như trúng tà, khi rảnh rỗi liền chui vào trong Giải Ly Sơn này. Trước sau không biết đã chạy bao nhiêu chuyến, cũng không thấy ngươi thật sự tìm được thần tiên. Nghe ta, ngươi sớm dẹp ý tưởng này đi. Chuyện tầm tiên học đạo quá mức hư vô mờ mịt. Theo ta thấy, ngươi vẫn nên hảo hảo luyện võ giống như ta đi..."
Thiếu niên khôi ngô vừa nói được một nửa thì liền bị Nhị Lang cau mày cắt ngang: "Vương Huyền Bá, sao ngươi lại trở nên dài dòng như mẹ ta vậy. Lại nói những lời vô nghĩa này nữa, ngươi cứ xuống núi một mình đi!"
Thiếu niên khôi ngô lúng túng sờ sờ gáy, thức thời ngậm miệng lại.
Cả hai tiếp tục leo lên đỉnh núi dọc theo con đường hẹp.
Không đi được bao lâu, đột nhiên có từng trận âm phong nổi lên trong núi.
Lỗ tai của Vương Huyền Bá khẽ nhúc nhích, biến sắc, hắn tiến lên một bước, đè Nhị Lang lại, làm một ám hiệu ra dấu im lặng.
"Phía trước có..." Ánh mắt của hắn nheo lại, muốn lên tiếng nhắc nhở, nhưng lại nhanh chóng cứng nhắc.
Một giọt mồ hôi lạnh từ trên trán hắn rơi xuống.
Trên con đường hẹp phía trước, theo sau âm thanh sột soạt là một con bạch mãng khổng lồ đang bò trườn xuống núi.
Bạch mãng có thân hình khổng lồ, chỉ để lộ một khúc đầu dài ước chừng bảy tám mét.
Phần thân còn lại ẩn nấp trong cỏ cây trên núi, không biết nó còn dài bao nhiêu nữa.
Đầu bạch mãng lớn như cái chậu rửa mặt, đôi mắt màu đỏ khổng lồ toát ra ánh sáng đỏ khiến người ta sợ hãi.
Nó phun ra nuốt vào cái lưỡi đỏ lè, ngẩng đầu trườn xuống núi dọc theo vách đá.
Thấy con dị thú khủng bố này, Vương Huyền Bá và Nhị Lang đều sợ mất mật, không dám nhúc nhích, ngay cả hô hấp cũng không dám.
Cơ thể khổng lồ của bạch mãng kéo lê trên mặt đất trong một thời gian dài, sau đó, nó từ từ biến mất khỏi tầm nhìn của hai người.
Hô...
Vương Huyền Bá thở hắt ra một ngụm, đang muốn nói chuyện nhưng lại nghe thấy một tràng tiếng vang dồn dập.
Cái đầu rắn khổng lồ kia trong khoảnh khắc lại ló đầu ra từ dưới vách núi, gắt gao nhìn chằm chằm hai người!
Vương Huyền Bá và Nhị Lang lại hóa đá lần nữa.
Khè khè...
Bạch mãng lắc lư đầu, từ từ trườn tới gần hai người.
Cái miệng khổng lồ của mở ra, mang theo từng hơi thở tanh tưởi.
Bị cái bóng của bạch mãng bao phủ, mắt thấy đầu sắp bị nó một ngụm nuốt vào, Vương Huyền Bá rốt cuộc không chịu nổi nữa.
Hắn phát ra một tiếng gầm lớn, cơ bắp toàn thân phồng lên, toàn bộ cơ thể thoáng chốc bành trướng một vòng.
Hắn xoay người nhảy lên, vung nắm đấm ra đập vào đầu bạch mãng bên dưới.
"Keng!"
Thế mà lại phát ra tiếng va chạm như sắt thép!
Mà lúc này, Nhị Lang cũng động.
Hắn giậm chân mạnh, nghiền nát những tảng đá xung quanh, cơ thể của hắn trở nên mơ hồ, xuất hiện đằng sau bạch mãng trong nháy mắt.
Hóa quyền thành chỉ, hung hăng đâm mấy chục cái liên tiếp.
"Keng! Keng! Keng!..."
Tiếng va chạm vang lên không dứt.
Tuy nhiên, hai người công kích cả buổi mà ngay cả da của bạch mãng cũng không phá nổi!
Bạch mãng rít gào, uốn éo thân mình, quất vào người Vương Huyền Bá.
"Bịch!"
Vương Huyền Bá lập tức bị đánh bay, đập vào vách núi làm cho đá vụn bay tứ tung.
Bạch Trăn không đuổi theo Vương Huyền Bá mà quay đầu lại, mở cái miệng khổng lồ ra đớp về phía Nhị Lang.
Nhị Lang tránh né không kịp, đành phải vươn hai tay ra, liều chết nắm chặt cái miệng của bạch mãng.
Bạch mãng phát ra một tiếng gầm quái lạ, mạnh mẽ dùng sức.
Cơ thể của Nhị Lang gần như biến mất trong miệng bạch mãng khổng lồ, nhưng hắn chỉ kêu lên một tiếng đau đớn, thế mà vẫn còn ráng sức chống đỡ được.
Giằng co trong một thời gian dài, bạch mãng thấy nó chậm chạp không thể nuốt con người nhỏ bé này, cũng nổi cơn thịnh nộ.
Nó lắc thân thể không ngừng, nện Nhị Lang xuống đường núi liên tục, cố gắng hất hắn ra.
Mỗi lần Nhị Lang bị đập xuống đường, ngón tay của hắn càng giống như thanh kiếm sắc bén, đâm sâu vào trong máu thịt của bạch mãng.
Cứ như vậy, qua hồi lâu, trên con đường núi này đều là dấu vết Nhị Lang va chạm với núi đá. Trong mắt bạch mãng lóe lên ánh đỏ, nó phun ra một đạo chất lỏng đen sệt từ trong miệng.
Nhị Lang khó khăn lắm mới tránh đầu né ra, nhưng thân thể vẫn bị nọc độc này giội trúng.
"Xèo..."
Dưới sự ăn mòn của nọc độc, máu thịt của Nhị Lang loé lên một vầng sáng vàng sậm.
Hắn kêu lên một tiếng đau đớn, nhưng chẳng được bao lâu liền bị bạch mãng quăng sang một bên, đập vào người Vương Huyền Bá đang hôn mê bất tỉnh.
Phun ra một ngụm máu tươi, hắn gắng gượng đứng dậy, nhìn bạch mãng đang trườn tới càng ngày càng gần hơn, đôi mắt của hắn lộ ra một tia không cam lòng.
Kể từ buổi tối hôm đó, trong Giải Ly Sơn này, sau khi tận mắt nhìn thấy một vị tiên nhân ngự không mà đi, hắn liền nhớ mãi không quên đối với chuyện tầm tiên học đạo.
Hắn đi vào trong núi vô số lần cũng chỉ vì mong được gặp tiên sư này, bái ngài ấy làm thầy.
Vì lý do này mà hắn thậm chí còn cãi nhau với mẹ mình.
Nhưng nào ai ngờ được, tiên nhân còn chưa thấy đâu, ngược lại hắn đã sắp phải chết trong miệng con súc sinh này.
Ngẫm lại Tôn gia Nhị Lang hắn, trời sinh thần lực, chư võ đều thông, lại sắp rơi vào kết cục này, làm sao hắn có thể cam tâm?
Nhưng bị cái bóng của bạch mãng bao trùm, toàn thân cũng không còn sức phản kháng, Nhị Lang cũng chỉ có thể tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Ngay khi Nhị Lang nhận mệnh chờ chết, đột nhiên có một tiếng hạc kêu truyền đến từ trong ngọn núi xa xa.
Bạch mãng nghe thấy tiếng kêu, như thể gặp phải thiên địch, ngẩng đầu lên, lè lưỡi rắn ra, nhìn chằm chằm về hướng âm thanh truyền đến.
Nhị Lang trông thấy sự tình có bước ngoặt, cũng mở mắt ra.
Chỉ thấy một con hạc trắng, không biết bay ra từ chỗ nào trong núi, đang chiến đấu ỳ xèo với con bạch mãng này.
Hạc trắng tung bay không ngừng, khéo léo tránh được đòn tấn công của mãng xà, đồng thời liên tục dùng cái mỏ nhọn mổ lên thân rắn, mang theo từng tia từng tia huyết nhục.
Mãng xà mặc dù không linh hoạt như hạc trắng nhưng được cái da dày thịt béo, hạc trắng mổ nó hàng chục lần cũng không thể làm nó tổn thương nguyên khí gì.
Mà mãng xà chỉ cần cắn trúng hạc trắng một lần cũng đủ làm hạc trắng bị thương nặng.
Thời gian chậm rãi trôi qua, hạc trắng dần rơi vào thế hạ phong.
Nhị Lang thấy hai con dị thú này đánh nhau khó phân thắng bại, không còn chú ý tới mình, vội vàng gian nan đứng dậy, định kéo Vương Huyền Bá nhân cơ hội này chạy trốn.
Đúng lúc này, dường như có tiếng thuỷ triều truyền ra từ trong núi.
Nhị Lang sửng sốt, hắn ngẩng đầu nhìn lại, trông thấy một bộ cảnh tượng mới gặp một lần trong đời.
Trên bầu trời, vô số loài chim bay ra từ khắp nơi trên núi giống như những đám mây dày đặc, bay về phía này.
Trên núi, chuột núi, bò sát, thậm chí cả khỉ, báo, hổ, và vô số động vật mà Nhị Lang chưa từng thấy, cũng đột nhiên xuất hiện từ khắp nơi, tạo thành một làn thú triều, tiến đánh đến chỗ bạch mãng và hạc trắng đang quần nhau này.
Nhị Lang lúc này mới kịp phản ứng lại, sắc mặt có hơi trắng bệch.
Trong thú triều này, hai người bọn họ tuyệt đối không thể nào may mắn sống sót!
Bạch mãng mắt đỏ cũng cảm nhận được nguy cơ, không còn quần nhau với hạc trắng, muốn rời khỏi đây.
Ai ngờ hạc trắng lại không chịu buông tha, giống như có thù hận không đội trời chung với mãng xà, cho dù bản thân nó bị cắn đến máu tươi đầm đìa, sứt ra từng mảng thịt, cũng không muốn thả bạch mãng rời đi.
Trong chốc lát, đàn chim bay và thú triều đã đến nơi.
Chúng nó bỏ qua hạc trắng và Nhị Lang, mục tiêu trong mắt chỉ có con mãng xà khổng lồ!
Bạch mãng phát ra tiếng kêu sợ hãi, nhưng nó đã bị bao vây bởi vô số dã thú, thực sự là trời cao không đường chạy, địa ngục không cửa vào.
Những con dã thú này giống như phát điên, giẫm đạp lên nhau, tranh giành gặm nhấm cơ thể của bạch mãng.
Cho dù răng có vỡ nát, máu chảy ròng, chúng cũng tuyệt đối không nhả ra.
Có rất nhiều dã thú cứ gặm như vậy cho đến chết, nhưng rất nhanh liền có dã thú khác chiếm chỗ.
Bạch mãng này dường như đã phạm phải một tội lỗi không thể tha thứ.
Tất cả các loài chim muông thú vật đều kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên, thề phải gặm sạch thân thể của bạch mãng.
Không chết không thôi!
Bạch mãng bị choáng ngợp bởi thú triều, sự giẫy giụa cũng càng ngày càng yếu bớt.
Không biết qua bao lâu, nó đã hoàn toàn không còn phát ra tiếng động nào.
Sau đó, lũ dã thú cũng dần dần tản ra.
Về phần con bạch mãng khổng lồ kia, ngay cả một khúc xương cũng không còn tồn tại.
Chứng kiến một màn hãi hùng như vậy, Nhị Lang sững sờ đứng ngay tại chỗ, nửa ngày cũng không dám mở miệng.
Khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, phải qua hồi lâu sau hắn mới dần lấy lại bình tĩnh.
Đột nhiên, hắn dường như nghĩ đến điều gì đó, quay đầu liên tục nhìn trái phải, hét lớn: "Tiên sư, là người có phải không?"
"Nhất định là người làm, đúng không?"
Theo quan điểm của hắn, trận thú triều bất thường vừa xảy ra chắc chắn là tác phẩm của vị tiên nhân ẩn cư tại Giải Ly Sơn này.
Nhị Lang hơi kích động, có phần háo hức.
Đáng tiếc, dù cho hắn có hét khản cả giọng nhưng cũng chẳng thấy dấu vết của tiên sư đâu.
Hắn cứ vậy đứng đó, rơi vào cảm giác mất mát sâu sắc.
Cách đó không xa, Lý Phàm đang nhìn hắn, nở nụ cười.
Tiên sư ở gần trước mắt, nhưng phàm nhân lại không thể gặp được.
"Đứa nhỏ này không tồi, thể chất có vẻ hơi đặc thù, lòng cầu đạo cũng rất kiên định." Lý Phàm quan sát Nhị Lang, trong mắt lộ ra vẻ tán thưởng.
"Đáng tiếc, bản thân ta còn đứng chưa vững, làm sao có thể dạy ngươi được?" Lý Phàm mỉm cười lắc đầu.
"Có lẽ sau này khi thời cơ chín muồi, ta sẽ tặng cho ngươi một hồi tạo hóa!"
Hắn nhẹ nhàng chỉ về phía Nhị Lang.
Tôn Nhị Lang lập tức mơ mơ màng màng, sau đó có hơi mờ mịt nhìn trái nhìn phải, cuối cùng khiêng Vương Huyền Bá vẫn còn co quắp trên mặt đất lên, đi xuống núi.
Nhìn hai người rời khỏi Giải Ly Sơn, sau đó Lý Phàm lại quan sát hiện trường mà con mãng xà bị giết chết, có hơi mừng rỡ trong lòng.
"Không uổng công chín năm nay mình khổ tâm nghiên cứu, vô tướng sát cơ này quả nhiên bất phàm."
Mới vừa rồi, chim muông mãnh thú trong Giải Ly Sơn này đồng loạt bạo động, nuốt chửng bạch mãng, chuyện này đương nhiên là do hắn gây ra.
Kiếp này, bởi vì tu vi đã là Luyện Khí hậu kỳ, để tránh sự ảnh hưởng của Tiên Phàm chướng, hắn bèn dứt khoát ẩn cư bên trong Giải Ly Sơn này.
Vừa chờ cho "Hoàn Chân" nạp năng lượng xong, vừa tập trung khổ tu.
Bởi vì trong Tiên Tuyệt Chi Địa không có linh khí nên hắn dành phần lớn thời gian để quan sát, cảm ngộ thiên địa khí cơ.
Chín năm qua hết ngày dài lại đến đêm thâu, bỏ bao công sức, cuối cùng hắn cũng hiểu ra, từ đó lĩnh ngộ được vô tướng sát cơ.
Vô tướng sát cơ này một khi được thi triển, liền có thể ngụy trang thành thiên đạo sát cơ trong một phạm vi và mức độ nhất định.
Trời giáng sát cơ, tự nhiên sẽ có đủ loại sát kiếp được hình thành.
Mục tiêu bị vô tướng sát cơ nhắm đến, không cần Lý Phàm đích thân động thủ, ắt sẽ tự bỏ mạng trong sát kiếp.
Ví dụ như con bạch mãng mắt đỏ vừa rồi, sau khi bị vô tướng sát cơ của Lý Phàm khóa chặt, liền trở thành mục tiêu của thiên đạo sát cơ trong phạm vi Giải Ly Sơn này.
Thiên địa sinh dưỡng vạn vật, thiên địa ý chí chi phối hầu hết các sinh linh trên thế gian.
Vì vậy, vô số loài động vật bị thúc giục, sinh ra sát khí vô tận đối với con cự mãng này.
Cỗ sát khí này sẽ không biến mất cho đến khi bạch mãng hoàn toàn chết đi.
Giả mạo mệnh lệnh của thiên địa, đây chính là điểm lợi hại của vô tướng sát cơ.
Không chỉ có uy lực không tầm thường, thủ đoạn quỷ quyệt, khả năng che giấu của vô tướng sát cơ cũng cực cao.
Bản thân vô tướng sát cơ cũng giống như thiên địa sát cơ, đều là một loại ý chí và quy tắc thuần tuý.
Tu sĩ tầm thường căn bản không cách nào phát hiện ra.
Tập hợp được nhiều ưu điểm đến vậy vào một chỗ, vô tướng sát cơ quả thực là một thanh lợi khí giết người hoàn hảo.
Không có gì ngạc nhiên khi Lý Phàm lại hài lòng đến vậy.
Đương nhiên, vì đối tượng thử nghiệm đầu tiên của vô tướng sát cơ là một con dã thú bình thường trên núi nên thanh thế khá lớn.
Còn tác dụng cụ thể trên người tu tiên giả có tu vi ngang hàng hay thậm chí cao hơn Lý Phàm sẽ như thế nào, ngày sau Lý Phàm phải thử mới biết được.
Sau khi thử nghiệm thần thông, Lý Phàm trở lại túp lều tranh ẩn cư trong Giải Ly Sơn.
Sau khi thu dọn đơn giản một lượt, Lý Phàm kiểm tra tiến độ nạp năng lượng hóa hư.
Đã 99%.
"Đã đến lúc đặt chân vào Tu Tiên giới một lần nữa."
Lập tức, Lý Phàm gọi Thái Diễn Chu ra, bay đến thành Huyền Kinh.
Với oai nghiêm của tiên sư, giống như kiếp trước, hắn đã cướp bóc một số lượng lớn kho báu và lương thực.
Sau khi đổ đầy Thái Diễn Chu, Lý Phàm đi đến mộ của Tiền Hoành.
Bây giờ, với tu vi của mình, cấm chế của Chỉ Bộ Tàn Bi đã không thể gây ra thương tích gì cho hắn nữa.
Tiến vào mộ, Lý Phàm lấy ra Chỉ Bộ Tàn Bi từ trong không gian của "Hoàn Chân".
Hai tấm Chỉ Bộ Tàn Bi dung hợp lẫn nhau, hình thành một khối Chỉ Bộ Tàn Bi hoàn toàn mới.
Không có vẻ cũ kỹ như trước đây, bây giờ tấm bia chỉ có vỏn vẹn vài vết nứt mà thôi.
Dường như nó chỉ còn kém một tia nữa là có thể biến đổi về bản chất.
Lý Phàm cũng không để ý.
Sau khi trải nghiệm uy năng cường đại của Thương Hải Châu, hắn đã hơi chướng mắt Chỉ Bộ Tàn Bi này.
Dù sao cũng chỉ là vật để bán cho Thiên Huyền Kính đổi lấy điểm cống hiến mà thôi.
Mang theo hai bộ công pháp và Thái Diễn Chu hư hại trong mộ của Tiền Hoành, Lý Phàm lái thuyền rời đi.
Sau khi bay được một thời gian, hắn quay trở lại một lần nữa, cất giữ xương cốt của Tiền Hồng, chuẩn bị mang về Tu Tiên giới, hoàn thành tâm nguyện trước lúc lâm chung của hắn.
Lúc này, Lý Phàm không còn vướng bận gì nữa, một đường thuận lợi thông qua Tiên Tuyệt Đại Trận, trở lại Tu Tiên giới.
Nhìn thấy màu xanh biếc của Tùng Vân Hải một lần nữa, trong lòng Lý Phàm không khỏi sinh ra cảm giác giống như cách xa mấy đời.
Hắn lấy hài cốt của Tiền Hoành ra, biến thành tro cốt, rải xuống biển.
Trên bầu trời, dị tượng nảy sinh.
Một cánh hoa, rơi xuống từ trên cành cây, phiêu bạt theo gió, không ngừng không nghỉ.
"Tu sĩ Trúc Cơ Tiền Hoành, tu đạo hai trăm sáu mươi lăm năm, dùng kỳ vật "Phiêu Linh Mai" thành tựu đạo cơ. ".
"Lưu lạc bên ngoài 3.670 năm, bây giờ hồn về quê cũ, trả đạo về trời!"
Dị tượng kéo dài không quá nửa tuần trà, tiêu tán không vết tích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận