Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 64: Lại vào Vạn Tiên Minh

Lý Phàm đứng trên không trung, quan sát Lưu Ly đảo vào năm 9 sau Lưu Điểm hiện tại.
Lưu Ly đảo, lúc này, còn lâu mới phồn hoa như Lý Phàm nhìn thấy hồi kiếp trước.
Dân số còn không bằng một phần ba của mười năm sau, đương nhiên cũng không có loại sinh cơ bừng bừng phấn chấn từ vạn vật kia.
Vùng ven đảo mơ hồ còn có thể nhìn thấy dấu vết bị bão lũ tàn phá bừa bãi, trên mặt phàm nhân cũng rất ít thấy vẻ tươi cười.
Lưu Ly đảo giờ phút này còn chưa khôi phục nguyên khí từ trận bão lũ lớn đã xảy ra vào năm 5 sau Lưu Điểm.
"Nếu tốc độ nạp năng lượng của "Hoàn Chân" có thể tăng nhanh hơn nữa, có lẽ mình sẽ có cơ hội nhìn thấy trận bão lịch sử kia." Lý Phàm nghĩ thầm trong lòng.
Lúc trước, khi còn là phàm nhân, nghe nói oai lực của bão lại có thể gọt đi hai phần ba Lưu Ly đảo, Lý Phàm cảm thấy thiên địa chi uy cực kỳ đáng sợ.
Nhưng về sau, Lý Phàm lại được chứng kiến tận mắt cảnh tượng Xích Viêm nấu biển, biển cả chỉ trong mười mấy năm đã trở thành dãy núi trơ trọi.
Nếu mà so sánh, cơn bão này cũng không tính là cái gì.
...
Bây giờ Lý Phàm đang chờ Hà Chính Hạo trở về từ Vạn Tiên đảo.
Theo lời Hà Chính Hạo nói, tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ trở lên nếu chưa được cho phép mà tự ý đi tới thì sẽ bị Vạn Tiên Đại Trận tự động công kích.
Cho nên Hà Chính Hạo đi trước một bước, xin giấy phép đi lại cho Lý Phàm.
Bất quá hắn cũng không để Lý Phàm chờ đợi quá lâu.
Chỉ chốc lát sau, Hà Chính Hạo lại trở về.
"May mắn không làm nhục mệnh!" Hắn đưa cho Lý Phàm một linh phù bằng ngọc, có khắc hình chữ "Vạn".
"Đạo hữu lưu lại một đạo khí tức của bản thân trên linh phù thông hành này là được."
Lý Phàm cầm linh phù, truyền linh khí vào.
Chữ "Vạn" trên linh phù chợt loé lên một đạo ánh sáng rồi vụt tắt, không biết đã bay đến nơi nào.
Hà Chính Hạo thấy thế, gật gật đầu: "Như vậy là được rồi.”
Tiếp theo, hắn lại dặn dò: "Sau khi chính thức gia nhập Vạn Tiên Minh ta, đạo hữu nhớ trả lại linh phù thông hành này. Không được làm mất, nếu mất thì phải bồi thường số điểm cống hiến tương ứng."
Hà Chính Hạo tựa hồ nhớ tới chuyện gì đó cực kỳ không vui, trên mặt nhăn nhó: "Một khối linh phù nhỏ như vậy, thế mà có giá một trăm điểm cống hiến, thật sự là..."
Hà Chính Hạo nói được một nửa, nhìn thấy Lý Phàm hứng thú nhìn mình, đột nhiên dừng lại.
"Đạo hữu chê cười!" Hà Chính Hạo ho nhẹ một tiếng, sắc mặt nhất thời khôi phục lại bình thường.
Mang theo Lý Phàm đi vào bên trong đại trận hộ đảo, Hà Chính Hạo mở truyền tống trận ra.
Sau một hồi choáng váng, Lý Phàm rốt cuộc lại đi tới Vạn Tiên đảo một lần nữa.
Trên quảng trường truyền pháp, pho tượng lão giả râu dài đội vương miện cao lẳng lặng đứng sừng sững, nhìn xuống Vạn Tiên đảo.
Các tu tiên giả đi tới đi lui vội vã thông qua các truyền tống trận đi về các nơi trong Tùng Vân Hải.
...
Lúc này, trong bọn họ có ai có thể dự liệu được hết thảy nơi này không lâu sau sẽ hoàn toàn biến thành một mảnh hư vô đây?
Lý Phàm hơi cảm khái trong lòng.
Hà Chính Hạo tưởng rằng hắn bị cảnh sắc hùng vĩ của Vạn Tiên đảo làm cho rúng động, cũng không để ý lắm.
Giống như kiếp trước, hắn giới thiệu đủ thứ mọi chuyện cho Lý Phàm.
"Nơi này là quảng trường truyền pháp. Được xây dựng để tưởng nhớ Tiên Tôn trước đây truyền đạo..."
Lý Phàm vừa nghe vừa gật đầu.
Thuận đường, hai người đi tới chỗ Thiên Huyền kính.
"Đạo hữu trước đây là tán tu nên có điều không biết. Thành viên trong Vạn Tiên Minh ta đều có thể giới thiệu tán tu gia nhập Tiên Minh. Căn cứ vào cảnh giới và tiềm năng của người được giới thiệu thì có thể nhận được điểm cống hiến tương ứng.”
Trước khi tiến vào Vạn Huyền Kính, Hà Chính Hạo dường như nhớ tới điều gì đó, quay đầu lại nói với Lý Phàm: "Cho nên, đạo hữu đến tìm ta hỗ trợ cũng là rất hợp ý ta a.”
"Thì ra là như vậy. Ta còn sợ làm Hà đạo hữu khó xử, vậy là ta lo lắng nhiều rồi." Lý Phàm vẻ mặt giật mình, sau đó lại trịnh trọng nói: "Mặc kệ như thế nào, công lao của đạo hữu, ta sẽ không quên.”
Hà Chính Hạo cười gật đầu, rất là hài lòng với phản ứng của Lý Phàm.
Sau đó, hai người tiến vào Thiên Huyền kính.
"Người này là tán tu Luyện Khí hậu kỳ lúc trước ta thông báo, muốn gia nhập Vạn Tiên Minh ta." Trong không gian của Thiên Huyền kính, Hà Chính Hạo nhìn Lý Phàm nói.
Một lát sau, một giọng nói vang lên trong không gian.
"Giới thiệu một tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ, ghi nhận công lao Đinh đẳng, quy ra 300 điểm cống hiến. Tổng cống hiến hiện tại: 1340 điểm."
Hà Chính Hạo nghe vậy bèn sửng sốt, sau đó trong hai mắt hiện ra vẻ khác lạ.
Hắn nhìn chằm chằm Lý Phàm, lên tiếng hỏi: "Mạo muội hỏi, không biết đạo hữu hiện nay bao nhiêu tuổi?”
Lý Phàm suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Cỡ hai mươi chín đi.”
Hà Chính Hạo hít một hơi khí lạnh, vẻ mặt khiếp sợ: "Luyện Khí hậu kỳ hai mươi chín tuổi, lại còn là tán tu..."
Sau đó, hắn lại vui mừng khôn xiết: "Đạo hữu thiên tư cực cao, thật bình sinh hiếm thấy.”
Hắn lúc này lấy ra một tấm linh phù thông tin hình ngọn núi, giao cho Lý Phàm: "Ngươi mới đến, nhất định sẽ gặp phải rất nhiều vấn đề. Có bất kỳ điều gì cần hỏi thì cứ hỏi ta. Ta nhất định biết gì nói nấy.”
"Nếu gặp phải phiền toái gì, thật sự không giải quyết được, cũng có thể cầu viện ta. Hà Chính Hạo ta tuy rằng chỉ có tu vi Trúc Cơ trung kỳ nhưng quan hệ khá rộng, ở Vạn Tiên Minh, cũng coi như có vài phần mặt mũi.”
Lý Phàm nghe vậy cũng cảm kích gật đầu.
Đợi đến khi Hà Chính Hạo lại dặn dò vài câu, vẻ mặt hưng phấn rời đi, lúc này, hắn mới khôi phục sắc mặt bình thường.
"Đãi ngộ lần này so với kiếp trước tốt hơn rất nhiều a." Lý Phàm tung hứng linh phù thông tin của Hà Chính Hạo.
"Trong Tu Tiên giới, phần lớn tu sĩ đều một thân một mình. Người giống Hà Chính Hạo thật đúng là không nhiều. Hơn nữa, mình chỉ có thiên phú hơi tốt mà thôi, hắn làm như vậy cũng không khỏi quá mức nhiệt tình." Lý Phàm suy tư một hồi cũng không nhìn ra điều gì kỳ lạ.
Hắn chỉ mơ hồ cảm thấy rằng có khả năng là liên quan đến công pháp của Hà Chính Hạo, cũng không cảm thấy Hà Chính Hạo có ác ý với mình cho nên không suy nghĩ thêm nữa.
"Đã ghi chép dao động thần thức."
"Không gian độc lập đã được tạo ra."
"Tu sĩ Lý Phàm, hoan nghênh gia nhập Vạn Tiên Minh. Như một lợi ích, bạn sẽ được cung cấp miễn phí 100 điểm cống hiến. Bạn có thể sử dụng điểm cống hiến để đổi linh thạch, công pháp, pháp bảo...”
...
Vạn Huyền Kính bắt đầu giới thiệu các vấn đề liên quan.
Tuy rằng đã hết sức quen thuộc nhưng Lý Phàm vẫn nghiêm túc lắng nghe, đồng thời so sánh với tình huống ở kiếp trước.
Lý Phàm phát hiện, sau khi thăng cấp lên Luyện Khí hậu kỳ, số điểm cống hiến cần thiết để mở ra chế độ phụ trợ tu luyện tăng từ 10 điểm một ngày lên 30 điểm một ngày.
"Cảnh giới càng cao, tài nguyên cần thiết cũng càng nhiều. Đây cũng là điều hợp tình hợp lý. Xem ra vẫn nên tìm cách kiếm được nhiều điểm cống hiến trước rồi tính sau."
Chậm rãi làm nhiệm vụ tích góp điểm cống hiến thật sự quá chậm.
Lý Phàm chướng mắt.
Trên thực tế, làm thế nào để kiếm được nhiều điểm cống hiến trong khoảng thời gian ngắn, hắn đã sớm có kế hoạch.
Tiêu 10 điểm cống hiến mua một chiếc nhẫn trữ vật khá lớn, sau đó Lý Phàm thông qua truyền tống trận, đi ra ngoài một chuyến.
Ở nơi không có người, hắn lấy Chỉ Bộ Tàn Bi và vàng bạc châu báu trong Thái Diễn Chu ra, bỏ hết vào nhẫn trữ vật.
Sau đó, lại nhanh chóng trở về, yêu cầu trao đổi điểm cống hiến.
"Một đống vàng bạc: có thể quy ra 863 điểm cống hiến."
"Thiên địa kỳ vật: Chỉ Bộ Tàn Bi. Chất lượng: Khiếm khuyết. Có thể đổi 1968 điểm cống hiến.”
Sau một hồi, gợi ý của Thiên Huyền kính xuất hiện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận