Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 925: Thánh huyết lại hóa thai

Vậy thì tu hành môn công pháp nào đây?
Trong lúc nhất thời Lý Phàm có phần do dự không chắc chắn.
Những công pháp này quả thực đều là công pháp tiên gia chân chính không sai, nhưng mà...
Trong mắt Lý Phàm lóe lên một tia lo lắng.
Trong ảo cảnh lần thứ nhất của Triệu sư tỷ hắn trải qua đã từng tu luyện hai môn công pháp “Thiên Địa Giao Chinh Phú” và “Đoạn Hồn Chiếu Thần Công”.
Ngoài đặc tính của bản thân công pháp ra, chúng còn có một điểm chung cực kỳ đặc biệt.
Đó là một khi sau khi tu hành thì không thể hủy bỏ.
Thậm chí dùng bí pháp Thái Thượng tông, Thái Thượng Nguyên Thủy Chân Kinh cũng là như thế.
Hơn nữa còn có một điểm chí mạng hơn.
Tất cả công pháp Huyền Thiên giáo dường như có một loại ấn ký đặc thù. Cường giả chân chính bất kể che giấu ra sao, người biết chuyện cũng có thể liếc mắt nhìn ra.
Thậm chí, trong Huyền Thiên giáo còn có bí pháp tên là ‘Thủ Thiên Nhi Đại’, không chỉ có thể hoàn toàn tước đoạt công pháp, tu vi, còn có thể tiến hành chuyển dời cảnh giới, thực lực khi tu hành công pháp Huyền Thiên giáo đạt được như di hoa tiếp mộc.
Lúc ấy hắn chỉ là tu sĩ bình thường vào nhầm ảo cảnh, Triệu sư tỷ không cần thiết cố ý xuyên tạc tin tức liên quan tới Huyền Thiên giáo.
Bởi vậy cơ bản có thể nhận định là thật.
Chỗ kỳ lạ nằm ở ngay đây.
Bởi vì Lý Phàm không hề được ký ức liên quan từ trong những mảnh nhỏ thần hồn của Cơ Dư Trinh.
Kết hợp với thiết lập nhân vật gần như hoàn mỹ Huyền Thiên Vương biểu hiện ra...
Quả thực làm cho trong lòng Lý Phàm lạnh toát.
Đây cũng là một nguyên nhân quan trọng Lý Phàm luôn có hoài nghi về thân phận “người tốt” của Huyền Thiên Vương.
Đương nhiên đây cũng có thể là do thần hồn Cơ Dư Trinh không hoàn chỉnh cho nên ký ức cũng có điều mất đi dẫn đến.
Nhưng bất kể ra sao, Lý Phàm nhất định phải giữ cảnh giác với mấy công pháp Huyền Thiên giáo này.
Suy cho cùng đây cũng không phải bản đơn lẻ hắn tự mình lấy được. Mà là do Huyền Thiên Vương truyền xuống, lại do Triệu sư tỷ uỷ thác.
Lấy tu vi cảnh giới của bọn họ, nếu như động tay động chân trong công pháp, Lý Phàm căn bản không phát hiện được.
“Mục đích của ta cũng chỉ là vì ngụy trang giống tí thôi.”
Lý Phàm suy nghĩ chốc lát, tức khắc có chủ ý.
“Có lẽ có thể sử dụng Diễn Pháp Giác thôi diễn ra một môn công pháp đặc trưng bên ngoài tương tự mà nội hạch khác nhau.”
“Làm như vậy có thể hơi mạo hiểm. Nhưng có thể dùng pháp thánh huyết hóa thai tái tạo một phân thân đi thử.”
“Nếu thất bại, chỉ có thể để bản tôn mạo hiểm tu hành.”
“Nhưng sau lần hoàn chân tiếp theo, tu vi không thể giữ lại.”
Lựa chọn của Lý Phàm nhìn như có phần chuyện bé xé ra to, nhưng hắn biết rõ, đấu trí đấu dũng với những lão quái vật Huyền Hoàng giới thì thật sự cẩn thận thế nào cũng không đủ.
Nếu như bỗng chốc, rất có thể chôn xuống hạt giống cuối cùng dẫn đến thất bại.
Dĩ nhiên bất kể ra sao, thu hoạch của chuyến đi Đại Đạo tông lần này tuyệt đối không nhỏ.
Cho dù hiện tại tạm thời không thể buông ra tu hành, nhưng một là Chân Tiên công pháp đã khai phá tầm mắt của Lý Phàm. Cho hắn biết, thì ra công pháp lại còn có thể huyền bí như vậy.
Còn hai là...
Đợi sau này khi thực lực Lý Phàm từ từ trưởng thành, vạch trần bí mật của Huyền Thiên giáo. Vậy thì những công pháp này có thể chính thức hóa trở thành quân lương tu hành của hắn.
Hít sâu một hơi, tạm thời đặt mấy môn công pháp này ở chỗ sâu trong đầu trước.
Lý Phàm dựa theo kế hoạch, trực tiếp vận chuyển ‘Thánh Huyết Hóa Thai Pháp’.
Vật liệu cần lúc hắn lần trước trong đế quốc vơ vét đều còn thừa, không bao lâu sau, một thân thể cực kỳ tương tự với Lý Phàm xuất hiện trước mặt hắn.
Phân thân Lý Tình không có ký ức liên quan tới ‘thánh huyết hóa thai’, trong mắt không khỏi lộ ra một tia kinh ngạc.
Lý Phàm theo thường lệ tiến hành sửa chữa ký ức và thần hồn của thánh thai.
Có kinh nghiệm trước đó, động tác của hắn càng thuần thục trôi chảy.
Không bao lâu sau, Lý Phàm thánh thai mở mắt.
Vốn dĩ nhược điểm lớn nhất của pháp thánh huyết hóa thai là thánh thai biến hoá chỉ là thân thể người phàm, không có bất kỳ tu vi nào trên người.
Cần bản thân tu luyện lại từ đầu từng bước một.
Nếu như không có thiên phú kinh thế hãi tục như Bạch tiên sinh thì có vẻ cực kỳ vô bổ.
Nhưng đời này, có sự tồn tại của tượng đá vô diện, Lý Phàm có thể tuỳ tiện giải quyết tệ hại này.
Bắt lấy thánh thai, Lý Phàm lắc mình đi tới trước mặt tượng đá vô diện.
Giống như thường ngày, vô số hình ảnh lập tức như thủy triều vọt tới.
Nhưng cường liệt, chân thành tha thiết nhất trong đó lại không phải Tô Ngữ Tình.
Mà là biến thành Hà Chính Hạo!
“Hồng Trần Từ Bi Chân Tiên ở trên! Phù hộ ta có thể nghĩ thêm nhiều hơn nội dung ‘Huyền Thiên Phong Linh’ trận đi...”
Trong lòng Hà Chính Hạo không ngừng cầu nguyện, hết sức thành kính.
Dựa vào hình ảnh không ngừng loé qua, Lý Phàm thoáng chốc biết được chuyện xảy ra trên người hắn gần đây.
Giống như trong dự đoán của Lý Phàm, ngày đó sau khi hắn mượn tượng đá vô diện truyền nội dung của Huyền Thiên Phong Linh trận vào trong đầu Hà Chính Hạo.
Ở tổng bộ Sách Trận đường Vạn Tiên Minh, sau khi Hà Chính Hạo đưa ra đủ loại phỏng đoán về trận pháp Huyền Thiên Phong Linh trong lúc lơ đãng, tức khắc dẫn tới coi trọng cực điểm.
Bản thân hắn cũng bị xem như thiên tài trận đạo khó gặp, đãi ngộ, tình cảnh lập tức có khác.
Hà Chính Hạo cũng không ngừng khai báo linh cảm thỉnh thoảng hiện lên trong đầu. Để đổi lấy địa vị cao hơn.
Nhưng vấn đề cũng theo đó xuất hiện.
Thiên phú trận đạo của Hà Chính Hạo không tệ nhưng cách tự mình thôi diễn ra trận pháp cấp bậc như ‘Huyền Thiên Phong Linh’ vẫn có chênh lệch rất lớn.
Thậm chí cho dù hắn biết kết cấu trận đồ hoàn chỉnh nhưng cũng vẫn là hiểu biết nông cạn, làm không rõ áo nghĩa chân chính của trận pháp.
Hà Chính Hạo cũng có mấy phần tâm nhãn, không một mạch nộp lên toàn bộ nội dung.
Chỉ thỉnh thoảng hoàn thiện một ít, dốc hết sức kéo dài thời gian.
Muốn thừa cơ dựa vào bản thân nghiên cứu thấu triệt Huyền Thiên Phong Linh trận.
Nhưng theo mỗi ngày qua đi, Hà Chính Hạo tiến triển vô cùng chậm rãi cuối cùng tỉnh ngộ.
Khoảng cách giữa hắn và ‘Huyền Thiên Phong Linh’ trận quá rộng quá sâu.
Chỉ dựa vào chính hắn thì căn bản không thể nghiên cứu ra chân lý trận pháp.
Sau đó hắn đem hy vọng duy nhất ký thác lên người ‘Hồng Trần Từ Bi Chân Tiên’.
Mỗi ngày nhìn như đang cực khổ thôi diễn trận pháp, thực ra trong đầu đang không ngừng cầu nguyện lặp đi lặp lại.
Mức độ thành kính vượt qua tất cả thành viên Liên Hợp hội khác.
Lý Phàm trong lúc nghĩ lại đã hiểu rõ ngọn nguồn sự việc không nhịn được lắc đầu.
Chẳng qua Hà Chính Hạo dẫu sao cũng là nhân vật hắn tương đối quen thuộc, khiến cho Mặc Nho Bân chú ý cũng còn cần hắn làm quân cờ, vì vậy Lý Phàm cũng sẽ không thấy chết coi như không thấy.
Tâm niệm chợt động, lượng lớn chú giải, luận thuật về Huyền Thiên Phong Linh trận liên tục không dứt truyền vào trong đầu Hà Chính Hạo.
Sự xung kích của lượng số liệu khổng lồ như thế khiến cho Hà Chính Hạo nhất thời có chút không chịu nổi, nặng nề thiếp đi.
Tín đồ khác không có chuyện gì đáng chú ý, Lý Phàm thánh thai thì nhìn về phía thần tượng không mặt.
Giống với thành viên khác của Liên Hợp hội, thành tâm cầu nguyện.
Không qua bao lâu, Lý Phàm bèn cảm nhận được một loại liên hệ thần bí thông qua thần tượng không mặt hoàn thành trung chuyển, thành lập giữa bản tôn và thánh thai.
Lý Phàm híp mắt, ngay sau đó, lượng lớn tu vi bị quán thâu vào trong cơ thể thánh thai.
Thánh thai vốn mang thân thể người phàm nháy mắt xảy ra biến hóa long trời lở đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận