Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 499: Mượn thế phá nguy nan

Thạch nhân khổng lồ giơ tay phải ra, Lý Phàm bay đến lòng bàn tay của nó.
Sau đó thạch nhân cứ nâng Lý Phàm như vậy đến trước mặt mọi người.
Lý Phàm lướt nhìn các tu sĩ đông nghịt ở tại đó nét mặt nghiêm túc: “Trước đây không lâu ta nhận được sự tán thưởng của tiền bối nhận chức đảo chủ đại diện phụng mệnh xây dựng lại Tùng Vân tiên thành.”
“Tính tình ta vốn nhàn hạ bỗng nhiên lại nhận được trọng trách này, bản thân cảm thấy áp lực nặng nề.”
“Nhưng lại không dám phụ sự ủy thác của tiền bối Vạn Tiên Minh nên đã lập quân lệnh trạng ở trước mặt Kinh Luân công tử xây dựng lại tiên thành trong thời gian nửa năm.”
“Thời gian gấp rút, nhiệm vụ quan trọng. Nhưng ta tin rằng các tu sĩ biển Tùng Vân chúng ta đồng tâm hiệp lực nhất định có thể hoàn thành tốt mục tiêu.”
“Thật sự chưa từng nghe đến việc tiên thành một châu bị người khác cướp mất!”
Lý Phàm chỉ vào chỗ trống khổng lồ bên dưới nói: “Chỉ cần đống phế tích này còn tồn tại một ngày thì chính là nỗi nhục không thể xóa đi của tu sĩ biển Tùng Vân chúng ta.”
“Mong các vị có thể cùng ta xóa đi vết nhục này!”
Nói rồi Lý Phàm cúi người thật sâu trước mặt mọi người.
Tất cả các tu sĩ lần lượt đều cảm động, có lẽ thật lòng hoặc có lẽ bị ép buộc, lấy lễ đáp lễ.
“Ngày tiên thành xây dựng hoàn thành, ta vẫn ở nơi này cùng các vị khen thưởng nhận phạt.”
Sau khi Lý Phàm đứng thẳng dậy lại cất cao giọng nói.
Giọng nói lan ra khắp nơi, vang vọng không dứt, kéo dài rất lâu.
Mọi người nhìn Lý Phàm, mỗi người mang mỗi nét mặt khác nhau.
“Cao Viễn!”
Im lặng một lúc Lý Phàm lại cất tiếng nói.
“Có tiểu nhân!” Cao Viễn mặt mày hồng hào bay đến.
“Thay ta tuyên đọc điều lệnh nhân sự trong lần xây dựng lại tiên thành này!” Lý Phàm phân phó.
“Vâng!”
Cao Viễn đắc ý nhìn xung quanh, hắng giọng rồi lấy một quyển mục lục từ trong nhẫn trữ vật ra, truyền linh lực vào trong giọng nói, cố gắng đọc thật to.
“Trưng Hà Chính Hạo trấn thủ đảo Lưu Ly làm tổng thanh tra, chỉ huy và giám sát mọi vấn đề về thu thập và tiêu hao vật liệu trong suốt quá trình xây dựng tiên thành.”
“Trưng Bùi Đà trấn thủ đảo Hải Thông làm tổng đô thống, phụ trách bảo vệ trong quá trình xây dựng tiên thành.”
“Trưng Chu Thanh Ngang trấn thủ đảo Thái An làm tổng chỉ huy, điều phối việc liên lạc giữa các bộ phận trong quá trình xây dựng tiên thành.”
Khi từng điều lệnh nhân sự được công bố, sắc mặt của các tu sĩ đều trở nên vi diệu.
Bởi vì bọn ra phát hiện ra những tu sĩ được đọc tên lại chính là những người đứng dậy nghênh đón Lý Phàm khi nãy.
Thế là mọi người đều bừng tỉnh.
Thì ra bọn họ đã sớm biết việc Lý Phàm nhậm chức đảo chủ đại diện, sau đó đều quy phục?
Mà Lý Phàm làm việc cũng không ngay thẳng, dùng người của mình chẳng hề che giấu như vậy!
Nhìn đám người Hà Chính Hạo, Bùi Đà, Chu Thanh Ngang, tu vi cao nhất cũng chỉ là Kim Đan đỉnh phong.
Thậm chí địa vị chỉ trên những tu sĩ Nguyên Anh này, vậy phù hợp sao?
Tuy mọi người thầm oán trong lòng nhưng cũng tỏ ra hối hận vì sao mình không lanh lợi, hành động sớm hơn một chút.
Sau khi tuyên bố danh sách xong, Cao Viễn quay lại đoàn người còn Lý Phàm cũng mỉm cười: “Xây dựng lại tiên thành là công trình với quy mô to lớn, chỉ dựa vào suy nghĩ của ta tuyệt đối sẽ không đủ.”
“Hơn nữa nhân tài trong biển Tùng Vân đông đúc khó khánh việc bỏ sót. Nay ta bổ nhiệm Cao Viễn là tổng thường thị, nếu có người xung phong bằng lòng góp sức xây dựng tiên thành thì có thể đến tìm hắn.”
Câu nói này lập tức khiến các tu sĩ vốn không hài lòng vì bỏ lỡ cơ hội tốt trở nên hào hứng hơn.
“Các vị!” Cuối cùng Lý Phàm tổng kết lại.
“Có thể nói Ngũ Lão hội tập kích đã khiến biển Tùng Vân chúng ta chịu tổn thất nặng nề.”
“Bố Chính đường, Sách Trận đường, Diễn Võ đường trên đảo gần như đã bị diệt toàn bộ! Khiến cho nhiều chức vị hiện nay đang bỏ trống, ngay cả những sự việc bình thường biển Tùng Vân chúng ta cũng không thể nào truyền xa được!”
Nói đến đây Lý Phàm dừng lại một lúc.
Thở dài một cái, ánh mắt lướt qua mọi người, tràn đầy mong chờ nói: “Mong dưới sự cố gắng của các vị, chúng ta có thể tái hiện lại vinh quang của biển Tùng Vân nhanh nhất có thể!”
Các tu sĩ không biết biển Tùng Vân có vinh quang hay không nhưng ý trong lời nói của Lý Phàm rất rõ ràng:
Bởi vì Ngũ Lão hội tập kích, các vị trí trên đảo còn trống rất nhiều! Thuộc hạ dưới tay ta có trăm người căn bản không thể lắp đầy các chỗ trống này! Các ngươi ai có năng lực mau đến đây đi! Cơ hội hiếm có, đợi nửa năm sau xây dựng tiên thành xong, mọi thứ đã muộn rồi!”
Trong lòng mọi người chợt hiểu rõ.
Đúng vậy, những chức vị bây giờ đều là những chức hão tạo ra cho việc xây tiên thành mà thôi.
Tổng đô thống, tổng thanh tra gì đó nghe có vẻ hay, nhưng thực chất nguồn gốc quyền lực đều do vị đại diện Lý đảo chủ Phàm ủy quyền.
Ngày xây dựng lại tiên thành hoàn thành, những chức vụ này cũng sẽ mất đi giá trị và ý nghĩ của nó.
Ngược lại ‘khen thưởng trách phạt’ mà Lý Phàm nói mới là điều quan trọng nhất.
Nếu như có thể lập công trong lúc xây dựng tiên thành, lấy được chức vụ trong thể chế Vạn Tiên Minh.
Nghĩ đến đây, nhịp tim của các tu sĩ bỗng đập nhanh hơn.
Độ khó cuộc thi nhậm chức vô cùng cao mà chính thức nhậm chức ở Vạn Tiên Minh muốn lên chức lại càng khó hơn.
Lý đảo chủ nói không sai! Đây là cơ hội ngàn năm khó được!
Lúc này có không ít ánh mắt lén nhìn Cao Viễn, bọn họ đang thầm nghĩ làm sao mới có thể liên hệ được với tâm phúc này của Lý đảo chủ.
Sau khi nói thêm lời động viên mọi người, Lý Phàm tuyên bố nghi thức lần này kết thúc tốt đẹp, bắt đầu từ ngày mai chính thức khởi công công trình xây dựng tiên thành.
Đàm Đàn Xán đứng trên phi thuyền nhìn thấy vậy, không đợi mọi người giải tán cũng không chào hỏi Lý Phàm đã ngự thuyền bay đi.
Gương mặt của hắn vô cùng u ám.
Nhưng mà mọi người vẫn còn đang đắm chìm trong hoan tưởng kiến công lập nghiệp cho nên chẳng mấy ai chú ý đến cảnh này.
Lý Phàm nhìn bóng lưng rời đi của Đạm Đài Xán, thầm mỉm cười trong lòng.
Theo như suy đoán của những tu sĩ ở đấy, Thần Dụ Tử, Kinh Huyền, Quảng Ngộ, Hoàng Phủ Tùng đều do Lý Phàm dùng độ cống hiến mời đến.
Còn sự xuất hiện của Đạm Đài Xán trông dáng vẻ không thân cũng chẳng quen, thậm chí còn có sự thù ghét mơ hồ, không thể nào bị mua chuộc bởi độ cống hiến.
Sở dĩ hắn đến chúc mừng Lý Phàm đương nhiên là vì trong lúc tranh chấp Phổ Hiền Chân Diệp trước đây, Đạm Đài Tẫn đã bị ép ký hiệp ước với Tiêu Tu Viễn.
Đáp ứng ba yêu cầu trong khả năng.
Cho nên cho dù Đạm Đài Xán lần này âm thầm gây khó dễ, hắn cũng không thể không đến chúc mừng Lý Phàm.
Thiên kiêu như hắn tự cho mình ở trên cao, lần này lại bị Lý Phàm gài một vố.
Chuyện mất mặt như thế này đương nhiên không để người ngoài biết được.
Thế nên trong mắt của một số người, hành vi mâu thuẫn của Đạm Đài Xán vô cùng quỷ dị.
Lý Phàm ngược lại chẳng hề quan tâm đến mối quan hệ với Đạm Đài Xán càng thêm tồi tệ.
Dù sao thì sớm muộn cũng phải vứt bỏ thân phận Thiên Cơ tông, khoản nợ này không đè lên người quá nhiều.
Nhiệm vụ cấp bách bây giờ là phải xây dựng xong Tùng Vân tiên thành.
Tuy mượn cơ hội này lôi kéo lòng người, giải quyết vấn đề không có người để dùng.
Nhưng vẫn còn một phiền phức trí mạng.
Lý Phàm lại nhớ đến lời nói của Tiêu Tu Viễn: “Số lượng vật liệu trên danh sách không có vấn đề đủ để xây dựng một tiên thành nổi.”
“Nhưng...”
“Trong tình huống không có sai sót nào.”
“Trong quá trình xây dựng thật sự cơ bản sẽ xảy ra tình trạng sai sót để tiêu hao vật liệu.”
“Có một vài thứ còn dễ, ta có thể bán giá thấp cho đảo chủ qua một kênh nào đó.”
“Nhưng những vật liệu đặc biệt lại do Vạn Tiên Minh kiếm soát, dùng độ cống hiến cũng không mua được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận