Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 472: Thiên vận che nhân vận

Con người Quách Diệp Trọng này, bình sinh đam mê trận đạo.
Tâm tư nhanh nhẹn, thường xuyên có những kỳ tư diệu tưởng. Vui thì uống rượu, thường thường sau khi say mèm thì nói ra đủ loại mộng tưởng trong đầu cho bạn tốt của mình nghe.
Đám bạn tốt của hắn chỉ cho là hắn say rượu nói bừa, phần lớn đều cười trừ.
Trước đó không lâu, Quách Diệp Trọng lại một lần uống say như chết.
Hắn tường thuật lại cảnh tượng mình từng nhìn thấy trong mộng: Thiên Huyền nhô lên cao, giống như mạng nhện, bao phủ khắp nơi, trói chặt muôn dân.
Bởi vì quá mức lạ thường, lần này bạn tốt của hắn vẫn giống như trước, không coi là thật, đều cho rằng là chuyện cười.
Lại còn lấy chuyện này ra cười nhạo Quách Diệp Trọng sau khi hắn tỉnh rượu.
Ai ngờ Quách Diệp Trọng nghe xong lập tức biến sắc, cảnh cáo các vị bạn tốt không nên nói lung tung, sau đó phất tay áo bỏ đi.
Sau đó mấy ngày liên tục đều đóng cửa từ chối tiếp khách, không hề bước ra ngoài.
Cho đến khi đột nhiên, nghe hắn nói mơ hồ có chút ngộ ra, muốn đi ra ngoài tìm kiếm cơ duyên đột phá cảnh giới Kim Đan.
Từ đó, vừa đi đã không trở về.
Vài ngày sau, vẫn nhờ dị tượng giáng xuống từ trên trời, dẫn dắt người khác phát hiện thi thể của hắn.
“Mượn rượu hại người!” Sau khi Lý Phàm khẽ cảm thán một tiếng, rơi vào trầm tư.
Là Vạn Tiên Minh để đề phòng bí mật bị lộ, giết người diệt khẩu?
Đối với Vạn Tiên Minh đang cần gấp nhân tài trận đạo thì hoàn toàn không cần thiết.
Một lệnh chiêu binh, là có thể khiến hắn vì xây dựng Thiên Huyền Tỏa Linh trận mà ném nhiệt huyết vào. Không cần làm việc cực đoan như vậy.
“Vậy thì chỉ còn một khả năng, chính là Ngũ Lão hội ra tay.”
“Sau khi ta tiết lộ thông tin của ‘Thiên huyền tỏa linh, huyền hoàng quy nhất thống’ cho Ngũ Lão hội, bên kia đương nhiên sẽ nghĩ mọi cách để thăm dò những thông tin liên quan.”
“Nhưng vì Vạn Tiên Minh bảo mật cực kỳ nghiêm khắc, bọn họ không có thu hoạch.”
“Cho đến khi bọn họ phát hiện, một vị tu sĩ Trúc Cơ thoạt nhìn không có chút thu hút nào, lại trong lúc say rượu, quang minh chính đại nói ra cảnh tượng có liên quan tới Thiên Huyền Tỏa Linh.”
“Cho nên Quách Diệp Trọng gặp họa bất ngờ...”
Lý Phàm sờ cằm, phỏng đoán chuyện có thể xảy ra.
“Con người Quách Diệp Trọng này, tuy thiên phú trận đọa cực cao. Nhưng hắn chắc cũng không biết nhiều về Thiên Huyền Tỏa Linh trận. Cùng lắm cũng chỉ sinh ra mấy khái niệm mơ hồ thôi.”
“Mà nghiên cứu đối với trận pháp của Ngũ Lão hội bên kia cũng không hề kém Vạn Tiên Minh. Có lời chỉ dẫn này của Quách Diệp Trọng, cuối cùng có thể tạo ra kết quả nào, cũng không dễ nói.”
“Đời này vì Thiên Huyền Tỏa Linh trận, trận chiến của Vạn Tiên Minh, còn muốn lớn hơn so với kiếp đầu tiên.”
“Gần như có thể khẳng định, khi song phương đấu sức, Thiên Huyền Tỏa Linh trận có thể sẽ không ra đời.”
“Hoặc là có thể biến thành sự tồn tại còn đáng sợ hơn so với kiếp đầu tiên.”
“Chỉ có thể hi vọng Ngũ Lão hội bên kia tranh giành chút khí, thật sự không được, lúc quan trọng ta cũng có thể giúp bọn họ một phen.”
Lý Phàm cẩn thận suy nghĩ một hồi, nhớ lại bản kết cấu trận pháp của Tỏa Linh trận.
Mãi lâu sau, mới đè lại tạp niệm trong lòng.
Đối với đại sự có thể ảnh hưởng tới lịch sử của Huyền Hoàng giới sau này, tuyệt đại đa số tu sĩ Vạn Tiên Minh lại không phát hiện ra điều gì.
Đối với bọn họ, cuộc sống yên ổn như cũ, không khác gì ngày thường.
Làm nhiệm vụ, tích lũy điểm cống hiến, đổi công pháp cùng với tài nguyên cần thiết cho tu luyện, bế quan tu luyện.
Thỉnh thoảng du ngoạn thả lỏng chốc lát.
Đây chính là sinh hoạt thường ngày của bọn họ.
Chủ đề các tu sĩ tán ngẫu trong quá khứ, đơn giản là mấy đề tài như tên thiếu niên thiên tài nào vừa đột phá, hoặc là người nào đó dẫm phải vận cứt chó, tìm được một môn công pháp trong di tích tông môn.
Nhưng năm nay, lại có một cái tên trở thành khách quen trong miệng.
Tu sĩ Thiên Cơ tông Lý Phàm.
Đã từng tiên đoán chuẩn xác sự kiện giá thành Phổ Nhàn Chân Diệp tăng vọt.
Tuy phần lớn tu sĩ tham gia sự kiện cuối cùng phải trả cái giá đắt để thu tràng, dẫn tới bọn họ hận Lý Phàm đến nghiến răng.
Nhưng đối với năng lực thôi diễn của Lý Phàm, bọn họ không nghi ngờ.
Hơn nữa, không biết bắt đầu từ lúc nào, một đám tu sĩ điên cuồng thổi phồng thuật thôi diễn của Lý Phàm.
Bọn họ thề son hẹn sắt, thuật thôi diễn của người tên Lý Phàm này, thần hồ kỳ kỹ, không hề kém những đại sư thành danh đã lâu của Vạn Tiên Minh.
Giống như ngoài sự kiện Phổ Nhàn Chân Diệp này ra, Lý Phàm còn có những chiến tích khác.
Nhưng nếu bắt đầu truy hỏi, thì đám người kia đều ngậm miệng không nói.
Lộ ra vẻ mặt thích tin hay không thì tùy.
Nếu chỉ đơn thuần giỏi thôi diễn: “Tu sĩ Lý Phàm Thiên Cơ tông” cũng không thể kích thích trở thành đề tài được thảo luận nhiệt tình như vậy.
Nguyên nhân căn bản của chuyện này, chính là vì Lý Phàm mang theo cơ hội làm giàu của mọi người.
Biển Tùng Vân, Hà Chính Hạo thu điểm cống hiến, đưa cho Lý Phàm đi vận hành, một năm sau, tin tức trả lại cả vốn lẫn lời mọi người đều biết rõ.
Tuy ngoài mặt nhìn qua giống như một âm mưu đánh trống truyền hoa, nhưng có năng lực “Cực giỏi thôi diễn” làm thư xác nhận.
Toàn bộ lại bắt đầu trở nên chân thật.
Điểm cống hiến tích góp từng chút một khó làm sao! Lợi nhuận một trăm năm mươi phần trăm mê người thế nào!
Dưới tình huống tâm ngứa ngáy tới khó chịu, không ngừng có tu sĩ tìm tới Hà Chính Hạo, muốn gia nhập kế hoạch đầu tư lần sau.
Số lượng tu sĩ tới đây thăm hỏi nhiều tới mức khiến Hà Chính Hạo tự xưng là gặp qua cả thế giới cũng bị dọa.
Cả ngày trốn trong đại trận hộ đảo của đảo Lưu Ly, không dám ra ngoài.
Cho tới khi liên hệ với Lý Phàm, nhận được sự đồng ý của hắn thì mới yên lòng.
Theo đề nghị của Lý Phàm, hắn phát ra bản thông báo.
Bởi vì tu sĩ tìm tới đây đầu tư thật sự quá nhiều, vượt qua phạm vi mà năng lực của Lý Phàm có thể nắm trong tay, vì vậy hắn buộc phải làm ra một quyết định bất đắc dĩ.
Lần đầu tư này, nhiều nhất chỉ lấy điểm cống hiến của năm trăm tu sĩ.
Dựa theo thứ tự số điểm cống hiến sẵn lòng giao nộp, thu theo thứ tự, từ nhiều tới ít.
Tin tức vừa ra, khiến các tu sĩ chửi ầm lên trong lòng.
Phần lớn người do dự trong chốc lát, cuối cùng lựa chọn từ bỏ.
Nhưng mà vẫn còn một nhóm, chỉ dùng điểm cống hiến của mình, quăng tín nhiệm của mình cho Lý Phàm.
Sau khi quy luật cạnh tranh đưa ra, độ cống hiến thu vào lần thứ ba, tăng lên kinh người, tới hơn một ngàn năm trăm vạn.
Chia đều mỗi người hơn ba vạn.
Đây là dưới tình huống tất cả mọi người đều có tích trữ lại, ôm tâm trạng muốn nhìn thử một chút.
Hà Chính Hạo thu tiền tới mỏi tay, trên mặt cười như nở hoa.
Vì Lý Phàm thấy hắn khổ cực như vậy, đồng ý sẽ chia cho hắn một phần trăm lợi nhuận làm phần thưởng.
Cho nên hắn làm việc càng thêm nỗ lực.
Thậm chí còn không ngừng khuyên bảo những tu sĩ đầu tư kia, móc thêm nhiều của cải ra một chút.
Trong khi “trùm lừa đảo” Lý Phàm đang điên cuồng vơ vét của cải.
“Đại sư Trúc Cơ” của Đế quốc cũng không rảnh rỗi.
Tuy Lý Phàm tặng trước một ngàn vạn độ cống hiến để đám người trộm pháp này của bọn họ hoàn thành nhiệm vụ.
Chẳng qua vì mai sau hoàn toàn không liên hệ với Huyền Hoàng giới làm chuẩn bị thật đầy đủ, đám người trộm pháp vẫn không dừng bước chân, thông qua đủ loại phương tức tìm kiếm độ cống hiến, đổi thành đủ loại tài nguyên, lặng lẽ chở về Đế quốc.
Một ngày kia, trên đảo nhỏ có một vị khách đặc biệt đi tới.
“Tích lũy lâu như vậy, chắc là đủ rồi.”
“Hơn nữa vị đại sư Trúc Cơ tiếng tăm lẫy lừng này, lần này nhất định ta có thể thành công đột phá tới cảnh giới Trúc Cơ.”
“Đến lúc đó, mệnh của ta do ta, không cùng với trời, tuy Tu Tiên giới lớn, Hàn Dịch ta vẫn có thể đi được.”
Một thanh niên lôi thôi có vài cử chỉ điên rồ, đứng trước tiểu viện của đại sư Trúc Cơ, trong miệng thấp giọng thì thào lẩm bẩm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận