Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 709: Thiên Lương Vương Thu Phá

Những vật phẩm có thể ảnh hưởng, thậm chí thay đổi được suy nghĩ của tu sĩ Hợp Đạo tất nhiên là chí bảo hàng đầu.
Dù sao nếu Trường Sinh thiên tôn không xuất hiện, tu sĩ Hợp Đạo cũng là tầng cao nhất trong Huyền Hoàng giới.
Cho nên, dù từ lúc luân hồi đến bây giờ Lý Phàm đã biết vô số bí mật Vạn Tiên Minh, nhưng hắn vẫn không biết trong Vạn Tiên Minh có thứ gì có thể sánh ngang với ‘Chân Thực Dụ Quả’ hay không.
Bởi vậy, muốn giải quyết mối lo lắng tiềm ẩn của Khương Ngọc San thì phải tìm ra Ngũ Lão hội!
Cũng may, Lý Phàm đã nghĩ đến lợi thế giao dịch lần này với Ngũ Lão hội.
Về phần làm thế nào để liên hệ với Ngũ Lão hội...
Trong khoảng thời gian này, các đệ tử Dược Vương tông phân tán khắp nơi trong Vạn Tiên Minh, thu thập tình báo.
Dựa theo yêu cầu Lý Phàm, căn cứ phương thức liên hệ gián điệp của Ngũ Lão hội trước đó, đúng là đã khóa được một nhóm người khả nghi.
Sau khi Lý Phàm xem qua danh sách những tu sĩ này, lại tổng hợp kiến thức đã thấy qua ở mấy kiếp trước, cuối cùng xác định thân phận gián điệp.
Châu Thiên Lương, Vương Thu Phá.
Tuy Vương Thu Phá này chỉ có Kim Đan kỳ, nhưng bây giờ lại có tuổi cao gần 800 tuổi.
Tuy hắn có tuổi cao nhất trong số các tu sĩ Kim Đan khác, hiện tại tuy tóc đã bạc trắng nhưng hắn vẫn có tinh thần vô cùng phấn chấn, không thấy vẻ già nua.
Bởi vì hắn đã sống quá lâu, người còn sống mà ở cùng thời đại với hắn đều đã có tu vi Hóa Thần, Hợp Đạo.
Đảm nhiệm các chức vụ quan trọng trong Tiên Minh.
Tục ngữ nói, không nể mặt tăng cũng phải nể mặt phật. Cho dù Vương Thu Phá không có bản lĩnh gì ghê gớm lắm, nhưng nhân mạch của hắn rất rộng.
Cho nên, dù là Thiên Lương thành chủ cũng phải khách khí với Vương Thu Phá.
Một người như vậy, chưa từng có ai nghĩ đến, vậy mà hắn lại là gián điệp Ngũ Lão hội.
Cái đinh này đã chôn quá sâu, quá lâu rồi.
Cho nên ở kiếp trước sau khi Vương Thu Phá ngã xuống, Ngũ Lão hội chủ động công bố thân phận của hắn và muốn chế giễu một phen.
Vạn Tiên Minh vì mặt mũi của bản thân, vậy mà hạ lệnh phong tỏa việc này.
Lý Phàm cũng là vô tình nghe nói qua, hình như có một gián điệp ẩn mình rất sâu, làm Vạn Tiên Minh mất hết mặt mũi. Nhưng cũng không biết danh hào cụ thể.
Vẫn là đời này có với cử động dị thường của Vương Thu Phá đệ tử Dược Vương tông thăm dò ra, kết hợp với những gì biết được ở kiếp trước, từ đó suy luận ra.
“Xem ra, ngày Vương Thu Phá hết thọ chết già đã không xa.” Hứa Bạch suy nghĩ một chút, phiêu nhiên rời khỏi Trường Sinh cốc.
Đi vào trong màn sương trắng, không lâu sau đó gặp một Phổ Hiền Chân Chu.
Đối phương không phát hiện Hứa Bạch, bay thẳng về hướng sâu trong màn sương trắng.
“Người qua lại ngày càng nhiều, cũng không biết nơi đây còn có thể ẩn giấu bao lâu nữa.”
Ý niệm chợt lóe lên, Hứa Bạch ra khỏi màn sương trắng, bay thẳng đến châu Thiên Lương.
Châu Thiên Lương, phía tây bắc châu Thiên Linh.
Nơi này nổi tiếng bởi vì quanh năm là mùa thu dài.
Nghe nói là khí túc sát còn sót lại từ một trận đại chiến thượng cổ, vạn năm không rời, làm cho vạn vật không có cách nào sinh trưởng, cho nên mới tạo nên cảnh tượng kỳ lạ.
Vương Thu Phá không sống trong thành Thiên Lương.
Mà lại xây nhà ở dưới Lương sơn bên ngoài thành.
Tuy hắn ở một nơi vắng vẻ, nhưng mà những người a dua nịnh hót đến đây bái phỏng vẫn nối liền không dứt.
Có điều phần lớn đều không gặp được, hậm hực rời đi.
Khi Hứa Bạch tới chỗ này, trước cửa Vương Thu Phá đã có một hàng dài.
Có hơn mười tu sĩ đang đợi.
Hứa Bạch đến, nhất thời hấp dẫn ánh mắt của bọn họ.
Thậm chí có tu sĩ chủ động đứng ra, muốn đổi vị trí cho Hứa Bạch.
Đầu tiên Hứa Bạch cám ơn hảo ý đối phương, sau đó mỉm cười cự tuyệt.
Hành động này khiến cho các tu sĩ có thiện cảm, giới thiệu tình huống nơi này với Hứa Bạch.
“Không biết thế nào, gần đây tâm trạng Vương lão thực sự không tốt. Đã liên tục từ chối một trăm tu sĩ đến cửa bái phỏng.”
“Tính tình Vương lão cổ quái, ai cũng đoán không được trong đầu hắn suy nghĩ cái gì. Có điều tất cả mọi người sẽ không dễ dàng từ bỏ, ai biết đến phiên mình đến cửa, tâm trạng của hắn có thể đột nhiên biến tốt hay không? Dù sao đây cũng là có tiền lệ!”
“Đúng vậy, một tu sĩ Trúc Cơ tuổi còn trẻ, vốn không rõ danh tính. Sau khi được Vương lão tiến cử một phát bay lên, trực tiếp nhậm chức trong thể chế Tiên Minh.”
Mọi người nghị luận ầm ĩ.
Mà giữa những tiếng thét phẫn nộ “Không gặp” liên tục của Vương Thu Phá, đội ngũ xếp hàng cũng đang không ngừng rút ngắn.
Những tu sĩ bị đuổi đi có người ủ rũ, cũng có người tức giận.
Nhưng không ai dám nói năng lỗ mãng.
Nếu không thì không cần Vương Thu Phá động thủ, các tu sĩ khác chờ ở cửa sẽ chủ động xuất thủ trước vì làm hắn vui lòng.
Mặt Hứa Bạch không đổi sắc, yên tĩnh kiên nhẫn chờ đợi.
Cho đến khi đến phiên hắn, đi tới cửa trước, hắn nghe thấy bên trong truyền đến một giọng nói có vẻ trầm thấp: “Tiểu tử này, tại sao ngươi đến?”
Rõ ràng tu vi của Hứa Bạch cao hơn Vương Thu Phá một bậc.
Nhưng hắn vẫn gọi như thế.
Các tu sĩ ở đây cũng không cảm thấy ngạc nhiên.
Hứa Bạch cũng không để bụng, mà chắp tay, vừa cười vừa nói: “Ta vì tiền bối...”
“Tống chung mà đến!”
Giọng nói như chuông đồng không ngừng quanh quẩn dưới chân núi Lương Sơn.
Các tu sĩ ở đây đều ngây người, đờ ra nhìn Hứa Bạch, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin.
Dường như không thể tin được, người đẹp mắt như vậy lại nói ra lời thất lễ như thế.
Cũng có không ít tu sĩ lộ vẻ ảo não.
“Hỏng rồi, bây giờ sẽ hoàn toàn chọc giận Vương lão mất. Nói không chừng hơn mấy tháng cũng không thể gặp mặt một lần!”
Nhưng mà, sự tình phát triển lại nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Bên trong nhà tranh đầu tiên là yên tĩnh như chết.
Sau đó tiếng Vương Thu Phá cười ha ha truyền ra.
Cửa ầm ầm mở rộng, Vương Thu Phá đột nhiên ngừng cười: “Thú vị, vào đi tiểu tử. Ta muốn nhìn xem, ngươi dựa vào cái gì mà khẩu khí lớn như vậy!”
Sắc mặt Hứa Bạch bình tĩnh, chậm rãi đi vào bên trong nhà.
Sau đó cánh cửa lại đóng lần nữa, ngăn cách tất cả những gì phát sinh trong phòng với thế giới bên ngoài.
“Đúng là có bộ túi da tốt. Tiểu tử, ngươi...” Vương Thu Phá đánh giá Hứa Bạch, trên mặt hiện ra vẻ kì lạ.
Hắn đang chuẩn bị nói chuyện thì Hứa Bạch lại đánh gãy: “Ngươi có biết bản thân, không còn sống lâu nữa không?”
Vương Thu Phá tức khắc nheo mắt lại: “Ngươi...”
“Ngươi muốn chết tha hương, hay là muốn lá rụng về cội?”
Hứa Bạch không để ý phản ứng của đối phương, hỏi lại lần nữa.
Vương Thu Phá đột ngột đứng dậy từ chiếc ghế mây mình đang nằm, động tác cấp tốc, không mảy may nhìn ra vẻ già nua.
“Tiểu tử, ngươi có ý gì?” Tay phải hắn nắm chặt lấy chiếc nạng gỗ, ấn nó xuống mặt đất. Trong mắt hiện ra tia nguy hiểm.
“Quê quán của ngươi là ở đâu? Vô Ưu Nhạc Thổ? Chân thực chi quốc? Hay là Nhân Đạo Thiên Cảnh?” Hứa Bạch không hề sợ hãi, nhìn thẳng vào đối phương nói từng câu một.
Trên thân nháy mắt có linh khí cuồng bạo tụ tập, nạng gỗ trong tay Vương Thu Phá phát ra ánh sáng màu xanh.
Có vẻ như đã sẵn sàng để liều mạng chiến đấu một lần.
Vào thời khắc này, một câu của Hứa Bạch lại khiến chủ ý của hắn thay đổi trong nháy mắt.
“Muốn về nhà không?”
“Phúc Thiên hội bọn ta, có thể giúp ngươi.”
Hứa Bạch lộ ra nụ cười chân thành tha thiết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận