Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 516: Huyền Thiên độn Thánh sứ

Lý Phàm chú ý tới một phận cố ý ẩn giấu trong lời nói của Triệu sư tỷ, trong lòng hơi động.
Nhưng mà cũng không truy hỏi đến cùng.
Tuy là đạo lữ, nhưng nàng là đạo tử của Đại Đạo tông, đã định sẵn sẽ tiếp xúc với một số chuyện cực kỳ bí mật.
Không thể giải thích rõ cũng là chuyện bình thường.
“Dù thế nào đi nữa, hắn cướp đoạt và công bố “Thái Thượng Nguyên Thủy Chân Kinh”, xem như gián tiếp cứu vô số tu sĩ, có thể được xem là công đức to lớn.” Lý Phàm cảm thán.
Đột nhiên như nghĩ tới điều gì, Lý Phàm hơi giật mình.
“Làm sao vậy?” Triệu sư tỷ nhận ra sự khác lạ của Lý Phàm, có chút kinh ngạc hỏi.
“Nghịch thiên địa chi lý...” Lý Phàm xoay đầu lại, nhìn thẳng vào Triệu sư tỷ.
“Pháp không thể đồng tu, đây cũng là thiên địa chi lý à? Nếu có tu sĩ thay đổi lẽ thường này, chứng đạo trường sinh, như vậy Huyền Hoàng giới không phải đã được cứu rồi sao?”
Triệu sư tỷ trầm mặc một lát, khẽ lắc đầu: “Ngươi nghĩ không sai, quả thật có các tiền bối muốn làm như thế.”
“Nhưng chẳng có ai ngoại lệ, tất cả đều thất bại.”
“Thiên địa chi lý càng mạnh, muốn nghịch chuyển nó thì càng thêm khó. Pháp không thể đồng tu, chính là thay đổi tự nhiên xuất hiện của thiên địa vì muốn chống lại tu sĩ chúng ta.”
“Nói sâu hơn thì đạo lý này vốn dĩ đã từng bị nghịch chuyển một lần. Muốn nghịch chuyển lần nữa, độ khó khăn đâu chỉ gấp bội.”
“Không phải vậy, anh kiệt trong thập tông Tiên đạo có vô số, tại sao lại chẳng có ai đi nghịch chuyển ‘Truyền Pháp thiên tôn chi lý’, phá hủy triệt để căn cơ của pháp?”
Triệu sư tỷ giải thích cho Lý Phàm.
Lý Phàm ngẫm nghĩ ý tứ trong lời nói của sư tỷ, rơi vào trầm tư.
Sau ba năm hỗn loạn, các tu sĩ dường như đã dần dần quen thuộc với đạo lý pháp không thể đồng tu.
Chỉ là cảnh giới tu hành không cách nào tăng lên mà thôi, vừa hay đã giảm bớt đi công sức tu hành, mỗi ngày lười biếng đi dạo, du ngoạn trong tông môn.
Thời gian trôi qua cũng không tệ.
Mà những người có thiên phú siêu tuyệt kia dưới sự sắp xếp của trưởng bối trong tông môn, đạt được đãi ngộ một mình tu luyện duy nhất một pháp.
Triệu sư tỷ cũng là như thế.
Nàng hiện tại đang tu luyện “Vô Thường Linh Huyền Chân Kinh”, tuy yến hơn “Tru Thiên Đại Đạo Kinh” không chỉ một bậc, nhưng cũng đủ để nàng tu luyện đến Trường Sinh kỳ.
Chẳng qua Triệu sư tỷ lòng dạ cực cao đương nhiên sẽ không tình nguyện làm người bình thường.
Cái gọi là đã từng nếm trải qua khó khăn, sau khi tự thân tu luyện thể nghiệm qua công pháp tinh diệu nhất trên đời, lại tu luyện môn công pháp khác thấp hơn một bậc, quả nhiên là nhạt như nước ốc.
Sau đó nàng chuyển sự chú ý đến hai môn công pháp còn lại của Huyền Thiên giáo.
Sau khi chọn lựa một phen, nàng vẫn lựa chọn “Thiên Ai Địa Đỗng Kinh”.
“Thiên Ai Địa Đỗng, các giới đều bi. Môn công pháp này chỉ thua kém “Tru Thiên Đại Đạo Kinh” nửa phần!” Triệu sư tỷ bình luận.
“Huyền Thiên giáo không hổ danh là chúa tể trước kia của toàn bộ Huyền Hoàng giới, một pháp vương thôi đã có thể mang theo nhiều công pháp tinh diệu tuyệt luân như vậy. Thật sự không biết lúc trước trên người thánh sư đào tẩu kia rốt cuộc có bao nhiêu bảo bối.” Triệu sư tỷ thuận miệng cảm thán.
“Thánh sứ? Thánh sứ của Huyền Thiên giáo à?” Lý Phàm có chút tò mò hỏi. “Người này thế mà có thể đào thoát khỏi sự đuổi bắt của thập tông Tiên đạo sao?”
“Đúng vậy, không chỉ chạy trốn mà còn mang đi chí bảo Huyền Thiên Bảo Kính của Huyền Thiên giáo. Từ đó bặt vô âm tín, biến mất không thấy gì nữa. Dù cho thập tông lật khắp toàn bộ Huyền Hoàng giới cũng không có tìm được bóng dáng của hắn.”
Triệu sư tỷ lắc đầu, bỏ qua việc này.
“Sư đệ, chúng ta đã lâu rồi không có song tu...” Gò má nàng nổi lên rặng mây đỏ, nhỏ giọng nói ra.
“À...” Lý Phàm ngầm hiểu, một tay lấy Triệu sư tỷ kéo vào trong mật thất, sau đó phong bế không gian xung quanh lại.
...
Những ngày tháng yên bình chẳng kéo dài được bao lâu.
Lý Phàm không biết ngoại giới đã đang xảy ra chuyện gì. Tuy nhiên, khi đệ tử đầu tiên của Đại Đạo tông xuất hiện vấn đề không thể đột phá cảnh giới, thọ nguyên đã tận.
Một cảm giác lo lắng, bất an bắt đầu lan tràn trong lòng mọi người.
Lý Phàm đã đến dự đám tang của tu sĩ tên Chu Tuấn.
Rất đơn giản, chỉ vội vàng đốt xác rồi chôn trên chỗ đỉnh núi theo nguyện vọng của Chu Tuấn lúc còn sống.
Không khí đám tang không quá u buồn, nhưng Lý Phàm thấy rõ ràng, trong mắt tất cả tu sĩ có một cảm xúc buồn bã của một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ.
Ngay sau đó, một lời tiên tri được truyền đi trong Đạo Đạo tông: “Chu Tuấn của hôm qua, chư quân của hôm nay, tru quân của ngày mai!”
Trong Đạo Đạo tông có tu sĩ Trường Sinh kỳ trấn áp.
Cho dù có muốn phản kháng thì bọn họ cũng không thể thay đổi được thế giới.
Thay vì chết trên núi như thế này, sao không xuống núi tìm cơ hội sống sót!
Bị ảnh hưởng bởi cái chết của Chu Tuấn, sau đó có không ít đệ tử ôm lấy suy nghĩ như vậy dứt khoát tự mình chủ động hủy bỏ công pháp của Đại Đạo tông, xin xuống núi mưu cầu một đường sống sót.
Chưởng môn Quý Trường Tịch cũng không phải người vô tình, hắn đã đáp ứng thỉnh cầu của các đệ tử.
Đồng thời cũng hứa rằng nếu thực sự tuyệt vọng và cảm thấy hối hận, bọn họ có thể quay lại bất cứ lúc nào.
Một số đệ tử cảm động rơi nước mắt và đổi ý ngay tại chỗ. Quyết định ở lại tông môn, sống chết cùng tông môn.
Tuy nhiên, vẫn có một số tu sĩ nhất quyết muốn xuống núi.
Quý Trường Tịch cũng không có ngăn cản.
Thiếu đi nhóm nhân tố bất ổn này, Đại Đạo tông lại trở nên yên bình.
Chỉ những người có con mắt tinh tường mới thấy rằng bên dưới vẻ ngoài như bình tĩnh ấy lại ẩn chứa nỗi kinh hoàng không ngừng tích tụ, có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.
Chỉ nửa năm sau, một số tu sĩ từ trên núi xuống lại quay lại sơn môn khóc lóc, la hét.
Đội hình khóc lóc bên ngoài đại trận hộ tông, cầu xin chưởng môn cho họ quay trở lại.
Khi bọn họ trở lại sơn môn, nói về tình hình ngoại giới, các tu sĩ vẫn chọn ở lại Đại Đạo tông nhận ra bọn họ đã may mắn đến mức nào.
Vì pháp không thể đồng tu nên ngoại giới giờ đây đã hoàn toàn biến thành một lò mổ kinh hoàng.
Sự yên bình ngày xưa đã không còn nữa.
Trên đường đi thôi cũng có thể thấy một tu sĩ sẽ xuất hiện, tấn công không ngừng nghỉ.
Chỉ vì trên người có lẽ có công pháp.
Các đệ tử Đại Đạo tông xuống núi đã bị phế đi công pháp, chỉ có một chút pháp khí để tự vệ. Làm sao có thể sống sót trong khung cảnh như vậy?
Người bị thương nặng, có thể sống sót trở về giáo phái đã là may mắn.
Những người này từ đó mất đi dũng khí, không đề cập gì đến việc tu luyện, chỉ quanh quẩn trong tông môn chờ chết.
Các đệ tử khác của Đại Đạo tông cũng cảm thấy buồn bã.
Không nhắc đến chuyện xuống núi nữa.
Một ngày này.
“Sư tỷ, ngươi có phát hiện ra chỗ nào không đúng không?” Lý Phàm tìm tới Triệu sư tỷ, vẻ mặt nghiêm túc hỏi.
“Hả? Công pháp tu luyện có vấn đề sao?” Triệu sư tỷ rơi vào trạng thái bối rối rất hiếm thấy.
Sau một lúc lâu, cuối cùng cũng tỉnh táo lại, cau mày hỏi.
“Sao lại thấy nhiều đệ tử ho khan không ngừng?” Lý Phàm nhận ra sư tỷ khác thường, ánh mắt lóe lên, cũng không hỏi thêm câu nào nữa.
Mà chỉ đề cập đến hiện tượng kỳ lạ đã phát hiện ra.
“Ho khan? Không thể nào? Tuy công pháp đã bị phế bỏ nhưng ít nhất cảnh giới vẫn còn đó. Liệu tu sĩ có bị bệnh như người phàm không?”
Triệu sư tỷ nói như vậy, dùng thần thức quét ra ngoại giới.
Xem xét phía dưới, sắc mặt biến đổi.
Cũng không để ý đến Lý Phàm, bay thẳng ra, đi đến trước mặt một đệ tử ốm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận