Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 882: Tâm niệm ngưng kiếm ý

Cái gọi là thiên kiêu, chẳng qua chỉ là cường giả vẫn còn chưa trưởng thành mà thôi.
Hôm nay Lý Phàm có thể tùy ý mà gây khó dễ.
“Ngược lại thì, tên Hắc Viêm này có chút thú vị.”
“Chẳng qua là bản chất tương sinh chi biến của Huyền Hoàng dường như lợi hại hơn một chút so với Xích Viêm.”
Trên tay được bao phủ bởi một lớp lưu quang Ngọc Hư thất thải ngoài không nhìn thấy được, Lý Phàm dễ dàng trấn áp ngọn lửa màu đen do Diêm Phương Châu phóng ra, cẩn thận quan sát.
“Loại khí tức này, hình như rất giống với biển Tùng Vân sau khi bị Xích Viêm đốt. Đều thuộc về đại hủy diệt...”
Lý Phàm cẩn thận tính toán.
Trong động thiên do Bạch tiên sinh tạo ra ở kiếp trước, ‘thiên địa xảy ra biến hóa’ là chuyện chưa từng nhìn thấy, đúng là có chút hiếm thấy.
Không lâu sau, Lý Phàm dần dần có được manh mối.
“Hẳn là không thuộc về bản thân Huyền Hoàng giới. Mà là đến từ thế giới khác, là một phần thiên địa sau khi bị dung hợp.”
“Nhiều thế giới, hợp nhất thành một.”
“Tuy vẫn lấy Huyền Hoàng giới để làm trung tâm. Nhưng là hấp thu nhiều ngoại vật như vậy, Huyền Hoàng Thiên Đạo cũng không thể tránh được việc bản thân cũng xảy ra biến hóa theo đó.”
Năm ngón tay của Lý Phàm khẽ dùng sức, ngưng tụ Thần quang bảy màu cường đại trong lòng bàn tay, vậy nên đã trở nên có chút mơ hồ.
Ngọn lửa màu đen đó, cho dù có sự không cam tâm vô tận.
Cũng bị Lý Phàm bóp nát.
“Nếu như là hồn phách thiên địa, nói không chừng ta sẽ thực sự động tâm.”
“Đáng tiếc, chỉ là mà một biến sinh của thiên địa mà thôi.”
Lý Phàm khẽ lắc đầu, tạm thời không để tâm đến Diêm Phương Châu nữa.
Suy nghĩ của hắn trôi dạt đến Xích Viêm thiêu đốt trên biển sắp đến.
“Bây giờ ta đã biết vị trí của quá nhiều hồn phách thiên địa, cũng không cần phải quá cố chấp với Xích Viêm nữa.”
“Một mặt là do Xích Viêm quá yếu, mặt khác là...”
“Sau khi Xích Viêm chết, Mặc Sát giáng thế. Cho dù có thể thoát khỏi Mặc Sát, hẳn là sẽ thu hút sự chú ý của đại năng ẩn mình trong Huyền Hoàng giới.”
“Gây chú ý quá mức.”
“Hiện tại vẫn nên ẩn núp là chính.”
Suy nghĩ một lát, Lý Phàm quyết định.
“Cũng sắp đến lúc rồi, có thể sắp xếp cho các thành viên của hội hỗ trợ Tùng Vân rút lui rồi.”
“Suy cho cùng thì bọn họ cũng là những hạt giống vất vả lắm mới bồi dưỡng ra được, lực lượng trung thành của Liên minh Vạn Giới tương lai, không thể để bọn họ chết một cách uổng phí được.”
Trong hội hỗ trợ Tùng Vân hiện tại, người có thực lực cao nhất là Bùi Đà, là Nguyên Anh sơ kỳ.
Tuy hắn không tham gia đại khảo của Tiên Minh lại, nhưng do thực lực có đột phá về chất nên được bên trên coi trọng.
Hiện tại hắn đã được thăng làm vũ vệ của Diễn Võ đường biển Tùng Vân, dưới quyền của hắn có ba đội diễn võ, có thể nói là trong tay có quyền thực sự.
“Ừ, phải tìm cách điều hắn vào đất liền.”
“Chẳng qua là, đến cấp bậc của hắn, muốn điều đi cũng có chút khó khăn.”
“Có lẽ có thể giúp hắn lập công...”
Chỉ trong một thoáng, khuôn mặt của rất nhiều gián điệp Ngũ Lão hội đã hiện lên trong đầu Lý Phàm.
Nếu như đã đưa ra quyết định, phân thân Quý Thiệu Ly lập tức bắt tay thu xếp.
Lý Phàm nghĩ tới lời nói vừa rồi của Diêm Phương Châu.
“Phong cảnh của tiểu thế giới này không tệ. Nhưng nếu cứ nhất quyết phải gọi là ‘Liên minh Vạn Giới’ thì có phải là có chút danh không xứng với thật không?”
“Ngay cả một tiểu tử không ra gì mà cũng không thể dọa được. Xem ra đúng là cần phải cải thiện lại.”
Trong khi đang suy nghĩ, thần thức quét quanh. Tuy nhìn có kỳ cảnh Huyền Hoàng, nhưng vẫn còn có phần Linh Mộc giới trống trải, trong đầu lòng lập tức có ý tưởng.
Bóng dáng lóe lên, đi tới một đỉnh núi.
Bắt chước dáng vẻ trong trí nhớ, tâm niệm khẽ động đậy.
Cũng không bao lâu sau, để một tòa tháp đá có khí tức cổ kín nhô lên từ mặt đất.
Lý Phàm lấy ra mộ ngọn tháp từ trong nhẫn trữ vật.
Thay thế, đặt vào.
Sau khi ngọn tháp được đặt trên tháp đá, tháp đá mới chui ra từ mặt đất ngay lập tức bị nhiễm một tia khí tức huyễn hoặc bí ẩn.
Lý Phàm hài lòng gật đầu.
Nhìn xung quanh tháp đá, không lâu sau đó có tiếng cạch cạch vang lên.
Từng tòa nhà lần lượt xuất hiện.
“Để các thụ nhân tới trang hoàng nữa là gần ổn rồi.”
Đến bên ngoài khu kiến trúc này, Lý Phàm vung bút viết ba chữ “Thiên Cơ tông” to lên trên một tảng đá trống lớn.
“Sao chép một - một, hơn nữa còn có chí bảo Thiên Địa Càn Khôn Đầu của Thiên Cơ tông ở đây, ai dám nói Thiên Cơ tông của ta là giả?”
Lý Phàm khẽ mỉm cười.
Tiếp theo, Lý Phàm lại tiếp tục bắt chước theo.
Bắt chước xây dựng theo cảnh sắc của Thiên Kiếm tông trong trí nhớ.
Nhìn sơn môn mới xây trống rỗng, Lý Phàm không khỏi nghĩ đến thiên chi kỳ ‘Kiếm’ còn chưa ra đời bị chôn vùi trong Kiếm Trủng của Thiên Kiếm tông.
“Đồ thì là đồ tốt đó. Nhưng mà đều do Bạch tiên sinh để lại, nói không chừng cũng là người thừa kế của hắn.”
“Không thể không đề phòng.”
“Huống chi là, Thiên chị kỳ đều có linh tính. Cho dù ta có đi lấy, cũng chưa chắc là có thể dùng cho chính mình.”
“Có thể thuận nước giong thuyền.”
Lý Phàm vừa suy nghĩ vừa tiện tay bẻ gãy một cành cây.
Trong đầu nhớ lại lĩnh ngộ về kiếm đạo của bản thân.
Lại tham khảo thêm lĩnh ngộ của Bạch tiên sinh về Hồng Thằng, cũng như cảm ngộ về ‘Kiếm’ trong Thiên Kiếm tông.
Thời gian trôi qua, cành cây gỗ trong tay Lý Phàm xảy ra biến hóa huyền diệu.
Ảo ảnh của vô số thanh kiếm xuất hiện trên đó.
Sau đó đột nhiên trốn vào bên trong.
Màu sắc của cành cây trở nên sẫm màu hơn, kết cấu trở nên cứng hơn.
Dần dần, các thành phần thuộc cành cây từ từ biến mất.
Đúng là càng ngày càng giống một thanh ‘kiếm’.
Chỉ tiếc là, sau khi lúc đầu nhanh chóng hấp thu vô số bóng kiếm, số lượng kiếm đạo chân ý đổ vào trong đó đã giảm mạnh.
Đó là do cảm ngộ của Lý Phàm đã cạn kiệt.
Không thể chống đỡ trước sự biến đổi hoàn toàn từ một phàm vật này thành thiên chi kỳ.
Một lúc sau, Lý Phàm đã hoàn toàn kiệt sức.
Nhìn nhánh kiếm chẳng ra cái gì trong tay, khẽ lắc đầu.
“Miễn cưỡng coi như là nhân chi kỳ đi.”
Khẽ dùng sức, nhánh kiếm biến thành bụi phấn.
Nhưng mà hắn cũng không tức giận, suy cho cùng thì cũng không giống như trận pháp, phải đặc biệt rút ra thời gian dài để tu hành.
Kiếm đạo này cũng chỉ là hắn tiện tay học mà thôi.
Có thể đơn giản mà tạo ra nhân chi kỳ chắc chắn có thể coi là quá sức.
“Coi như không thể lấy được, có lẽ có thể đi đến di tích của Thiên Kiếm tông thử.”
“Cũng có thể tiện đường ghé thăm các địa điểm cũ của các tông môn khác như Dược Vương tông, Tử Tiêu tông… thử.”
Lý Phàm định cho những tông môn tu tiên đã biến mất trong dòng sông lịch sử dài đằng đẵng xuất hiện lại ở Linh Mộc giới.
Tất nhiên không cần phải hoàn hảo, chỉ cần có thể hù dọa người khác là được rồi.
“Ta có di bảo của Thiên Cơ tông.”
“Trong tương lai, Dược Vương Chân Đỉnh trở lại, còn có lực lượng ban đầu của Dược Vương tông.”
“Trong thật có giả, trong giả có thật. Đến lúc đó ai có thể phân biệt rõ ràng được?”
Trong lòng Lý Phàm cảm thấy có chút đắc ý, rời khỏi Linh Mộc giới.
Đi thẳng đến di tích của Thiên Kiếm tông.
Hiện tại, ngoài mặt thì di tích của Thiên Kiếm tông nằm ở châu Thiên Quang.
Nhưng ở kiếp trước, từ chỗ của Sóc Phong, hắn biết được rằng Kiếm Trủng của Thiên Kiếm tông, cùng với vị trí của ‘Kiếm’ đều không nằm ở châu Thiên Quang.
Mà là châu Thiên U cách đó một châu.
Vừa hay lại bị cắt làm đôi bởi tường chắn sương trắng.
Cho nên từ đầu đến cuối Kiếm Trủng này chưa bao giờ bị người ta phát hiện.
Lặng lẽ điệu thấp suốt đường đi.
Không khiến tu sĩ của Vạn Tiên Minh dọc đường bị kinh động, Lý Phàm đã nhanh chóng đi đến di chỉ Kiếm Trủng ở châu Thiên U.
Nhìn cảnh tượng không có gì nổi bật, trông giống như bãi tha ma của người phàm ở trước mặt.
Lý Phàm không khỏi thở dài nói: “Ai có thể ngờ rằng Thiên Kiếm tông năm đó lại biến thành bộ dạng như thế này chứ!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận