Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 795: Huyền Hoàng đón diệt thế

Ánh mắt trong giây lát tập trung lên Lý Phàm thánh thai.
Trong đầu Lý Phàm thánh thai dục niệm “Đói” đạt tới cực hạn.
Nếu đã “Đói” vậy phải ăn!
Mỗi chỗ huyết nhục trên thân thể dường như đều sinh ra ý thức của mình.
Muốn nuốt vô độ mọi thứ xung quanh để hóa giải cảm giác “Đói khát” tự sinh ra.
Mà bản thân Lý Phàm thánh thai càng bị suy nghĩ chiếm cứ.
Cho nên cũng khiến cho...
Trong chớp mắt, Lý Phàm thánh thai giống như bóng cao su bị đâm thủng.
Đùng một tiếng, nhanh chóng trong cắn nuốt lẫn nhau thu nhỏ lại thành một đốm nhỏ.
Rồi sau đó hoàn toàn biến mất trên thế giới.
Mà suy nghĩ trong đầu hắn còn dừng ở khoảnh khắc nhìn thấy di hài Tiên Khư trợn mắt.
Quá trình này nếu dùng lời nói thông dụng dễ hiểu để giải thích.
Đó chính là Lý Phàm thánh thai trong thân xác người phàm không chịu nổi uy áp của ánh mắt di hài Tiên Khư, trong phút chốc tan thành mây khói.
Đương nhiên, có lẽ có thể diệt trừ hạn chế của “thân xác người phàm”.
Cho dù là bản tôn cảnh giới Nguyên Anh ở chỗ này, kết quả cũng sẽ không tốt hơn bao nhiêu.
Tu sĩ, vẫn là tu sĩ dưới cảnh giới Trường Sinh.
Chênh lệch với tiên nhân, có thể nói là khác nhau một trời một vực. Khác biệt to lớn, đã không cách nào dùng ngôn ngữ có khả năng miêu tả.
Mà theo sự tiêu vong của Lý Phàm thánh thai, theo lý mà nói, chuyện xảy ra tiếp theo ở đời này chính là chờ đợi thời gian tồn tại tiêu hao hầu như không còn.
Vật hóa thân Lý Phàm bị nhốt trong quan tài Cố Tinh Hán tự động Hoàn Chân.
Nhưng mà, đủ loại trong Tiên Khư.
Cho dù là di hài hình người bị xiềng xích màu đỏ sậm trói buộc, hoặc là ‘Cơ’ điêu khắc phía trên đại địa hoang dã.
Tất cả sự tồn tại đều không cách nào dùng “lẽ thường” có khả năng phỏng đoán.
Thánh thai mà Thánh Huyết Hoá Thai Pháp sáng tạo sau khi Đế quốc thay đổi, là cá thể tương đối độc lập hoàn toàn với bản tôn.
Nhưng cũng có phân thân ‘đồng thân cảm ứng’.
Tuy bản tôn đã ngã xuống nhưng tia đồng thân cảm ứng này vẫn vượt qua thời không, gắn bó trên vật thân hóa của bản tôn.
Tu sĩ tầm thường không thể phát hiện liên hệ này.
Thậm chí là người chí cường trong Huyền Hoàng giới, các thiên tôn của cảnh giới Trường Sinh cũng chưa chắc có thể phát hiện.
Nhưng...
Trong Tiên Khư là sự tồn tại tên là “Tiên”.
Vì thế, bóng người trong Tiên Khư đó, tầm mắt của hắn mượn tia liên hệ này.
Xuyên qua sự cách trở thời không, đạt tới trên Huyền Hoàng giới!
Một lực hút khủng bố đến cực điểm theo đó giáng xuống.
Cả Thú Chủng giới, trong nháy mắt co thành chất điểm tối đen.
Tất cả mọi thứ trong đó đều rơi xuống, biến mất.
Ngay sau đó, phạm trù ảnh hưởng của lực hút lan đến gần trong Trường Sinh cốc.
Trải qua sự phát triển hơn hai trăm năm, hiện giờ Dược Vương tông đã có thể nói là hưng thịnh đến cực điểm.
Hợp Đạo mười người, Hóa Thần bảy mươi sáu người.
Nguyên Anh, Kim Đan thì vô số.
Còn hơn vài phần so với lúc thượng cổ cường thịnh nhất.
Nhưng lúc này, tất cả những “Đại tu sĩ” này.
Liễu Tam, Phương Tái Tế, Khương Ngọc San...
Tất cả đều không có lực ngăn cản, thậm chí không có cả thời gian phản ứng.
Toàn bộ biến mất trong chất điểm màu đen.
Cắn nuốt hai tiểu thế giới, chất điểm màu đen không chỉ không thỏa mãn.
Ngược lại khuếch trương càng thêm nhanh chóng.
Một quả cầu đen đủ để cắn nuốt mọi thứ, xuất hiện trong Huyền Hoàng giới.
Kiếp nạn diệt thế chân chính giáng xuống.
Một khắc chất điểm màu đen kia sinh ra, tiến độ bổ sung năng lượng của hộ thể vật hóa thân Lý Phàm nháy mắt giảm mạnh, gần như trong nháy mắt trở về không.
Nếu bản tôn Lý Phàm ở đây, chỉ sợ cũng bị hủy diệt giống như những tu sĩ khác.
Chưa chắc có đủ tốc độ phản ứng, đúng lúc phát động ‘Hoàn Chân’.
May mắn chính là, lúc này là ‘Hoàn Chân’ chủ động.
Nhưng khác với trước kia chính là.
Sau khi Hoàn Chân phát động, cảnh tượng bốn phía cũng không lập tức trở nên hư hóa.
Mà bị vây ở một trạng thái cực kỳ kỳ lạ.
Ngoài Hoàn Chân là một mảnh tối đen, hình thành lĩnh vực hình tròn.
Mà ngoài lĩnh vực, cảnh tượng Huyền Hoàng giới bị hủy diệt, nhanh chóng lấp lóe.
Dường như có người phát ra tiếng rống giận kinh thiên động địa, muốn ngăn cản quả cầu đen tùy ý cắn nuốt.
Dường như có một gỗ mục chống trời hiện lên ở phía trên màn trời. Cùng với nụ cười vô cùng điên cuồng: “Đều phải chết! Đúng vậy, đều phải chết!”
Gần như có hai đường ánh sáng giăng khắp nơi, nháy mắt quét qua Huyền Hoàng giới sắp biến mất. Rồi sau đó phá không bỏ chạy, bắn về phía ngoài Huyền Hoàng giới, trong hư không vô tận.
Dường như có vô số tu sĩ kinh hãi vô cùng nhìn mặt trời màu đen dâng lên trên bầu trời, tuyệt vọng chờ chết.
...
Hình ảnh càng đổi càng nhanh.
Cuối cùng hoàn toàn rơi vào một mảnh tối đen.
Rồi sau đó...
Ánh sáng bạc rực rỡ nổ tung ngoài lĩnh vực màu đen của ‘Hoàn Chân’.
Năm định neo thứ nhất.
Đỉnh núi Giải Ly!
Lý Phàm Kim Đan trung kỳ bỗng nhiên mở mắt.
Hai mắt đỏ đậm giống như dã thú!
Đói! Đói! Đói! Đói! Đói!
Cảm giác đói khát vô tận tràn ngập trong đầu hắn, khiến cho hắn gần như nháy mắt mất đi lý trí.
Hắn rất đói bụng.
Khẩn cấp muốn nhét mọi thứ trong tầm nhìn vào trong bụng mình.
Thô bạo đập nát giường gỗ dưới thân rồi sau đó như cá voi dài hút thủy, nuốt vào trong dạ dày.
Nhưng cảm giác đói khát lại không chút giảm bớt.
Ngược lại ngày càng mãnh liệt!
Một cảm giác nguy cơ mãnh liệt thoáng chốc chợt xuất hiện trong lòng Lý Phàm.
Nếu tiếp tục như vậy, bị cảm giác đói khát làm chủ, vậy thì rất có khả năng chờ đợi hắn chính là vận mệnh hoàn toàn diệt vong.
Phải biết rằng, hiện giờ ‘Hoàn Chân’ chưa bổ sung năng lượng xong, hắn có thể không có cơ hội bắt đầu lại lần nữa!
Nháy mắt bắt lấy lý trí chiếm cứ thượng phong, Lý Phàm liếc nhìn giao diện ‘Hoàn Chân’.
Cột công pháp kia đã nhìn thấy vài chữ ‘Huyền Hoàng Tiên Tâm Chú’.
Vì thế yên lặng vận chuyển nó.
Lịch kiếp ngàn đời mà tiên tâm không thay đổi!
Tuy Huyền Hoàng Tiên Tâm Chú sẽ không làm yếu bớt hiệu quả của ‘Cơ’.
Nhưng có thể khiến cho Lý Phàm duy trì thần trí thanh tỉnh.
Không đến mức trở thành quái vật chỉ biết tùy ý cắn nuốt mọi thứ.
Tiên Tâm Chú vận chuyển cực hạn, ngăn cản sự đói vô cùng vô tận.
Tuy có thể giữ được tính mạng, nhưng cái giá là bản thân bị tra tấn giống như ở Vô Gian luyện ngục.
Thời gian ước chừng tám năm, Lý Phàm đều ép đứng ở đỉnh núi Giải Ly, gian nan đấu tranh với cảm giác đói khát.
Thậm chí ở năm định neo thứ 6, Hoàn Chân đã bổ sung năng lượng xong cũng không chú ý tới.
“Tám năm trôi qua. Cảm giác đói khát này căn bản không hề có dấu hiệu yếu bớt.”
Lý Phàm hiện giờ coi như trong ánh mắt dã thú điên cuồng hiện lên một tia quyết tuyệt.
Hắn đầu tiên là nhìn về phía nhắc nhở Hoàn Chân đã tồn tại rất lâu.
‘Lần mô phỏng này kết thúc.’.
‘Ngươi có thể tiến hành giữ lại một hạng mục trong những hạng mục bên dưới:
1. Một vật phẩm của bản thân trong lần mô phỏng này.
2. Cảnh giới tu hành của bản thân trong lần mô phỏng này.
3. Ký ức mô phỏng của một nhân viên có quan hệ chặt chẽ với bản thân trong lần mô phỏng này. Ký ức này có thể cho nhân viên đó kế thừa.
4. Từ bỏ các lựa chọn trên, gia tăng tiến độ bổ sung năng lượng.’.
Không chút do dự lựa chọn cái đầu tiên.
Rồi sau đó, vật phẩm tên là ‘Giải Ly điệp cuối cùng’ xuất hiện trong không gian tồn trữ của ‘Hoàn Chân’.
“Hoàn Chân!” Lý Phàm lần thứ hai la lên.
“Có hư cấu hóa cảnh tượng trước mặt, trở về điểm neo đã định không.” Nhắc nhở của Hoàn Chân hợp thời vang lên.
Lý Phàm quyết đoán lựa chọn phải.
Ngay sau đó, cảnh tượng của đỉnh núi Giải Ly một lần nữa trở nên hư ảo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận