Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 128: Triệu Nhị gia mua vật báu

Sau khi dùng sức một người dẹp yên cơn bão, Trương Hạo Ba vẫn không biểu hiện thần thái gì trên mặt.
Hắn chỉ ngẩng đầu lên nhìn trời rồi tiếp tục bay đến cơn bão gần đó.
"Hết truy phong rồi đến trảm phong. Tiếp theo, ngươi sẽ làm gì đây."
"Thời gian của ngươi còn lại không nhiều lắm nha, ha ha."
Lý Phàm cười khẽ, thu hồi lực chú ý, tiếp tục nghiên cứu trận pháp nhập môn trong ngọc giản.
Một tháng sau.
Lý Phàm khẽ nhăn mặt, cất ngọc giản vào.
Vị tu sĩ hắn chờ đợi bấy lâu rốt cuộc cũng lên sàn.
Trong cảm ứng của Lý Phàm, một gã tu sĩ Luyện Khí trung kỳ, hoàn toàn không thu liễm khí tức, đang nghênh ngang đi về phía Thiên Bảo Lâu.
Vô Tướng sát cơ lập tức khoá chặt gã, đồng thời, thần thông Phược Trùng cũng được vận sức chờ phát động.
Tuy nhiên, ngay lúc định bắt trói gã tu sĩ này lại, Lý Phàm không khỏi tỏ ra ngạc nhiên.
Hoá ra, gã tu sĩ này tới đây không phải để tìm Ân Nguyệt Đình.
Mà đi thẳng vào Thiên Bảo Lâu, lớn lối kêu lên:
"Hàng mới tháng này có chưa! Cho ta xem coi nào!"
Nhìn thấy gã, tiểu nhị trẻ tuổi của Thiên Bảo Lâu lập tức chào hỏi nhiệt tình: "Ơ, Triệu Nhị gia tới rồi! Nào, nào, mời ngài đi bên này!"
"Mấy tháng nay, chúng ta thu được không ít đồ vật hiếm lạ, đều cố ý giữ lại cho ngài đây!"
Gã tu sĩ tên Triệu Nhị kia nghe thế thì mừng rỡ, vội vã đi theo tiểu nhị vào trong kho hàng của Thiên Bảo Lâu.
Tiểu nhị trẻ tuổi chỉ vào mấy vật phẩm đặt riêng trên kệ, nói: "Dựa theo lời dặn của ngài, chỉ cần vật có loại hoa văn đặc biệt này, chúng ta đều cất riêng một chỗ."
Triệu Nhị bước nhanh lên phía trước, cầm lấy một cái đỉnh nhỏ trên kệ, cẩn thận vuốt ve phân biệt.
"Tốt lắm, tốt lắm." Một lát sau, gã hài lòng gật đầu.
Sau đó, gã lại bưng một cái bình sứ xanh có vài vết rạn lên xem, quan sát tỉ mỉ.
"Đúng thật là phong cách của nơi đó."
Triệu Nhị hơi mừng rỡ.
Gã nhìn lướt qua những vật trên kệ, khen không dứt miệng: "Thiên Bảo Lâu các ngươi có hiệu suất làm việc cao thật. Chỉ mới vài tháng mà đã thu thập giúp ta nhiều bảo bối đến vậy!"
"Nào giống mấy cái cửa hàng khác, đều là đám phế vật!"
"Nhất là Vạn Hoa Thương Hội gì đó, khoác lác thì rất kêu, nhưng một năm rồi mà chẳng tìm được mấy món hữu dụng."
Triệu Nhị hung tợn chửi mắng.
Xong xuôi, gã vỗ vỗ bả vai của tiểu nhị: "Ngươi gói mấy thứ này lại rồi đưa đến chỗ cũ giúp ta."
Tiểu nhị gật đầu không ngừng, nở nụ cười nịnh nọt.
Lúc tính tiền, Triệu Nhị móc một nắm lá vàng từ trong ngực ra, trực tiếp ném qua mà không cần đếm lại.
"Không cần thối, tiền dư coi như phần thưởng cho các ngươi."
"Nhớ kỹ, hễ là vật mang đồ án có phong cách giống như vậy, có bao nhiêu ta lấy bấy nhiêu."
Gã hống hách ngẩng cao đầu, tỏ vẻ ta đây vô cùng hào phóng.
Lão quản sự tóc hoa râm vừa cười tủm tỉm vừa cất mấy lá vàng vào, liên tục dạ dạ vâng vâng.
"Thiên Bảo Lâu các ngươi đúng là đáng tin cậy, sao lại chỉ gói gọn trên Dạ Lũng đảo này? Ta thấy mai sau các ngươi nhất định sẽ ngày càng lớn mạnh, trải rộng khắp Tùng Vân Hải.
Sau khi khen một câu, Triệu Nhị khẽ hát một khúc, đang tính xoay người rời đi.
Tên tiểu nhị trẻ tuổi cũng rất đắc ý, nói ra miệng: "Đương nhiên rồi! Chưởng quỹ của chúng ta..."
Lời còn chưa dứt, hắn lập tức bị lão quản sự bên cạnh ký đầu, chặn ngang họng.
Tiểu nhị trẻ tuổi biết mình lỡ lời, ôm đầu không dám hé miệng.
Triệu Nhị chớp chớp mắt, cũng không nói thêm gì. Nhưng gã lại khẽ nhếch miệng cười, tiếp tục ngâm nga gì đó rồi chậm rãi rời đi.
Sau khi đến một tiểu viện trên Dạ Lan đảo, gã chờ cho người Thiên Bảo Lâu đưa đồ tới rồi đóng cổng lại.
Một chiếc phi chu lập tức xuất hiện trong viện, Triệu Nhị cẩn thận từng li từng tí chuyển những thứ đồ này vào trong phi chu.
Sau đó, gã thi triển pháp quyết để che giấu bóng dáng của phi thuyền rồi tức tốc rời khỏi Dạ Lan đảo, bay một mạch về phía bắc.
...
Lý Phàm quan sát mọi việc từ đầu đến cuối, không khỏi nảy sinh hứng thú.
Nhất cử nhất động của Triệu Nhị đều lộ ra vẻ cổ quái.
Giả vờ là một phàm nhân đi thu thập đồ cổ.
Bản thân có nhẫn trữ vật thì lại không dùng, nhất định phải vận chuyển bằng phi chu.
Hơn nữa, "nơi đó" trong lời của gã là cái gì?
Đến tột cùng, nó có gì đặc biệt, đáng để một tu sĩ Luyện Khí trung kỳ phải chú tâm đến thế?
Tuy nhiên, ít ra thì trước mắt cũng đã biết vì sao Triệu Nhị này lại tìm thấy Ân Nguyệt Đình.
Đương nhiên là vì tên tiểu nhị trong Thiên Bảo Lâu vô tình tiết lộ phong thanh.
Tuy rằng hắn ta chắc không rõ Ân Nguyệt Đình có Thông Linh Bảo thể gì, nhưng hẳn cũng biết chưởng quỹ nhà mình có bản lĩnh đặc thù, có thể phân biệt được trân bảo.
Hơn nữa, phàm nhân thì sao có thể giấu được con mắt của tu sĩ đây.
Bại lộ là chuyện không thể nghi ngờ.
Chắc chắn Triệu Nhị này sẽ quay lại và tìm đến Ân Nguyệt Đình.
Vì thế, Lý Phàm đơn giản cứ ở ngay đây chờ gã.
Nhưng trước hết, vẫn phải xem gã chuyển những đồ vật kia đến nơi nào đã.
Dưới góc nhìn của thiên địa, phi chu vẫn đang bay về phía bắc, hai ngày sau, nó đã đến một hải vực vô cùng trống trải.
Xung quanh không có hòn đảo nào, chỉ có một cột đá lớn thẳng tắp, đứng lẻ loi trong biển.
Bên trong cột đá dường như bị đục rỗng, tạo nên từng gian phòng nho nhỏ.
Triệu Nhị đáp phi chu xuống đỉnh của cột đá rồi không ngại vất vả mà vác từng món đồ chuyển vào một gian phòng.
Lý Phàm nhìn thấy, ngoài gian phòng này ra, các phòng khác đều có những món đồ tương tự được sắp xếp ngay ngắn.
Hoa văn phía phía trên chúng đều có phong cách tương tự với những món Triệu Nhị mang về lần này.
Rõ ràng, gã đã thu thập những đồ vật như thế này được một khoảng thời gian dài.
Sau khi yêu thích vuốt ve, nhìn ngắm một hồi, Triệu Nhị mang theo vẻ mặt lưu luyến, nâng phi chu lên rồi bay về phía Dạ Lân đảo một lần nữa.
Ngay sau đó, cột đá kia cũng hạ xuống từ từ, rụt về trong lòng biển.
Hai ngày sau, bên ngoài Thiên Bảo Lâu.
Triệu Nhị lén lén lút lút nhìn chằm chằm Ân Nguyệt Đình đang chọn bảo vật mà muốn chảy cả nước miếng.
"Thì ra là Thông Linh Bảo thể trong truyền thuyết..."
"Nếu có sự trợ giúp của tiểu cô nương này, mình có thể thu thập hiện vật của nơi đó càng thêm dễ dàng."
Ánh mắt tràn ngập sự tham lam, gã lẩm bẩm.
"Nơi đó ở đâu?'.
Đột nhiên, một giọng nói chợt vang bên tai gã.
Triệu Nhị sợ hãi cả kinh, đang tính hành động thì hoảng sợ phát hiện.
Bản thân vậy mà đã bị người chế trụ chỉ trong phút chốc, không thể động đậy!
"Đi thôi, đến nhà của ngươi nói chuyện một hồi."
Một người hoàn toàn che giấu hình dạng bất chợt xuất hiện sau lưng gã.
Sau đó, Triệu Nhị chỉ cảm giác rằng mình bị kẻ khác xốc lên như gà con, bay thẳng lên trời.
Di chuyển nhanh về phương hướng quen thuộc.
Trái tim của Triệu Nhị dần dần trở nên lạnh ngắt.
Bởi vì, người đàn ông bí ẩn này không hề nói dối.
Hắn thế mà thật sự biết vị trí căn cứ của mình!
Vừa nghĩ tới việc bảo bối trong căn cứ mình thu thập nhiều năm như vậy đều sắp phải đổi chủ, Triệu Nhị đau lòng đến ná thở.
Còn khó chịu hơn cả cái chết.
Kẻ thần bí này phi hành với tốc độ cực nhanh, chỉ hơn một ngày sau đã đến căn cứ của mình.
"Thế nào, không mời ta vào nhà ngồi sao?"
Thân thể lập tức khôi phục khống chế, Triệu Nhị nghe thấy lời đối phương thản nhiên nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận