Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 829: Thượng cổ tiên tuyệt mê

Mọi người đều biết, thiên địa chi kỳ của Huyền Hoàng giới đại để đều là tu sĩ từng vẫn lạc.
Đây được gọi là Nhân chi kỳ.
Mà Địa chi kỳ, Thiên chi kỳ cơ bản đều là Thiên Địa chi đạo của Huyền Hoàng giới biến thành.
‘Khôn Càn Cốt Thủ’ có thể đảo ngược càn khôn trên người Âu Thượng Thiên quả thực đã siêu thoát phạm trù Nhân chi kỳ, đạt đến cấp bậc gần Thiên chi kỳ.
Nhưng vẫn lấy hình dạng xương tay người hiện ra.
Điều này không thể không khiến người ta suy nghĩ sâu xa.
Nhớ lại những Thiên chi kỳ từng tiếp xúc trước đây đều là những dáng vẻ gì?
‘Diễn Pháp Giác’, ‘Kiếm’.
Và ‘la bàn Đạo Văn’, ‘Âm Dương ngọc’, ‘Càn Khôn Nhất Khí’ vân vân.
Đều là tạo vật thiên địa hoàn toàn, không hề có “đặc thù” thuộc về con người.
“Di cốt của người, gần Thiên chi kỳ.”
“Sợ rằng chỉ có tiên nhân trong truyền thuyết mới có thể làm được thôi...”
Lý Phàm không khỏi nghĩ như vậy.
Hơn nữa theo những gì Âu Đạo Tử miêu tả, hình dạng xương tay này hình như có chút quen thuộc...
Hóa Đạo Thạch loé lên lam quang, chiếu ra một hình ảnh trong ký ức.
Đúng là Tiên Khiển cảnh bạch cốt dùng để lừa gạt mọi người Ly giới lúc trước.
Lúc trước sở dĩ chọn nó trong rất nhiều Tiên Khiển cảnh có thể thuê cũng là vì Lý Phàm bị cảnh tượng đặc biệt, chấn động của nó hấp dẫn sâu sắc.
Không tiên gia thịnh cảnh phong quang tú lệ như Tiên Khiển cảnh khác. Mà là xây dựng trên một cánh tay trái bạch cốt khổng lồ.
Xung quanh đều là không gian tối tăm tịch mịch, cự thủ bạch cốt trôi nổi trong hư không vô tận.
Tràn đầy không khí kỳ huyền, quỷ quyệt, thần bí.
Theo lời của Tử Miểu tiên tôn bán Tiên Khiển cảnh bạch cốt này, lập ý cảnh nơi này bắt nguồn từ vị “tiên” trong một ý niệm đã sinh ra toàn bộ Vẫn Tiên cảnh.
Lý Phàm tiến hành so sánh hai hình ảnh.
Không kém một ly!
Trong lòng Lý Phàm chợt kinh sợ.
Đây tuyệt đối không phải chuyện dùng từ trùng hợp có thể hình dung.
Đối với những thứ phàm là có thể dính líu quan hệ với ‘tiên’, Lý Phàm bây giờ đều cảm thấy hứng thú cực độ.
Sau khi suy nghĩ một lúc, phân thân Quý Thiệu Ly lấy ý định thuê Tiên Khiển cảnh bạch cốt làm cớ liên hệ với tu sĩ tự xưng là Tử Miểu tiên tôn.
Không dùng tài khoản nặc danh mà trực tiếp dùng luôn thân phận Quý Thiệu Ly.
Khác với thái độ lạnh nhạt trước kia, biểu hiện của Tử Miểu đối với Quý Thiệu Ly vô cùng nhiệt tình.
“Tiền bối từng nghe nói về ta?” Quý Thiệu Ly hơi tò mò hỏi.
“Hì hì, nếu đã làm mua bán thì làm sao có thể không làm rõ trước các châu Tiên Minh có khách hàng nào tiềm năng chứ?” Tử Miểu cười trả lời.
“Suy cho cùng tu sĩ nguyện ý hàng năm tiêu tốn lượng lớn độ cống hiến để thuê Tiên Khiển cảnh thực sự không nhiều.”
Quý Thiệu Ly lập tức hiểu rõ.
Vốn chỉ dựa vào mấy trăm vạn độ cống hiến giải thưởng định ngư, còn không đến mức dẫn tới sự chú ý của Tử Miểu. Hẳn là trong khoảng thời gian gần đây, phân thân dựa vào tiên tri tiên giác điên cuồng đầu cơ, vơ vét của cải trong thị thường. Lúc này mới bước vào tầm mắt của đối phương.
Quý Thiệu Ly cũng không sợ hãi mà biểu hiện ra dáng vẻ cảm thấy hết sức hứng thú với Tiên Khiển cảnh bạch cốt.
Đưa ra ý nghĩ muốn thuê dài hạn trăm năm, thậm chí mua đứt vĩnh viễn.
Tử Miểu càng thêm ân cần.
Đối với những chuyện Quý Thiệu Ly muốn biết gần như là hỏi gì đáp nấy.
Bởi vậy Quý Thiệu Ly cũng từ từ hiểu rõ nguồn gốc về Tiên Khiển cảnh bạch cốt này và nguyên nhân vì sao lại gần như hoàn toàn nhất trí với ‘Khôn Càn Cốt Thủ’ của Âu Thượng Thiên.
“Chân Tiên di thoái?” Quý Thiệu Ly nổi lên hứng thú hỏi.
“Không sai, tiên tôn lão nhân gia hắn trước đại kiếp từng may mắn thấy một tập tranh ghi chép ‘Chân Tiên di thoái’. Hình ảnh ghi lại trên đó làm cho tiên tôn khắc sâu ấn tượng. Cho dù mấy ngàn năm trôi qua vẫn khó mà quên được. Cho nên lúc tạo ra Tiên Khiển cảnh này bèn phỏng hình nó, hiệu thần nó.” Tử Miểu thao thao bất tuyệt nói.
Quý Thiệu Ly lại truy hỏi càng nhiều tin tức về Chân Tiên di thoái.
“Trước khi đại kiếp buông xuống, tiên lộ chưa tuyệt. Huyền Hoàng giới trên thực tế vẫn liên hệ với Tiên giới. Không chỉ các đại tiên tông có tiên khí Tiên giới ban thưởng che chở.”
“Còn có một phần Chân Tiên di thoái lưu truyền thế gian. Cụ thể rơi vào tay người nào đã sớm không ai biết được. Nhưng việc này lại là thiên chân vạn xác, có rất nhiều manh mối có thể kiểm chứng.”
“Xương tay này cũng là một trong tiên nhân di thoái. Trừ cái đó ra còn có tiên chi khu, tiên chi lư...”
Tử Miểu đang nói kỳ diệu vô cùng, nội dung trong lời nói lại bỗng nhiên biến đổi: “Cho đến trước khi đại kiếp buông xuống, trên đời đều có đủ loại lời đồn Chân Tiên di thoái hiển thế xuất hiện. Nhưng mà sau khi đại kiếp buông xuống, Chân Tiên di thoái thậm chí chí bảo tiên khí của các tông lại cùng nhau mất tích!”
“Hỗn loạn chuyện này tạo thành có thể nghĩ mà biết, trực tiếp tăng lên tiến trình tiên tông hủy diệt.”
Quý Thiệu Ly nghe vậy, tức khắc có chút xuất thần: “Di thoái, tiên khí đều bị mất tích?”
Tử Miểu cảm khái: “Đúng vậy. Cho tới hôm nay đều là một vụ án chưa giải quyết, không ai biết chúng đã đi đâu. Chẳng qua trong Huyền Hoàng giới, thứ có thể dính líu quan hệ với ‘tiên’ duy nhất hiện giờ e là chỉ có Vẫn Tiên cảnh thôi. Bởi vậy tu sĩ biết chuyện này có một phần tương đối cho rằng, di thoái, tiên khí biến mất rất có thể đang giấu trong Vẫn Tiên cảnh này.”
“Nếu không cũng sẽ không có nhiều tu sĩ đã hợp đạo mà vẫn chăm chỉ không ngừng thăm dò trong Vẫn Tiên cảnh.”
“Vẫn Tiên cảnh...” Quý Thiệu Ly như có điều suy nghĩ, âm thầm gật đầu.
Kế tiếp không moi được tin tức hữu dụng gì từ trong miệng Tử Miểu nữa.
Qua một phen cò kè mặc cả, cuối cùng Quý Thiệu Ly trực tiếp lấy giá tám mươi vạn độ cống hiến trực tiếp mua Tiên Khiển cảnh bạch cốt.
Hiển nhiên đã rất lâu không gặp được khách hàng lớn như Quý Thiệu Ly, giọng điệu Tử Miểu hết sức kích động. Đồng ý tặng miễn phí bảo vệ Tiên Khiển cảnh trong vòng trăm năm.
Đồng thời sau này nếu như còn có nhu cầu mua Tiên Khiển cảnh lại tới tìm hắn có thể hưởng ưu đãi giảm giá.
Giao nhận, xử lý Tiên Khiển cảnh tự nhiên giản lược không nhắc tới.
Thị giác trở lại chỗ bản tôn Lý Phàm.
“Sau lưng tài khoản này hẳn không phải bản thân Tử Miểu tiên tôn.”
“Người có thể mở không gian trong hư vô dù trong tu sĩ Hợp Đạo cũng không yếu lắm chứ. Sẽ không nịnh nọt như vậy.”
Lý Phàm lại suy đoán quan hệ giữa Chân Tiên di thoái và ‘Khôn Càn Cốt Thủ’.
“Chân Tiên di thoái lưu lạc đến Huyền Hoàng giới.”
“Lực lượng thiên địa lưu chuyển, muốn cắn nuốt luyện hóa nó hóa thành pháp tắc của chính mình.”
“Nhìn từ việc ‘Khôn Càn Cốt Thủ’ xuất hiện, hẳn là đã thành công một phần.”
“Chỉ là không biết Chân Tiên di thoái còn lại hiện giờ lại đã đi nơi nào?”
“Mấy thứ như Diễn Pháp Giác, la bàn Đạo Văn có thể có quan hệ với Chân Tiên di thoái không?”
“Mấu chốt nhất là, bất kể là tiên khí hoặc là Chân Tiên di thoái đều là bảo vật có giá trị khó mà tưởng tượng, các đại tiên tông nhất định sẽ bảo quản nghiêm ngặt. Trong loại tình huống này còn có thể không cánh mà bay...”
“Thú vị.”
Ánh mắt Lý Phàm chớp động, suy tư nguyên nhân khả năng.
Song loại bí ẩn thượng cổ này đã định trước là không thể nào dựa vào Hóa Đạo Thạch trung phẩm của Lý Phàm hắn là có thể suy đoán ra được.
Không bao lâu sau, Lý Phàm chỉ đành tiếc nuối bỏ dở mơ mộng viển vông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận