Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 164: Thiên tài Hà Chính Hạo

“Trước đây đạo hữu tu hành ở đâu?"
Trong đại trận của Lưu Ly đảo, bên trong lương đình trên đỉnh núi, Hà Chính Hạo và Lý Phàm ngồi đối diện nhau.
Y lấy ra một ấm linh trà, rót đầy chén cho Lý Phàm rồi hỏi như thế.
"Trước đây, ta vốn là một tán tu ở Nguyên Đạo châu. Mấy năm trước, vì tìm cơ duyên đột phá nên mới đi đến Tùng Vân Hải này." Lý Phàm uống một ngụm trà, tiếp tục nói: "Hiện giờ, đã là Trúc Cơ hậu kỳ, để phòng trước, ta muốn chuẩn bị pháp môn Kết Đan cho ngày sau.”
"Pháp môn Trúc Cơ đã là cơ duyên cực hạn của tán tu bình thường. Muốn chỉ dựa vào bản thân để tìm kiếm công pháp Kim Đan thì quả thật muôn vàn khó khăn. Nghĩ tới nghĩ lui, ta đành phải từ bỏ lý niệm tán tu trước đây, quyết định gia nhập Vạn Tiên Minh.” Lý Phàm thở dài một hơi, giải thích.
"Đạo hữu không cần để ý. Ta biết tán tu bên ngoài có đôi chút hiểu lầm đối với Vạn Tiên Minh chúng ta, cho rằng tu sĩ Vạn Tiên Minh chúng ta đều bị người sai khiến như trâu ngựa, không hề có tự do. Thật sự là lầm to!” Hà Chính Hạo chậm rãi nói.
"Điểm cống hiến của Vạn Tiên Minh chúng ta thật ra không khác gì linh thạch cả. Về bản chất, tất cả mọi người đều dựa vào nỗ lực của bản thân để kiếm tài nguyên tu hành, chẳng qua trong Vạn Tiên Minh, mọi chuyện đều được hệ thống hoá bài bản hơn mà thôi.”
"Huống hồ gì, trong Vạn Tiên Minh còn có linh bảo Thiên Huyền kính, cực kỳ diệu dụng. Chờ khi nhìn thấy đạo hữu sẽ rõ.” Hà Chính Hạo cười nói xong rồi bưng chén trà lên uống một ngụm.
"Ta nghe nói, giới thiệu tu sĩ gia nhập Vạn Tiên Minh sẽ nhận được thù lao bằng điểm cống hiến tương ứng?" Lý Phàm đột nhiên hỏi.
"Khụ khụ..." Hà Chính Hạo giống như bị sặc, ho khan vài tiếng, vội buông chén trà xuống.
"Đạo hữu cũng thực sự thạo tin đó! Yên tâm, đương nhiên ta hiểu quy củ chứ! Khi được điểm cống hiến, ta sẽ chia cho đạo hữu phân nửa!” Y vỗ ngực cam đoan.
Lý Phàm không khỏi lau mắt nhìn Hà Chính Hạo lại một lần, chậm rãi gật đầu: “Nếu vậy thì mời đạo hữu dẫn đường giúp ta. Bây giờ ta đã gấp đến không thể chờ nữa!”
Hà Chính Hạo bỗng dưng cảm thấy sống lưng hơi lạnh rồi lập tức biến mất, y chỉ cho rằng đó là ảo giác.
Nghe thấy lời của Lý Phàm, Hà Chính Hạo nói ngay tức khắc: "Đạo hữu chờ một lát, ta đi lấy linh phù thông hành cho ngươi trước đã. Nếu không, tùy tiện lên đảo sẽ bị Vạn Tiên Đại Trận công kích."
Lý Phàm gật gật đầu: "Ta cũng đã nghe nói qua việc này, đạo hữu cứ đi đi!"
Hà Chính Hạo mở truyền tống trận đi tới Vạn Tiên Đảo.
Lý Phàm vừa uống trà vừa chờ đợi.
Không bao lâu sau Hà Chính Hạo trở về.
"Đạo hữu giữ lại một luồng khí tức là được." Hà Chính Hạo đưa linh phù thông hành cho Lý Phàm, bảo.
Lý Phàm ngựa quen đường cũ làm theo.
"Chờ đến khi chính thức gia nhập Vạn Tiên Minh, đạo hữu nhớ kỹ, phải trả lại tấm linh phù này. Nếu không sẽ phải bồi thường số điểm cống hiến tương ứng.”
"Một khối nhỏ như vậy…” Hà Chính Hạo còn muốn nói cái gì đó lại bỗng nhiên đổi giọng.
"Ha ha, không cần nhắc đến việc này. Đạo hữu, đi thôi!"
Lý Phàm khẽ gật đầu, sau đó hai người bèn thông qua truyền tống trận đi tới Vạn Tiên Đảo.
Giống như trước đây, Hà Chính Hạo giới thiệu cho Lý Phàm những chuyện nhỏ nhặt trên Vạn Tiên đảo.
Chỉ có điều, lần này y hướng dẫn chi tiết hơn so với hai lần trước không ít.
"Phía trước không xa chính là Thiên Huyền kính. Có thể nói, linh bảo này đúng là diệu dụng vô song, khi đã dùng rồi thì thật sự khó mà rời khỏi nó được!”
“Sau này, khi có nhiều điểm cống hiến, đạo hữu thậm chí có thể mua cho mình một tấm gương phân thân mang theo bên người."
Dọc đường nói không ngừng, hai người tiến vào trong không gian Thiên Huyền kính.
"Vị đạo hữu này chính là tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ ta đã thông báo trước đó, muốn gia nhập Vạn Tiên Minh chúng ta." Hà Chính Hạo nói.
Một lát sau, thanh âm của Thiên Huyền kính vang lên:
"Tiến cử một tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, ghi nhận Bính công thượng đẳng, tương đương 3000 điểm cống hiến. Tổng điểm cống hiến hiện tại: 4140 điểm."
Hà Chính Hạo ngẩn người, dường như tưởng mình nghe nhầm.
"Bao nhiêu?"
Thế là Thiên Huyền kính lại lặp lại một lần nữa.
Hà Chính Hạo quay đầu nhìn Lý Phàm với vẻ mặt khiếp sợ, há miệng sửng sốt như muốn nói gì đó nhưng lại không thể thốt nên lời.
"Như thế nào, có vấn đề gì à?” Lý Phàm biết rõ vẫn cố hỏi.
"Không biết… Hiện giờ đạo hữu bao nhiêu tuổi rồi?”
Một lát sau, Hà Chính Hạo mới cẩn thận hỏi dò.
Lý Phàm làm bộ do dự một lúc lâu, rồi thở dài sườn sượt, đáp: “Thật không dám giấu giếm, từ khi ta sinh ra đến nay đã có hơn hai mươi chín năm rồi.”
“Thế nhưng, phí nhiều thời gian như vậy mà ta vẫn khốn đốn ở Trúc Cơ hậu kỳ như trước, Kim Đan xa xa không thấy, thật sự là đáng xấu hổ, không dám nhắc đến!”
Hà Chính Hạo nghe vậy, lập tức đỏ mặt, y há hốc mồm, nửa ngày cũng không thể thốt ra nửa lời.
Rất lâu sau, y mới miễn cưỡng nở một nụ cười đầy gượng gạo: “Đạo hữu nói đùa. Trúc Cơ hậu kỳ hai mươi chín tuổi..."
"Trúc Cơ hậu kỳ hai mươi chín tuổi..."
Hà Chính Hạo suy nghĩ nửa ngày, lúc này y mới lại nghẹn ra bốn chữ lớn: "Kỳ tài ngút trời".
“Đảm đương không nổi, đảm đương không nổi!” Lý Phàm lắc đầu nguầy nguậy.
"Đạo hữu có biết, kỳ tài ngút trời chân chính chỉ tu hành tám năm là có thể Kết Đan.”
“Càng có thể Kim Đan trảm Hợp Đạo, ta còn lâu mới sánh bằng!”
Lý Phàm nói với giọng tràn đầy nghiêm túc.
"Ha ha..." Những gì Lý Phàm nói đã vượt xa hiểu biết của Hà Chính Hạo.
Y không biết nên đáp lời như thế nào nên chỉ đành mỉm cười đầy lúng túng.
Cũng may, dù sao thì cũng là người từng trải, y vội vàng chuyển đề tài.
Hà Chính Hạo lấy ra một khối linh phù thông tin hình ngọn núi rồi đưa cho Lý Phàm, y nhiệt tình giới thiệu: “Nếu tìm đến thì rõ là đạo hữu coi trọng Hà Chính Hạo ta.”
"Sau này, đạo hữu có việc gì cần nhờ thì cứ đến chỗ Hà Chính Hạo ta. Tuy rằng tu vi hơi thấp nhưng ta vẫn có vài mối quan hệ trên Vạn Tiên đảo này.”
Nhận linh phù thông tin, Lý Phàm cũng không nói lời nào mà chỉ mỉm cười nhìn Hà Chính Hạo.
Mới đầu, Hà Chính Hạo hơi sững sờ, sau đó vỗ vỗ đầu, làm bộ giật mình:
“Ái chà, nếu đạo hữu không nhắc thì suýt chút nữa ta quên mất.” Dù ánh mắt lộ ra một tia không nỡ nhưng Hà Chính Hạo vẫn chuyển 1500 điểm cống hiến cho Lý Phàm.
Lúc này, Lý Phàm mới hài lòng gật gật đầu, sau đó lại hỏi: "Đạo hữu kể mình đã gia nhập Vạn Tiên Minh này đã lâu rồi, vậy sao có vẻ điểm cống hiến trên người đạo hữu cũng không dư dả lắm?”
Hà Chính Hạo hăng hái ngay tức thì, lập tức giới thiệu cho Lý Phàm: “Có vẻ như đạo hữu không biết rồi! Điểm cống hiến này dù nhiều hơn thì cũng không dùng làm gì, để trên người cũng chỉ là vật chết, sẽ không thể tự tăng thêm được.”
“Thế nhưng, nếu đạo hữu thừa dịp những đồng tiền mạnh như linh vụ thảo, thông huyền mộc và các loại thương phẩm khác đang có giá thấp mà mua vào, tích trữ.”
“Chờ đến khi giá cả của chúng tăng lên, đạo hữu bán chúng ra thì sẽ kiếm được kha khá lợi nhuận đấy.”
“Mặc dù bình thường chênh lệch không bao nhiêu, một gốc cũng không mang đến bao nhiêu lợi nhuận. Tuy nhiên, nếu mua số lượng lớn, mỗi lần đạo hữu sẽ kiếm được không ít lợi nhuận đâu.”
Hà Chính Hạo dương dương đắc ý.
“Đây gọi là đầu tư!”
"Đạo hữu không biết chứ, ta rất am hiểu đầu tư.”
"Hèn gì kiếp trước ngươi dám bán toàn bộ tài sản, thì ra đã sớm nếm được ngon ngọt từ lâu rồi.”
Lý Phàm nhìn Hà Chính Hạo với sắc mặt quái lạ, thầm nhủ trong bụng.
"Đạo hữu bày ra vẻ mặt này làm gì, không tin ta sao?” Hà Chính Hạo hơi mất hứng.
Ngay sau đó, y nói tiếp: “Được lắm!”
“Đợi lần sau có cơ hội kiếm lớn, ta nhất định sẽ thông tri cho đạo hữu.”
“Để cho đạo hữu chiêm ngưỡng bản lĩnh của Hà Chính Hạo ta!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận