Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 1239: Sinh tử vô định luận

“Quả nhiên cái gọi là thân phận đồng tộc dùng tốt ghê, ta cũng không nghĩ tới cũng chỉ thuận miệng nói như vậy, nó đã đáp ứng tại chỗ.”
“Cái gì?” Nghe được đáp án Lâm Linh cho ra, sắc mặt Vương Huyền Bá chợt thay đổi.
“Kết minh với lão già đó? Sư muội ngươi nói thật đấy à?”
Cái trước túng bấn sau cung kính của cổ thụ Địa Mạch thực sự làm cho Vương Huyền Bá cảm thấy hơi coi thường.
“Chỉ là lý do thoái thác lừa gạt nó mà thôi. Kết minh...”
“Nó cũng xứng?” Giọng điệu Lâm Linh bình thản, nhưng sự khinh thường sâu sắc trong lời nói lại lộ ra không thể nghi ngờ.
“Hiện giờ nó đã gia nhập Thánh triều, chẳng lẽ còn có thể đổi ý hay sao? Nếu dám cả gan nhắc lại lời này trước mặt ta...” Lâm Linh hừ lạnh.
Vương Huyền Bá tức khắc kinh ngạc.
Từ trước đến nay đều có phần coi trọng lời hứa, có chút khó mà chấp nhận sự nuốt lời quang minh chính đại như thế của Lâm Linh.
Lâm Linh thấy vậy không khỏi lộ ra biểu cảm lạnh băng, mỉm cười: “Sư huynh, cái gọi là binh bất yếm trá.”
“Đối đãi với kẻ địch, nói thì phải làm, làm thì phải có kết quả, nếu không ngược lại là bị bệnh à?”
Vương Huyền Bá không phản bác được.
“Huống chi sư huynh ngươi còn nhớ lời dặn dò của sư tôn trước khi chúng ta đi gặp cổ thụ Địa Mạch không?” Lâm Linh lại hỏi.
“Tất nhiên là nhớ. Sư tôn nói, nếu như cổ thụ ngu xuẩn mất khôn, sư muội có thể chiếm lấy.” Vương Huyền Bá nhớ lại, nói.
“Cổ thụ Địa Mạch, tên thì bá khí vô cùng. Vốn dĩ ta còn có chút chờ mong, nhưng sau khi tận mắt nhìn thấy dáng vẻ của nó cũng chỉ còn lại thất vọng.” Đáp án của Lâm Linh làm Vương Huyền Bá hơi kinh ngạc.
“Yếu, quá yếu. Điểm cường đại nhất của cổ thụ Địa Mạch là thân hợp nhất cùng địa mạch Huyền Hoàng, có thể điều động lực dòng chảy địa mạch khắp các nơi Huyền Hoàng. Đây là đặc tính, cũng là ưu thế nhưng tương tự cũng quyết định giới hạn cao nhất của cây Địa Mạch. Hơn nữa, thân thể cổ thụ Địa Mạch quá lớn, trong mắt chân chính cao thủ thì trái lại đầy sơ hở.” Lâm Linh khẽ lắc đầu.
“Ước mơ của ta là muốn trở thành một nhân vật giống như sư tôn. Nếu như thật sự trở thành cây Địa Mạch gì đó, tuy trong thời gian ngắn thực lực quả thực sẽ đạt được nhảy vọt, nhưng tiền đồ cũng vì thế hoàn toàn cắt đứt. Ta lại không ngu.”
“Chỉ có thể lừa dối lão già kia tiếp tục đảm nhiệm.”
Lâm Linh khinh bỉ nhìn Vương Huyền Bá: “Sư huynh ngươi cho rằng ta là người như nào hả?”
Vương Huyền Bá từ từ dư vị lại, có phần ngượng ngùng vò đầu, nhận lỗi ngay tại chỗ: “Là ta đã xem thường sư muội.”
Hắn quay đầu nhìn về phía cổ thụ Địa Mạch trong Thánh Hoàng tọa, gật đầu đồng ý nói: “Cổ vật Huyền Hoàng, mạnh thì có mạnh. Lại chỉ là mượn lực pháp tắc thiên đạo Huyền Hoàng. Nếu thiên đạo Huyền Hoàng cường thịnh, bọn họ tự nhiên nước lên thì thuyền lên. Nhưng nếu như ngày hôm nay, thiên đạo Huyền Hoàng bị nhân vật như Truyền Pháp đạp dưới chân, bọn họ cũng chỉ có thể kéo dài hơi tàn, trốn ơ trong góc tối nhớ lại quá khứ vinh quang.”
“Không nghĩ tới sư huynh ngươi còn là người có văn hóa. Nói câu nào ra câu nấy.” Lâm Linh cũng không biết đang thật lòng khen ngợi hay là trả thù vặt vãnh, châm biếm chế giễu.
“Ta lại không nghĩ tới nhiều như vậy, chỉ có thể là đơn thuần muốn mạnh lên mà thôi.”
“Không nói nữa, ta đi tu hành đây. Lần này nuốt mấy phần thân thể của lão già kia quả nhiên có chút thu hoạch. Sớm biết vậy thì lúc ấy đã nhẫn tâm hơn, nhiều nuốt thêm tí rồi.” Âm thanh có phần tiếc nuối của Lâm Linh quanh quẩn bên tai Vương Huyền Bá.
Một lát sau, bóng dáng của nàng dần nhạt đi, khí tức cũng theo đó biến mất không thấy.
Vương Huyền Bá thản nhiên cười, tự giễu bản thân đã quá lo lắng.
...
Huyền Hoàng giới, châu Thiên Vũ.
Một nơi kỳ cảnh nổi tiếng của Tiên Minh.
Kẽ nứt dài tới mấy trăm dặm kéo dài uyển chuyển trên mặt đất, giống như vết sẹo màu đen.
Còn chưa tới gần là có thể ẩn ẩn cảm giác được ý băng hàn vô tận truyền đến trong kẽ nứt.
Cách kẽ nứt càng gần, nhiệt độ hạ xuống càng nhanh.
Cho dù là tu sĩ Kim Đan cũng khó mà chấp nhận nhiệt độ thấp nơi đây trong thời gian dài, không thể ở lại dài lâu.
Dưới đáy cực sâu kẽ nứt thỉnh thoảng sẽ bắn ra ánh sáng u lam.
Đó là đông khí hàn ý.
Nhưng nếu đứng bên cạnh kẽ nứt, nhìn xuống phía dưới.
Là có thể nhìn thấy, trong vực sâu hàn băng này vậy mà có vô số liên hoa hỏa diễm tạo thành nở rộ.
Không phải liên hoa hoả diễm bằng lửa lạnh mà đúng thật là nóng cháy.
Lạnh và nóng hoàn toàn mâu thuẫn nhưng lại đan xen lẫn nhau. Bất ngờ đồng thời hiện ra trong vực sâu hàn băng.
Thánh Hoàng vô diện Đại Khải, bóng dáng Lý Bình đột ngột xuất hiện bên ngoài kỳ cảnh vực băng Hỏa Liên này.
Hệt như vô số du khách đến đây, yên tĩnh đứng lặng, nhìn xuống phía dưới ca xa.
“Chung linh dục tú, tạo hoá huyền bí.”
Một hồi lâu sau trong lòng, Lý Bình không khỏi cảm thán nói.
Trong mắt hắn, cảnh nơi này và những gì tu sĩ bình thường nhìn thấy không hề giống nhau.
Vực băng màu lam thực ra lộ ra tử khí. thật sâu.
Một mảnh đen kịt làm cho người ta ngạt thở.
Mà hỏa liên màu đỏ nóng rực lại thuần trắng một mảnh, phát ra khí tức sinh mệnh phồn thịnh.
Nhìn như lạnh và nóng cùng nhau xen lẫn, nhưng thật ra là...
“Hắc uyên bạch hoa, tử uyên sinh hoa.”
Lý Bình giậm chân về trước, một chân giẫm vào khoảng không, bóng dáng nhanh chóng rơi vào trong vực tối.
Chỉ là hắn biến mất, không có gây nên xung quanh tu sĩ bất luận cái gì phát giác.
Lúc này, dưới thị giác của Lý Bình, quang cảnh xung quanh bỗng bị kéo duỗi, bắt đầu vặn vẹo.
Rõ ràng hoa sinh màu trắng trông như cách không xa, nhưng Lý Bình đã rơi xuống một thời gian rất dài nhưng khoảng cách giữa bọn họ lại không gần nhau hơn tí nào.
Toàn bộ không gian vực tối mở rộng, kéo dài vô hạn theo sự rơi xuống của Lý Bình.
Bởi vậy thứ mang tới lại là tử khí dày đặc từng bước đồng bộ tăng trưởng.
Cảm nhận hành động thử xâm nhiễm chính mình của tử khí xung quanh, trong lòng Lý Bình cười khẩy. Nhưng lại không để ý quá mức.
Nếu là tu sĩ bình thường, dù là cảnh giới Hợp Đạo, dưới sự xâm nhiễm của những tử khí màu đen này, thọ mệnh cũng sẽ giảm bớt trên diện rộng.
Nhưng Lý Bình hắn chính là hóa thân thiên đạo Huyền Hoàng, một phần pháp tắc Huyền Hoàng, cho dù mất khống chế một phần, lại làm sao có thể bị thương hắn?
Từ sau khi cưỡng ép cắn nuốt ác niệm Huyền Hoàng, Lý Bình quả thực đã cảm nhận được hình như thiên đạo Huyền Hoàng đã trở nên hơi xa lánh.
Nhưng Lý Bình tin chắc, đây chỉ là phản ứng bản năng của Thiên Đạo sau khi cắn nuốt ác niệm.
Đợi qua một thời gian nữa, ràng buộc giữa hắn và thiên đạo Huyền Hoàng chung quy vẫn sẽ khôi phục như thường.
Lúc này tuy đang ở thời kỳ yếu kém của quan hệ hai bên nhưng cũng không phải thứ tử khí nơi này có thể rung chuyển.
Đúng như dự đoán, cho dù Thánh Hoàng Lý Bình không làm bất kỳ biện pháp phòng ngự nào thì cũng như vạn pháp bất xâm, đám tử khí màu đen chỉ bao quanh tầng tầng.
Lại căn bản không tìm được cửa đột phá.
Ánh mắt Lý Bình xuyên qua tử khí dày đặc, nhìn thẳng trăm hoa sinh phía dưới.
“Nơi giao giới tử sinh, đầu nguồn của vạn linh.”
“Huyền Hoàng giới bây giờ biến thành dáng vẻ này, lại chỉ nấp ở bí địa này kéo dài hơi tàn...”
“Cần ngươi làm gì!”
Một luồng ý túc sát đột ngột sinh ra từ trên người Lý Bình.
Mạnh mẽ đẩy lui tử khí bên người.
“Lui ra cho trẫm!”
Lý Bình khẽ quát, tầng tầng tử khí dưới thân vậy mà thật sự từ đó nứt ra một thông đạo.
Không gian không kéo dài nữa, thân hình Lý Bình tung bay, nháy mắt từ đó xuyên qua.
Sinh cơ nồng đậm đập vào mặt, hoa sinh màu trắng gần trong gang tấc.
Mây đen tử màu đen trôi nổi xoay quanh trên đỉnh đầu, thật lâu không rời.
Lý Bình đối mặt với sinh cơ nồng đậm, nhưng trong lòng lại đột nhiên sinh ra mấy phần nghiêm trọng.
So sánh với tử khí thuần túy, lượng lớn sinh cơ vô dụng trái lại càng giống như một loại độc dược chí mạng.
Bởi vì sinh cơ nói từ trên mặt bản chất là một loại trạng thái có ích.
Là hóa thân Thiên Đạo, Lý Bình tự nhiên có thể hưởng thụ loại chiếu cố của thiên địa này.
Cũng không biết rốt cuộc đã bao nhiêu năm không có tu sĩ thiên địa không bài xích từng tới nơi này.
Sinh cơ mấy ngàn năm bên cạnh Bạch Hoa Hắc Uyên tích góp lúc này như cuối cùng đã tìm được chỗ tháo nước, điên cuồng dũng mãnh lao tới Lý Bình.
Cho dù hắn cố ý ngăn cản nhưng cũng không đỡ được sinh cơ nơi này quá mức sung túc.
Vẫn không thể tránh khỏi có một chút tràn vào trong cơ thể Lý Bình.
Sinh cơ đúng thật là sẽ mang đến chỗ tốt nhất định.
Nhưng Lý Bình không phải là tu sĩ thuần túy dựa vào tu vi Trường Sinh kỳ của chính mình.
Tinh túy nguyên lực, khí vận Thánh triều, Thiên Đạo gia tăng...
Dưới sự tổng hợp của đủ loại các phương lực lượng mới sáng tạo ra thực lực sánh ngang Trường Sinh kỳ của hắn hiện giờ.
Trạng thái của Lý Bình hiện tại sớm sẽ theo sau khi hắn tấn thăng đạt đến một loại cân bằng.
Lúc này, sự cân bằng này lại theo sinh cơ vô tận không ngừng tràn vào mà dần bị phá vỡ.
Tóc Lý Bình giống như sống dậy, mọc dài ra.
Chỉ trong nháy mắt đã lan tràn đến chỗ mắt cá chân.
Thân thể cũng đồng bộ bành trướng.
Một trượng, hai trượng...
Trong âm thanh xương cốt răng rắc rung động, Lý Bình trong mấy hơi thở đã biến thành cự nhân ba trượng.
Càng lộ vẻ uy nghiêm không giả, nhưng đối với Lý Bình bây giờ lại không phải là chuyện tốt.
Khẽ cau mày, tận lực chuyển hóa hấp thu sinh cơ mãnh liệt.
Nhưng tốc độ co lại thì thua xa tốc độ lớn lên.
Cùng lúc Lý Bình duy trì cân bằng từng loại sức mạnh trong cơ thể cũng quan sát bốn phía, tìm kiếm phương pháp tiến vào chỗ ẩn thân của Nhược Mộc.
Sau khi cắn nuốt ác niệm Huyền Hoàng, trong Huyền Hoàng giới đã có rất ít chuyện có thể giấu qua ánh mắt của hắn.
Cho dù ký ức của ác niệm đã có chút đã mơ hồ không rõ, nhưng chỉ cần tận mắt nhìn thấy thì nhất định có thể rất nhanh cảm ứng ra được một lần nữa.
Bóng dáng loé lên, Thánh Hoàng Lý Bình biến mất dưới đáy vực sâu.
Sinh cơ không có mục tiêu quán thể lập tức trở nên có phần mờ mịt. Đóa hoa màu trắng khẽ đong đưa, đành phải hút sinh cơ về.
Tại một thế giới tràn ngập khí tức, giống như phiến lá khô vàng phai màu.
Thân thể gần như cao đến năm trượng Lý Bình chợt xuất hiện trong đó.
Sinh khí vô tận hắn tiện thể mang theo từ trong cơ thể tuôn ra, khuếch tán ra xung quanh.
Nhưng trong môi trường cổ quái này, vậy mà căn bản như không cách nào truyền bá.
Rất nhanh bèn như lá thu điêu tàn, hóa thành thực thể khô héo, rơi xuống từ không trung.
Thủ đoạn sinh cơ không cần nhận được phát tiết, Lý Bình từng bước loại bỏ thủ phạm dẫn đến mất cân bằng ra ngoài thân thể.
Hình thể dần thu nhỏ lại.
Nhưng lại bởi vì trong thời gian ngắn ngủi trước đó, trạng thái cân bằng trong cơ thể đã xảy ra thay đổi.
Sau khi Lý Bình khôi phục bình thường, có một vài chi tiết trên thân thể lại không đi theo trở về như cũ, ngược lại trở thành một bộ phận đặc biệt trên thân thể hắn.
Ví dụ như chiều cao duy trì ba trượng ba, tóc đen màu mực rủ xuống đến eo.
Thân thể cũng trở nên đầy đặn, dưới áo bào màu vàng ẩn chứa lực lượng như muốn bùng nổ.
Lý Bình không đặc biệt để ý đến những thay đổi này.
Chẳng qua là biểu tượng bên ngoài mà thôi, chỉ cần hắn nguyện ý, bất cứ lúc nào cũng có thể biến về hình dạng ban đầu.
Lúc này sự chú ý của hắn lại tập trung trong nơi kỳ quái này.
Mùi vị mục nát chảy xuôi nơi này thậm chí khiến hắn đều có hơi không được thoải mái.
Càng làm cho hắn để ý là trung tâm nơi này.
Một cây đại thụ đỉnh thiên lập địa, nhưng lại toàn thân khô héo đầy chấm, yên tĩnh đứng sừng sững.
Cự nhân cao ba trượng Lý Bình ở dưới chân đại thụ cũng chỉ là sâu kiến.
Trên nhánh cây khô héo, chi chít, treo vô số kể các tu sĩ.
Hệt như là trái cây mọc đầy cây.
Bọn họ đều nhắm mắt, trên mặt lộ ra biểu cảm quỷ dị, thỏa mãn.
Ánh mắt Lý Bình đảo qua, ngoài gốc cổ mộc khô héo này ra thì không phát hiện bóng dáng khác.
“Chỉ có bản thể ở đây sao...”
Lý Bình biết Nhược Mộc còn có hóa thân, thường xuyên ra ngoài dụ dỗ tu sĩ ở đây chế thành quả Kim Đan, dùng để phát tiết oán hận trong lòng hắn.
Lúc này có lẽ là ra ngoài rồi.
Lý Bình cũng không sốt ruột, tiếp tục quan sát tỉ mỉ không gian nơi này.
Trên thân cây chọc trời, mơ hồ có thể nhìn thấy một số vết khắc rất sâu. Dường như đã chịu một loại thương tổn chí mạng nào đó.
Lý Bình híp mắt, cố gắng đánh thức liên hệ giữa thiên địa chi vật này và thiên đạo Huyền Hoàng.
Nhưng có lẽ vì bị khô héo xâm nhiễm, lời kêu gọi của Lý Bình vậy mà không hề nhận được đáp lại.
Ngược lại kích thích phòng vệ tự động của cổ thụ.
Lấm chấm khô héo theo mạch đại thụ bắt đầu ăn mòn từ mặt đất dưới chân Lý Bình.
Lý Bình cố ý buông ra phòng ngự, hấp thu một tia khô héo trong đó vào trong cơ thể.
Dùng nguyên lực màu vàng tinh túy bao bọc, đề phòng nó khuếch tán. Sau đó tỉ mỉ quan sát.
Lực khô héo tuy quỷ quyệt nhưng cũng không cách nào phá vỡ phong tỏa của tinh túy nguyên lực.
Lý Phàm không chỉ cảm nhận được già yếu trên ý nghĩa bình thường từ trong lực lượng khô héo này.
Còn cảm ứng được sự suy bại như của cả thiên địa.
Như trời nghiêng đổ, xu hướng suy tàn hiện rõ, không cách nào vãn hồi.
“Đây là...”
“Thế giới đang đi về hướng rách nát.”
Trong đầu hiện ra vô số hình ảnh, những hình ảnh đó đều là cảnh vô số tai kiếp buông xuống xảy ra vì thiên địa suy bại ở các châu Huyền Hoàng giới.
Nhưng Lý Bình biết, trong hiện thực, các châu vực Huyền Hoàng giới không hề xảy ra những chuyện nên xảy ra này.
“Nhược Mộc là vạn linh chi nguyên của Huyền Hoàng giới, nó quả thực phản ánh tình hình sinh cơ Huyền Hoàng giới từ trên một mức độ nhất định.”
“Hiện tại Nhược Mộc biến thành dáng vẻ này, nhưng Huyền Hoàng giới lại vẫn lộ ra sinh cơ bừng bừng...”
Lý Bình khẽ cau mày.
Rất nhanh hắn đã biết đáp án.
“Nếu không có sự bơm vào của sinh cơ phần ngoài, Huyền Hoàng giới nhất định sẽ giống như Nhược Mộc, đồng bộ suy bại.”
“Nguồn gốc của những sinh cơ này là...”
“Mảnh vỡ Tu Tiên giới khác bị cắn nuốt.”
“Tuy nói là bị chia cắt, nhưng trong quá trình dung hợp cũng hấp thu sinh cơ sót lại từ trong những mảnh vỡ Tu Tiên giới.”
“Huyền Hoàng cũng bởi vậy giành lại được cuộc sống mới...”
Lý Bình như có điều suy nghĩ nói.
“Cuộc giải phẫu này quả thực tinh diệu vô cùng.”
Là hóa thân Thiên Đạo, người bị hại trên danh nghĩa. Lúc này sau khi phản ứng lại mấy ngàn năm này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cũng không thể không phát ra ý khâm phục từ tận đáy lòng.
“Sinh tử vô thường. Tử sinh vô thường.”
“Lão phu vốn là tồn tại khống chế sinh tử, hiện tại lại rơi vào nông nỗi này.”
“Thế giới lại muốn vứt bỏ ta, ta lại làm sao có thể không hận chứ...”
Trong lúc Lý Bình suy nghĩ, một âm thanh cổ quái chợt từ sau lưng hắn vang lên, tiêu tan không một tiếng động.
Lý Bình biết, chủ nhân âm thanh này chính là Nhược Mộc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận