Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 681: Cành tàn hóa cổ thụ

“Là ở...” Lý Phàm cau mày, dường như đang cố gắng nhớ lại.
Tây Môn Vũ gắt gao nhìn chằm chằm hắn, ngưng thần lắng nghe.
“Không nhớ nổi.” Qua hồi lâu Lý Phàm lại nhún vai, bất đắc dĩ nói.
“Ngươi...” Vẻ mặt Tây Môn Vũ cứng đờ: “Chuyện kỳ dị như thế sao lại tuỳ tiện quên chứ?”
Mặt hắn tràn đầy không tin, quan sát Lý Phàm.
“Tây Môn đạo hữu, không bằng nói cho ta nghe xem cành khô này lại là vật gì. Nói không chừng kể ra ta nhớ ngay ra được cũng khó nói.” Lý Phàm bèn mỉm cười đề nghị.
Tây Môn Vũ nghe vậy thì híp mắt, ánh mắt đảo qua đảo lại trên người Lý Phàm.
Mà Lý Phàm thì không mảy may sợ sệt, vẻ mặt như thường nhìn thẳng vào hắn.
Dường như đoán không được thực lực của Lý Phàm, Tây Môn Vũ cuối cùng không lựa chọn vọng động.
Thân hình chuyển động, lần nữa bày cành khô che sau lưng ra trước mặt Lý Phàm.
Sau khi trầm mặc một lúc mới nói: “Thực ra ta cũng không rõ lắm về lai lịch của vật này. Khi đó tiến độ nghiên cứu địa mạch của ta vào bình cảnh.”
“Dưới sự quản lý của Vạn Tiên Minh, lực lượng địa mạch bị trận pháp phòng hộ che phủ toàn cảnh chặt chẽ khóa lại. Không trải qua trao quyền cho phép, muốn điều động, nghiên cứu quả thực vô cùng gian nan. Thử rất nhiều phương pháp vẫn khó mà tìm được điểm đột phá. Lúc ta dự định đổi phương hướng nghiên cứu khác...”
“Ước chừng là hơn hai năm trước, lực lượng địa mạch nơi này không biết vì sao bỗng nhiên bạo động. Giống như là tai hoạ địa mạch xảy ra ngoài vạn dặm đủ để hủy diệt một châu dẫn đến phản ứng dây chuyền. Ta thấy vậy thì mừng rỡ, đương nhiên bắt lấy cơ hội hiếm có này, hấp thu lực lượng địa mạch tràn ra ngoài.”
“Mà cành khô này là do ta phát hiện từ trong lực lượng địa mạch.”
Tây Môn Vũ chậm rãi nói, Lý Phàm nghe xong lại như có điều suy nghĩ.
“Hai năm trước hình như là tiết điểm thời gian Xích Viêm đốt biển. Là ảnh hưởng do Hồng Hi hắn vì ép ra Xích Viêm nấp trong địa mạch, cưỡng ép rút ra địa mạch mang tới?”
Địa mạch Huyền Hoàng liên thông một thể. Tuy cách nhau trăm triệu dặm cũng có thể sinh ra ảnh hưởng lẫn nhau. Lúc trước ở biển Tùng Vân có một hòn đảo chìm bị “trăm núi hóa thành đồng bằng” nơi xa ảnh hưởng, từ đáy biển nổi lên mặt nước.
Mà dị động của địa mạch Tây Môn Vũ nơi này quan trắc được có lẽ chính là dư âm của trận chiến với Xích Viêm năm đó gây nên.
Lý Phàm nhìn cành khô vẫn đang không ngừng trào ra lực lượng địa mạch màu vàng đất, có phần khó hiểu hỏi: “Lực lượng địa mạch tinh khiết vô cùng. Sao lại sẽ có cành khô xen lẫn bên trong? Cây cối bình thường ở chỗ sâu địa mạch chỉ mấy hơi thở là sẽ bị áp lực cường đại nghiền thành bột mịn. Cành khô này rốt cuộc có lai lịch ra sao, không chỉ có thể trường tồn trong địa mạch. Còn có thể khơi ra hấp thụ lực lượng địa mạch bị giam cầm?”
Lý Phàm lại tiếp tục nhìn về phía Tây Môn Vũ: “Dị động địa mạch nơi này chắc hẳn Vạn Tiên Minh vẫn chưa phát hiện đâu. Nếu không việc liên hệ đến an nguy của phòng hộ đại trận, bọn họ tuyệt đối sẽ phái người đến giải quyết tai hoạ ngầm nơi này mới phải.”
Sắc mặt Tây Môn Vũ khẽ biến nhưng lại cũng không phản bác.
“Cành khô này quả thực là có một loại lực lượng thần kỳ nào đó. Dường như đồng căn đồng nguyên với địa mạch, cho nên chỗ ta rút ra một ít với quy mô nhỏ dùng làm nghiên cứu sẽ chỉ bị xem như là dao động bình thường của bản thân địa mạch.”
Lực lượng địa mạch cành khô phun trào hình như là tính gián đoạn, ẩn chứa một loại quy luật nào đó. Lúc này từ từ yếu bớt, cuối cùng đã không còn năng lượng địa mạch chảy ra.
Tây Môn Vũ cẩn thận từng li từng tí thu hồi bình ngọc.
“Đồng nguyên với địa mạch?” Lý Phàm tinh tế thưởng thức câu nói này.
Tây Môn Vũ thì lấy ra một phiến đá từ trong nhẫn trữ vật. Giống như là bóc ra từ trong vách tường nham thạch nơi nào đó, dấu vết cực kỳ cổ xưa.
Đường cong cũng tương đối trừu tượng nhưng đại khái có thể xem hiểu nội dung nó miêu tả.
Rất nhiều chấm nhỏ đại biểu cho nhân loại. Thờ cúng, sinh sống trên mặt đất.
Mà dưới lòng đất thì sinh trưởng một cây đại thụ ngược.
Rễ cây chi chít cắm rễ ở mỗi góc trên mặt đất.
Tán cây lại đi sâu xuống lòng đất, thẳng tới địa tâm.
“Đây là biến đổi địa hình cổ kim ta nghiên cứu trước đó, phát hiện trong đoạn tầng địa chất ở nơi nào đó. Hẳn là tộc đàn người phàm thượng cổ để lại.”
“Không chỉ có một bức bích hoạ này. Ta còn từng phát hiện ghi chép của cổ nhân tương tự ở các nơi Huyền Hoàng giới.”
“Ta nghi ngờ cái gọi là địa mạch này là do rễ của cổ thụ diễn hóa mà đến. Mà cành khô này của ta là thuộc về cổ thụ kia.”
Tây Môn Vũ giải thích.
“Tuy tin tức những người phàm này để lại cực kỳ đơn sơ. Lại là những gì ánh mắt người phàm nhìn thấy chưa chắc là toàn bộ sự việc. Nhưng vì là đồ của người phàm, những tu tiên giả chúng ta thường sẽ cam chịu xem nhẹ nó. Vì vậy ghi chép vốn nên bị có thể xóa đi ngược lại có thể tồn tại.” Tây Môn Vũ cười mỉa nói.
“Cây Địa Mạch à...” Lý Phàm sờ cằm.
“Không đúng.” Bất chợt, hắn lắc đầu.
“Tuy cực kỳ tương tự với thứ ta nhìn thấy trong ảo cảnh năm đó nhưng vẫn có phần khác biệt.” Lý Phàm chắc chắn nói.
Tây Môn Vũ cũng không kinh ngạc. Suy tư trong chốc lát nói: “Có khả năng cây cổ thụ ngươi nhìn thấy càng cổ xưa hơn.”
“Là ngọn nguồn của cây Địa Mạch cũng khó nói.”
Lý Phàm kinh ngạc: “Cây Địa Mạch cũng có ngọn nguồn?”
Tây Môn Vũ không biết lấy ra từng hòn đá màu đen từ đâu, bóp nát rắc tới cành khô cắm trên mặt đất. Bột phấn màu đen rất nhanh bị cành khô hấp thu, thoạt nhìn giống như càng thêm có sức sống.
“Nghe nói trong thiên địa mới đầu nhất chỉ có một cây mẫu thụ chấp chưởng vận mệnh của sinh linh thế gian.”
“Về sau xảy ra biến đổi lớn, mẫu thụ bị trọng thương. Còn có một phần chạc cây rơi xuống. Rơi xuống thế gian.”
“Một trong số đó đã hóa thành cổ thụ Địa Mạch.”
Tây Môn Vũ tràn đầy trìu mến nhìn cành khô được dày công chăm sóc, chầm chậm nói.
Trong mắt Lý Phàm lóe lên một tia tinh quang: “Tây Môn đạo hữu lại biết được việc này từ đâu? Quả thực là lần đầu nghe thấy.”
Ánh mắt Tây Môn Vũ khóa chặt trên cành khô, không trả lời.
Lý Phàm ngây người, sau đó khẽ gật đầu.
“A, trải qua lời của đạo hữu, hình như ta đã nhớ được. Trước đây từng thấy cành khô đó ở chỗ này.”
Tiện tay vẽ ra địa hình châu Thiên Linh, Lý Phàm biểu thị một địa điểm.
Khi này Tây Môn Vũ mới thu hồi ánh mắt nhìn cành khô, chặt chẽ ghi nhớ phương vị trong lòng. Sau đó xóa đi bản đồ.
“Vật đổi sao dời. Mấy năm nay ta đã từng quay về chốn cũ mấy lần, lại trước sau vẫn không thể gặp được gốc cây khô kia lần nữa. Cho nên Tây Môn đạo hữu cũng đừng nên ôm hi vọng quá lớn mới tốt.” Lý Phàm dặn dò.
Tây Môn Vũ thản nhiên cười: “Kỳ vật như thế đương nhiên là có thể gặp nhưng không thể cầu. Chẳng qua vận khí của ta trước giờ không tệ, chờ sau khi ta làm xong nghiên cứu luận địa mạch nhất định sẽ đi thử vận khí.”
“Vậy thì sớm chúc Tây Môn đạo hữu thành công!” Lý Phàm ôm quyền, đang muốn rời đi.
“Hàn Vô Ưu đạo hữu phải không.” Tây Môn Vũ ném tới một linh phù truyền tin: “Cảm giác hai người chúng ta có chút duyên phận. Giữ lấy vật này, nói không chừng ngày sau chúng ta sẽ còn gặp lại.”
Lý Phàm thu hồi linh phù, không dừng lại thêm nữa.
Chờ bóng dáng của hắn biến mất, cửa lớn động phủ lần nữa đóng lại.
Lông mày Tây Môn Vũ cau lại thật sâu: “Thiên địa có Nhược Mộc, ngày đêm tiêu sinh thọ...”
“Lẽ nào nó vẫn còn tồn tại trên thế gian này?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận