Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 235: Di tác truyền lại đời sau

Sau khi Trá Tiên chung vang lên được ba tháng.
Chinh Tiên lệnh đúng hẹn mà đến.
Sư đồ Thân Hoá đạo tụ tập một chỗ thương nghị đối sách.
Lý Phàm cũng định mon men đến gần nhưng lại bị sư phụ Thiên Dương Tử xách ra ngoài với vẻ mặt nghiêm túc.
Hắn chỉ đành áp tai ngoài cửa, mơ hồ nghe được sơ sơ.
“Chinh Tiên lệnh chó má, để ý đến nó làm gì! Nhân số của những đại phái kia đông đến hàng ngàn hàng vạn, bọn họ phái ra mấy phần thì có vấn đề gì chứ.”
"Thân Hoá đạo chúng ta chỉ có tổng cộng mấy người ở đây, còn muốn chúng ta đi ra tiền tuyến? Đây là đạo lý chó chết gì?”
Nhị sư huynh phát biểu y chang lần trước.
Kết quả cuối cùng cũng giống với lần mô phỏng trước của Lý Phàm.
Đại sư huynh tham chiến đầu tiên.
Trước khi đi, mọi người rơi lệ từ biệt.
Lý Phàm hỏi đại sư huynh đi đánh ai.
Tư Tinh chỉ là cười sờ sờ đầu tiểu sư đệ, nói đi đánh người xấu.
Sau đó, y hoá thành một luồng sáng xanh lục, phá không mà đi.
Thiếu vắng đại sư huynh, bầu không khí ngày thường của Thân Hoá đạo nặng nề hơn rất nhiều.
Cũng may còn có nhị sư huynh vẫn luôn hoạt bát năng nổ, thường xuyên mang đến tiếng cười đùa vui vẻ cho mọi người.
Trong lúc đó, Lý Phàm cũng đột phá đến Trúc Cơ kỳ thành công, khiến cho trên dưới Thân Hoá đạo ai nấy cũng đều vui mừng một đoạn thời gian.
Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang.
Một năm ba tháng sau khi Tư Tinh rời đi.
Tin dữ truyền đến.
Đại sư huynh đã mất mạng trên chiến trường.
Nhị sư huynh bi phẫn không thôi, y nhận được tin tức ngầm, kết cục này rõ ràng do mười đại tiên tông khinh địch gây nên.
Ngay từ đầu, chiến cuộc cực kỳ thuận lợi.
Đối phương liên tục bại lui.
Tuy nhiên, đội ngũ lãnh đạo của mười đại tiên tông lại đánh giá thấp lực lượng tiềm tàng của đối phương.
Trong một lần truy kích, bọn họ bị mai phục, bị đánh không kịp trở tay.
Tổn thất nặng nề, tiền tuyến nguy cơ chồng chất.
Vì thế, tiên tông lại phát ra Chinh Tiên lệnh.
Mặc dù cực kỳ oán hận mấy đại tiên tông này.
Nhưng dưới sự uy hiếp tuyệt đối của bọn chúng, chỉ cần Thân Hoá đạo không muốn bị diệt môn toàn bộ như những môn phái sơn dã khác thì phải nghe theo mệnh lệnh, phái thêm người nhập ngũ sung quân.
Lần này, người ra tiền tuyến chiến tranh là nhị sư huynh.
Cũng vì chuyện này mà nhị sư huynh còn hung hăng đánh một trận với tam sư huynh.
Trước kia, khi hai huynh đệ tỉ thí, tam sư huynh lúc nào cũng hơn một bậc.
Lần này, vì ai cũng không muốn người kia đi chịu chết nên cả hai đều xuất ra bản lĩnh thật sự.
Thế mà lần này tam sư huynh lại thua liên tục.
Nhị sư huynh Lăng Tiếu rất mạnh.
Diệu bút sinh hoa liên tục vung vẩy nét mực trên không trung, vẽ ra hơn mười thanh phi kiếm chỉ trong chớp mắt.
Tuy chúng được vẽ bằng mực nhưng lại tồn tại thực sự như kiếm thật.
Chúng gào thét lao vào chuông đồng hộ thân của Liên Thường.
Bút vẽ không ngừng, vô số pháp khí hư ảo giống như thiên nữ tán hoa, thời thời khắc khắc không ngừng.
Đánh cho Liên Thường không kịp trở tay.
Hoá ra, từ trước đến nay, nhị sư huynh y vẫn luôn nhường sư đệ mà thôi.
Liên Thường hồn vía lên mây.
Trong khi đó, Lăng Tiếu lại tươi cười nói lời tạm biệt với mọi người.
Trước khi đi, y còn đem mấy chục tác phẩm mình viết chưa kịp bán cho Lý Phàm bảo quản.
Đồng thời dặn dò hắn không được đọc lén.
Còn nếu thật không nhịn được thì phải chú ý điều độ.
Sau đó, y tiêu sái rời đi.
Sau khi nhị sư huynh Lăng Tiếu rời đi, Thân Hoá đạo cuối cùng cũng hoàn toàn yên tĩnh.
Nhìn đám đồ đệ lần lượt rời khỏi vòng tay của mình, sư phụ Thiên Dương Tử dường như cũng già đi rất nhiều.
Ngay cả tam sư huynh vốn thường hay trầm mặc ít nói, sau khi nhị sư huynh rời đi, y lại càng khắc khổ tu luyện như phát điên.
Sau khi Lăng Tiếu rời đi được hai năm ba tháng.
Chinh Tiên lệnh lại đến.
Lăng Tiếu sư huynh cũng một đi không trở lại.
Hình như lo lắng xảy ra phản kháng, lần triệu tập này, mười đại tiên tông còn phái ra một gã sứ giả Chinh Tiên.
Nếu không tuân theo thì giết bất luận tội.
Mọi chuyện cũng như lần mô phỏng trước, sau khi bị thuyết phục một phen, Thiên Dương Tử rốt cuộc cũng đồng ý ra chiến trường.
Trong động phủ Thân Hoá đạo, chỉ còn lại mỗi hai người Lý Phàm cùng tam sư huynh Liên Thường.
Tuy rằng Lý Phàm đã sớm biết chiều hướng phát triển của mọi chuyện.
Thế nhưng, đại thế ồ ạt như sóng lớn, một tu sĩ Trúc Cơ nho nhỏ như hắn làm sao có thể ngăn cản đây?
Hắn chỉ đành trơ mắt nhìn mọi chuyện diễn ra như lần trước.
Đợt này, chiến cuộc dường như còn tàn khốc hơn cả hai lần trước cộng lại.
Chỉ vỏn vẹn sáu tháng sau, sứ giả Chinh Tiên lại mang vẻ mặt đầy mệt mỏi, chấp hành lệnh của mười đại tiên tông đi đến đây.
"Trận chiến này đã đến thời khắc quan trọng nhất."
“Bất kể là tông môn hay tán tu rải rác trong thiên hạ, tất cả đều phải đồng tâm hiệp lực, cùng vượt qua gian nguy.”
"Nếu có người dám trái lệnh không theo, hoặc cố tình trì hoãn chiến cuộc, hoặc lan truyền tin đồn, hoặc đầu hàng theo địch.”
“Tất giết không tha.”
Tiên uy lẫm liệt.
Sứ giả Chinh Tiên lấy Lý Phàm nhỏ tuổi nhất Thân Hoá đạo để uy hiếp, rồi còn hứa hẹn mấy chỗ tốt hư ảo khác.
Nên cuối cùng, Liên Thường chỉ đành nắm chặt hai tay, đồng ý đi theo sứ giả Chinh Tiên.
Trước khi đi, Liên Thường để lại một miếng ngọc giản cho Lý Phàm.
Nội dung trong đó là kinh nghiệm tu hành của các đời tổ sư Thân Hoá đạo.
Sau đó, y dặn dò Lý Phàm không được tuỳ tiện ra ngoài, rồi đóng chặt cửa động phủ, kiên quyết mà đi.
Đây là lần thứ hai Thân Hoá đạo chỉ còn lại lẻ loi một mình Lý Phàm.
Trở lại quỹ tích lịch sử ban đầu.
Nhìn lại lần “mô phỏng hoá” này, từ trong thâm tâm, Lý Phàm cũng cảm thấy hơi lực bất tòng tâm.
Công bằng mà nói, hắn đã làm rất tốt rồi.
Dựa vào chữ “nguy” trong y kinh để thành công thoát khỏi giấc ngủ liên miên.
Còn trải qua một quãng thời gian vui vẻ cùng mọi người ở Thân Hoá đạo.
Có khả năng biết trước mọi thứ, có lẽ, hắn có thể thay đổi số phận của một người.
Nhưng lại không cách nào thay đổi số phận của nhiều người.
Trong trận chiến thượng cổ này, toàn bộ tu tiên giới đều bị liên luỵ.
Đến cả Trường Sinh Thiên Tôn cũng đều bị cuốn vào vòng xoáy chiến tranh, khó thể nào tránh được.
Lý Phàm căn bản không có cách nào ảnh hưởng hay cải biến chuyện này.
Như vậy, chấp niệm của Thiên Dương rốt cuộc là điều gì?
Lý Phàm vừa suy tư vừa tu luyện.
"Thiên Dương cả đời, không kém gì ai..."
Dần dà, Lý Phàm đã có suy đoán của riêng mình.
Ban đầu, từ thuở nhỏ, Thiên Dương đã phải trơ mắt nhìn sư phụ và sư huynh của mình vì bảo vệ lẫn nhau mà phải dấn thân vào chiến trường, đi chịu chết không chút do dự.
Còn bản thân Thiên Dương lại là thành viên yếu nhất trong môn phái, được mọi người bảo vệ nhất.
Nên y có thể lẻ loi sống đến cuối cùng.
Tất cả đều tại bản thân mình “yếu đuối”.
Thế nên, trong nội tâm, Thiên Dương cảm thấy đầy hối hận và áy náy.
Nếu lúc ấy thực lực của y mạnh hơn một chút.
Chỉ cần mạnh hơn các sư huynh một chút thôi.
Như vậy, có phải y sẽ có thể ra chiến trường thay các sư huynh của mình hay không?
Đến lúc đó, mình cũng không cần phải trơ mắt nhìn các sư huynh lần lượt ra đi.
Liệu vì vậy mà ít ra những sư huynh cũng có cơ hội sống sót?
Có lẽ, đây chính là chấp niệm đơn giản mà thuần phác của Thiên Dương.
Thời gian cứ chậm rãi trôi qua theo quá trình tu hành của Lý Phàm.
Sau khi Liên Thường rời đi được năm năm ba tháng.
Động phủ của Thân Hoá đạo bị mở ra ầm ầm.
Bảy tên tu sĩ mưu toan chiếm cứ động phủ của Thân Hoá đạo xông vào.
Lý Phàm đã ngồi im bất động mấy năm trời, vì không có kinh nghiệm kết đan nên hắn vẫn không thể nào phá vỡ được xiềng xích của bình cảnh để thành tựu Kim Đan.
Kết cục vẫn như lần trước.
Sau khi thế giới “mô phỏng hoá” biến mất, Lý Phàm lại trở về thế giới tu tiên trong hiện thực.
Số lần có thể sử dụng “Vĩnh Hằng Di Niệm” của Thiên Dương cũng biến thành con số một.
Tuy nhiên, Lý Phàm bất ngờ phát hiện ra.
Lần này mình không phải không thu hoạch được gì.
Mấy chục quyển di tác mà nhị sư huynh Lăng Tiếu giao cho Lý Phàm trước lúc ra đi, giờ phút này, lại xuất hiện trong đầu hắn.
Lý Phàm trầm mặc hồi lâu mới hiểu ra được một chút.
Có lẽ vì mãi ngủ say quanh năm mà Thiên Dương không thể nào bầu bạn với các sư huynh, cùng họ vượt qua giây phút cuối đời.
Đây cũng là chấp niệm của Thiên Dương.
Phá hủy dấu vết dưới đáy biển, Lý Phàm trở về Vạn Tiên đảo.
Hắn lén lút lần lượt đăng bán hơn mười quyển di tác kia dưới bút danh của Lăng Tiếu.
Vì vậy, tác giả đã chết hàng ngàn năm trước lại bắt đầu cập nhật tác phẩm của mình một lần nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận