Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 712: Vạn xác may cự nhân

Tu sĩ Vệ Thú viện tuổi tác khá trẻ này trông mặt đầy chính khí, chưa từng nghĩ tới lại là gián điệp của Ngũ Lão hội.
Mà bản thân hắn trước đó thậm chí còn từng tham gia bắt gián điệp Ngũ Lão hội...
Càng lộ ra có chút hoang đường.
Sau khi hắn nhẹ nhàng để lại câu nói này và một viên ‘Không Minh Thạch Mẫu’ bèn rời đi rất nhanh. Không gây nên chú ý của bất kỳ người nào.
Hứa Bạch cũng thản nhiên cất vào thứ chứa thạch mẫu đầy ắp.
Sau khi kiểm tra một phen, chủng loại, số lượng vật tư trong đó quả nhiên không sai lệch với yêu cầu hắn.
“Ở phương diện này, Ngũ Lão hội lại có mấy phần đáng khen. Ít nhất là đáng tin hơn Vạn Tiên Minh không ít.” Hứa Bạch âm thầm suy nghĩ.
Tuy một phen khó khăn trắc trở, cuối cùng lấy được Chân Thực Dụ Quả mình cần.
Nhưng Hứa Bạch hiện tại lại không thể rời châu Thiên Lương.
Bởi vì hàng loạt án kiện Vương Thu Phá dẫn đến còn chưa chính thức kết án, hắn làm người khởi xướng tự nhiên có nghĩa vụ phải tiếp tục phối hợp điều tra.
Nhưng lúc này, lực chú ý của đại chúng phần lớn đều tập trung trên việc xử lý cựu đảng Vương Thu Phá và minh tranh ám đoạt chức vị bỏ trống. Hắn ngược lại tạm thời bị người ta quên lãng nên được rảnh rỗi.
Cùng lúc đó, trong sương trắng mênh mông.
“Đã xảy ra chuyện gì? Hôm qua lúc ta xem, Giải Ly điệp bị đổi chỉ còn lại có năm chiếc mới đúng. Sao hiện tại số lượng của nó lại biến về sáu chiếc rồi?” Phổ Hiền Chân Chu đang nhanh chóng phá sương mù phi độn, Hoàng Phủ Tùng lại bỗng thất thanh kinh hô.
Sắc mặt Đông Phương Diệu hoàn toàn thay đổi: “Chẳng lẽ chúng ta lại vào trong mê vực quỷ dị nào đó? Thời gian quay về một ngày trước?”
Lý Phàm trầm mặc một hồi, sau đó có chút bất đắc dĩ nói: “Hẳn là bị ảnh hưởng của án Vương Thu Phá. Bốn người đổi Giải Ly, một trong số đó hẳn có dính dáng đến Vương Thu Phá. Có hiềm nghi là gián điệp, Giải Ly điệp là trọng bảo của Tiên Minh tự nhiên không thể ở trên người hắn. Nhất định đã bị thu hồi.”
Ba người mới đi ra từ trong mê vực, khôi phục và truyền tin cho Thiên Huyền Kính trước đó không lâu. Bởi vậy có biết đại sự xảy ra ở Tiên Minh gần đây.
Đông Phương và Hoàng Phủ nghe vậy lập tức phản ứng lại.
“Vẫn là đầu óc Lý huynh ngươi nhanh nhạy.” Đông Phương Diệu cười hì hì nói.
Hoàng Phủ Tùng thì thở phào nhẹ nhõm: “Vốn dĩ ta còn có hơi lo lắng, dựa vào tiến độ của chúng ta sẽ không giành được Giải Ly điệp Điệp chứ. Lần này tự dưng nhiều ra một chiếc hẳn ổn rồi.”
Ba người không hẹn mà cùng tập trung ánh mắt lên trên điểm thanh huyền của mình.
“36000 điểm.”
Dựa theo kinh nghiệm trước kia, chỉ cần hoàn thành thăm dò thêm một đến hai mê vực là có thể lấp đủ một vạn bốn ngàn điểm còn lại.
“Bây giờ trong sương trắng dù là khu vực vắng vẻ cỡ nào thì đều có thể ngẫu nhiên gặp được bóng dáng tu sĩ. Giống như người của toàn bộ Vạn Tiên Minh đều như ong vỡ tổ tràn vào. Thật quá bất hợp lí! Bản đồ khu vực đã xác minh cho chúng ta cũng căn bản không cần dùng đến.” Đông Phương Diệu phàn nàn.
“Đúng vậy, may mà Lý huynh bản lĩnh bất phàm, có thể nghe được âm thanh không tên đến từ mê vực từ trong sương trắng.” Hoàng Phủ Tùng không dấu vết liếc Lý Phàm.
“Nói ra thì âm thanh Lý huynh ngươi nghe thấy rốt cuộc là dạng gì, có thể miêu tả cho bọn ta một phen không?” Hoàng Phủ Tùng dò hỏi.
Trong lòng Lý Phàm cười khẩy, đang muốn trả lời.
“Thiên...”
“Y...”
Âm thanh như quỷ mị kia lại lần nữa vang lên bên tai Lý Phàm.
“Xung quanh đây có mê vực.” Đối với Lý Phàm đã dần quen thuộc thứ này, không chỉ không thấy sợ trong lòng, ngược lại dừng Phổ Hiền Chân Chu đang bay nhanh, ngưng thần phân biệt phương hướng âm thanh truyền tới.
Chỉ là lần này hình như hơi khác với những lần trước.
Bởi vì tiếng kêu rên giống như “Thiên Y” càng ngày càng vang.
Giống như là...
Có mê vực đang nhanh chóng nhanh cơ hội đến gần!
Lý Phàm lập tức biến sắc, thần niệm nhanh chóng mở rộng ra bên ngoài sương trắng, cố gắng xác minh tình huống xung quanh.
Nhưng sương trắng như ao trong nước sâu, không có một tia chấn động.
Căn bản không biết nguy cơ đến từ phương nào.
“Thiên...”
“Y!”
Âm thanh phẫn nộ, oán niệm trở nên càng lúc càng rõ ràng.
Có thể rõ ràng nghe ra quả thực là hai chữ “Thiên Y”.
Từ bốn phương tám hướng mà đến, hệt như có vô số con hung thú thượng cổ đánh mất lý trí, không ngừng gào rống tới gần.
Đã chấn màng nhĩ Lý Phàm đau nhức.
Hắn đưa mắt nhìn Hoàng Phủ và Đông Phương bên cạnh.
Phát hiện dù là như vậy, bọn họ cũng dường như không nghe thấy tiếng vang đáng sợ này.
“Xung quanh hình như có gì đó không thích hợp?” Cuối cùng vẫn là Đông Phương Diệu cảnh giác hơn, đột ngột cất tiếng hỏi.
“Đi!”
Trong lòng bất chợt dâng lên cảm giác nguy cơ, càng lúc càng thêm mãnh liệt. Lý Phàm quyết định thật nhanh.
Phổ Hiền Chân Chu mãnh liệt gia tốc, cố gắng phá vỡ mê vụ.
Ngay lúc này, một bàn tay to lớn bỗng vươn ra từ trong sương trắng phía dưới.
Năm ngón tay uốn lượn tạo thành lồng giam. Muốn nắm Phổ Hiền Chân Chu trong tay.
“Đây là thứ quái quỷ gì vậy?” Hoàng Phủ Tùng tức thì biến sắc, cùng lúc phát ra tiếng thét chói tai, động tác trong tay cũng không chậm đi.
Ném ra một trận kỳ màu vàng hạnh như phi tiễn nghênh đón cự chưởng.
Trận kỳ vỡ ra biến thành từng sợi dây thừng màu vàng trói chặt cự chưởng, khiến cho động tác của nó hơi ngừng lại.
“Đi mau!”
Hoàng Phủ Tùng lại vội vàng hô lớn, giọng điệu cực kỳ hỗn loạn.
Lý Phàm không chờ hắn nói đã sớm toàn lực thôi động Phổ Hiền Chân Chu, trốn chạy về nơi xa.
Không trách mấy người bọn họ không có chút tâm tư ham chiến nào, thật sự là bàn tay bất ngờ xuất hiện quá mức doạ người.
Lý Phàm từng gặp đoạn chưởng của thiên tôn cổ ở tiên lũy Vĩnh Hằng bên ngoài Vực Thẳm Gào Thét.
Nhưng dù là chấn động tay thiên tôn cổ mang tới cũng kém xa cự chưởng bọn họ vừa nhìn thấy!
Bởi vì cái gọi là bàn tay này rõ ràng là từ vô số thi thể tu sĩ xếp lại may thành.
Trong cái liếc mắt kinh hoàng, Lý Phàm thậm chí có thể thấy rõ thân thể và khuôn mặt vặn vẹo của bọn họ cùng với sợi tơ quỷ dị màu đen nối liền thân thể bọn họ với nhau!
Càng làm cho Lý Phàm cảm thấy rùng mình là, tuy trên người những tu sĩ này không cảm giác được tia sinh cơ nào.
Nhưng bọn họ vẫn không ngừng khép mở miệng, phát ra tiếng gào thét tới từ chỗ sâu địa ngục.
“Thiên!”
“Y!”
Cự chưởng bị ‘Thiên Ti Bách Cát trận’ của Hoàng Phủ Tùng vây khốn tạm thời nhưng lại có một bàn tay khác đột nhiên xuất hiện từ chỗ sâu sương trắng.
Thô bạo kéo ra dây thừng màu vàng.
Ba người có thể thấy rõ, đó vẫn là cánh tay khổng lồ từ vô số cỗ thi thể kết nối tổ hợp mà thành, cổ quái vô cùng.
Giống như là có một cự nhân tử thi nấp trong sương trắng đang theo dõi, đuổi bắt bọn hắn.
“Thứ ‘Liệt Thiên pháo’ của Tiên Minh đối phó không phải là gia hỏa này đấy chứ!” Đông Phương Diệu hét lớn, âm thanh hơi run.
Cắn răng vung ra một quyền về phía sau lưng cự nhân.
Kẽ nứt màu đen giống như đao kiếm ầm ầm nổ tung. Đúng là thần thông Đông Phương Diệu lĩnh ngộ trong vòng xoáy lớn liệt giới.
Thế nhưng sát chiêu có thể hơi xé rách không gian này rơi vào trên người cự nhân tử thi ngay cả chặn chậm động tác của nó đều không làm được.
Thi thể tu sĩ cấu thành thân thể bị liệt tích màu đen đánh nát lập tức lại có mặt khác một thi thể khác từ chỗ sâu đống xác chết bò ra lấp vào đó.
Một màn đáng sợ này làm cho Hoàng Phủ và Đông Phương nhìn mà trực tiếp khiếp sợ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận