Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 743: Cảnh vạn thú phồn vinh

“Vạn Giới Liên Hợp hội?” Cơ thể Tiểu Thanh hơi rung, cái danh từ này trong nháy mắt đã kích thích nàng nhớ lại rất nhiều.
“Có gì để chứng minh?” Có điều nàng cũng không dễ tin, chủ yếu là do hình dáng và thời điểm xuất hiện của Hứa Bạch rất đáng ngờ.
Hứa Bạch mỉm cười, truyền âm kể lại mọi chi tiết về giao dịch trước đó giữa hai bên.
Trong mắt Tiểu Thanh xẹt qua tia sáng kỳ lạ, xem như tạm thời tin tưởng thân phận của Hứa Bạch.
“Đạo hữu mời đi theo ta.” Nhẹ nhàng vung tay lên, để đội hộ vệ đang bao vây kia lui đi, Tiểu Thanh dẫn Hứa Bạch bay về phía cung điện hình tháp nhọn cao ngất trong thành.
Hứa Bạch phi hành trên không trung, thần thức đảo qua kiến trúc nhà cửa nơi này xây dựng trên thi thể của Xích Cửu Đầu.
Sau hàng ngàn năm không ngừng phát triển, đã không nhìn ra hình dáng của yêu thú đáng sợ năm đó nữa.
Chỉ có mấy chỗ mấu chốt vẫn còn mơ hồ có thể thấy được dấu vết vốn có của yêu thú.
Ví dụ như bị vết nứt trên đầu được xem như là thánh địa tế tự, móng vuốt của yêu thú bị tầng lớp kiến trúc kim loại thần bí bao lấy.
Mà thủ đô Đế quốc dường như được xây dựng nơi đặt trái tim.
Trong lúc phi hành, Hứa Bạch cũng càng hiểu rõ hơn về dị thú và văn minh nơi này.
Dị thú hoàn toàn đã dung nhập vào mọi mặt của cuộc sống.
Trong thời gian ngắn ngủi phi hành này, Hứa Bạch nhìn thấy cơ thể trống rỗng, giống như đường thành dài, nằm ngay chính giữa thành thị; có hình thái như hùng sư, thân có hai cánh, phần lưng có tu sĩ hộ vệ, không ngừng tuần tra trên không trung; các ngõ ngách khá tối trong thành thị, có bóng dáng như con người, thỉnh thoảng nhìn đến Hứa Bạch trên không trung...
Chưa kể đến các cư dân của Đế quốc còn mang theo bên mình những dị thú có dáng vẻ kỳ lạ.
“Cũng quả thật có phong thái riêng, sức sống bừng bừng.” Hứa Bạch không khỏi cảm thán trong lòng.
Tốc độ phi hành của hai người rất nhanh, chỉ chốc lát đã đứng trước hoàng cung Đế quốc.
Hứa Bạch lúc này mới phát hiện, tháp nhọn cao ngất đã nhìn thấy trước đó vậy mà cũng là một dị thú còn sống.
Hay nói cách khác, mười dặm kiến trúc xung quanh tháp nhọn này đều diễn hóa ra từ dị thú to lớn này.
“Thực lực của dị thú này chỉ sợ không kém tu sĩ Nguyên Anh bình thường.” Hứa Bạch âm thầm ước lượng nói.
Một người là Thánh Sư của Đế quốc, một người khác sở hữu tinh huyết của người tạo ra Đế quốc.
Dị thú này cũng không có làm thủ đoạn phòng vệ nào.
Chỉ là tháp nhọn vốn dĩ trơn nhẵn bóng, chợt hiện ra một cánh cửa.
Tiểu Thanh hơi nghi hoặc một chút quay đầu nhìn Hứa Bạch một cái, rồi dẫn đầu bay vào trong đó.
Hứa Bạch cũng không hề sợ hãi, theo sát phía sau.
Sau khi tiến vào tháp, đập vào mi mắt là một gian gian phòng được trang trí hoa lệ.
Hoa văn điêu khắc phong phú trên đỉnh đầu, vách tường trắng như bạch ngọc, sàn nhà làm bằng gỗ, thảm phủ kín cả phòng...
Không khác gì mấy với kiến trúc của nhân loại bình thường, căn bản nhìn không ra là đang bên trong cơ thể dị thú.
Trong phòng không có một ai.
Mà Tiểu Thanh dường như cũng không có ý định để người khác cùng tham gia đối thoại.
Sau khi ra hiệu cho Hứa Bạch ngồi xuống, nàng đầu tiên là khách sáo hỏi: “Còn không biết tên của đạo hữu?”
“Hứa Bạch.”
“Ngươi cũng họ Hứa?” Sau khi nghe cái tên này, khí tức trên người Tiểu Thanh hỗn loạn ngay.
Dường như phát hiện không ổn, nàng rất nhanh trấn định tâm tình: “Vẫn chưa nói cho đạo hữu biết, họ của hoàng thất Đế quốc cũng là ‘Hứa’.”
Nói xong, nàng yên lặng đánh giá Hứa Bạch, quan sát đến thay đổi sắc mặt của hắn.
Biểu hiện của Hứa Bạch hiển nhiên đã khiến cho nàng thất vọng.
“Vậy thì thật trùng hợp.” Chỉ thấy Hứa Bạch hơi kinh ngạc nói, giống như không biết việc này từ trước.
“Ha ha...”
Tiểu Thanh cũng không có đáp lời, mà sau khi trầm mặc một lát, trực tiếp tiến vào chủ đề chính.
“Trước đó đạo hữu có nói ‘Đế quốc’ chúng ta sắp gặp phải đại nạn, điều này có nghĩa gì?”
Hứa Bạch khẽ thở dài, lộ ra vẻ mặt u sầu.
Ngay sau đó kể việc thành lập Vãng Sinh phủ, Thiên Huyền Kính thăng cấp, cổ động tu sĩ thăm dò động thiên tiểu thế giới muốn thực hiện nhất thống Huyền Hoàng giới.
Lúc nói đến thành lập Vãng Sinh phủ, vẻ mặt của Tiểu Thanh vẫn còn khá bình tĩnh.
Nhưng khi Hứa Bạch nói đến tu sĩ đều là có Thiên Huyền Bảo Giám, lúc thăm dò cửa vào tiểu thế giới, nàng kinh ngạc đến mức xém xíu nữa không khống chế được.
“Đây là chuyện từ khi nào? Ta vậy mà chẳng có chút tin tức nào?” Tiểu Thanh lạc giọng nói.
“Bây giờ Huyền Hoàng giới thay đổi nhanh chóng. Phát triển quá nhanh, đủ loại biến cố. Thám tử của Đế quốc các ngươi còn chưa kịp truyền tình báo về cũng là chuyện bình thường. Cho dù Vạn Giới Liên Hợp hội chúng ta đối với hành động lần này của Vạn Tiên Minh đã dự đoán từ sớm, nhưng không ngờ lại nhanh đến vậy, quả quyết như thế. Chúng ta chậm một nhịp, đã có mấy tiểu thế giới bị công hãm rồi.”
Trong mắt Hứa Bạch lóe lên bi thương: “May mà nơi này của các ngươi vẫn chưa bị phát hiện.”
“Tuy nói chúng ta có Vạn Giới Liên Hợp, nhưng tất cả đều phân tán các nơi, khó có thể tập trung lực lượng. Đối diện với khí thế hung hãn của Vạn Tiên Minh, chúng ta vẫn lựa chọn tạm thời tránh mũi nhọn, bảo tồn lực lượng vốn có trước.”
Trong mắt Tiểu Thanh lộ ra sầu lo: “Tránh được nhất thời, nhưng không tránh được cả đời.”
Hứa Bạch ngang nhiên nói ra: “Đây chính là nguyên nhân lần này ta tới tìm đạo hữu. Tuy uy lực của Thiên Huyền Kính quả thật đáng sợ, nhưng Vạn Giới Liên Hợp hội chúng ta cũng tự có nội tình.”
“Bây giờ, trong tổ chức đã nghiên cứu ra pháp bảo có thể quấy nhiễu sự dò xét của Thiên Huyền Bảo Giám.”
Nói đến chỗ này, Hứa Bạch cố ý ngừng lại một chút.
Sau khi hấp dẫn sự chú ý của Tiểu Thanh, mới nói tiếp: “Trước khi ta đến đã vận dụng uy năng của pháp bảo kia, tạm thời ẩn đi cửa vào Đế quốc bọn ngươi. Cho nên đạo hữu trước mắt không cần lo lắng.”
Tiểu Thanh nhất thời nhìn về phía Hứa Bạch, ánh mắt lộ ra vẻ nghi ngờ.
Hứa Bạch khẽ cười một tiếng, lấy ra quạt giấy, khẽ vung trước ngực: “Như nếu không tin, đạo hữu có thể tự đi nghiệm chứng.”
Tiểu Thanh chớp mắt, mỉm mỉm cười nói: “Đạo hữu ngàn dặm xa xôi mà đến, ta đương nhiên tin tưởng ngươi sẽ không dùng chuyện này để lừa gạt ta. Chẳng qua, ta tò mò các ngươi sao biết được cửa vào thông đạo của ‘Đế quốc’ ta?”
Hứa Bạch vô cùng tự tin đáp: “Không có sức mạnh nhất định thì sao dám tự xưng là ‘Vạn Giới Liên Hợp hội’? Huống chi, đạo hữu đừng quên. Lúc trước cũng là chúng ta tìm đến trước để giao dịch với ngươi.”
“Thế thì cảm ơn đạo hữu. Chỉ là...”
Tiểu Thanh nhìn chằm chằm Hứa Bạch, nói: “Liên Hợp hội các ngươi trước nay chưa từng làm việc không có lợi. Lần này chủ động bảo vệ thế này, điều kiện của các ngươi là gì?”
Hứa Bạch cạch một tiếng thu hồi quạt giấy: “Ta thích trò chuyện với người thông minh. Trước chuyến đi này, ngoại trừ thông báo tình hình của Huyền Hoàng giới ra, ta quả thật còn có một nhiệm vụ trên người.”
Hứa Bạch bỗng nhiên đứng lên, sắc mặt nghiêm túc: “Bây giờ Tiên Minh thế lớn, chúng ta chỉ có thể lựa chọn ẩn nhẫn. Nhưng chính như đạo hữu nói như vậy, cứ mãi tránh né, sớm muộn sẽ bị phát hiện.”
“Cho nên, chúng ta phải trước khi ngày đó đến, phát triển sức mạnh đủ để chống lại Vạn Tiên Minh.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận