Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 847: Người câu cá lão luyện

Thần quang bảy màu của Chung Thần Thông, có thể xưng là vô địch trong cùng cảnh giới. Thậm chí có thể đánh Chương sư huynh cùng cảnh giới đến chết.
Tu hành ‘Sinh Tử Huyền Công’ cũng là một công pháp huyền bí vô cùng. Nghe nói khi tu luyện đến điểm sâu nhất có thể đạt đến trạng thái sống chết cùng tồn tại vô cùng kỳ diệu, có thể đạt đến bất tử bất diệt.
Tu hành pháp này có thể thức tỉnh và phóng ra sự sợ hãi bản năng vô tận đối với sống chết của tu sĩ.
Có thể khiến tu sĩ thiên tính bất cần đời như Chung Thần Thông thay đổi thành một người hoàn toàn khác, tràn đầy tính chủ động khi đối mặt trước uy hiếp của cái chết.
“Theo quỹ đạo lịch sử ban đầu, chưa đến khi đại nạn giáng xuống Chung Thần Thông sẽ không đột phá.”
“Bây giờ lại Trúc Cơ trước thời hạn...”
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Thời kỳ Tiên Phàm Chướng thay đổi trở nên nghiêm trọng nhất đã qua, có thể xác định Chung Thần Thông không đột phá vì nguyên nhân này.
Lý Phàm lập tức cảm thấy hứng thú.
Nhưng bởi vì bản tôn vẫn còn đang trong quá trình thôn phệ Ngũ Hành đại động thiên, không thể rời khỏi.
Lần đi theo dõi Chung Thần Thông này phải do phân thân Quý Thiệu Ly ra trận rồi.
“Hắn chẳng qua chỉ vừa đột phá Trúc Cơ kỳ, còn chưa kịp lĩnh ngộ Thần quang bảy màu. Tu vi Kim Đan kỳ của ta gây khó dễ cho hắn...”
“Có lẽ không phải vấn đề gì lớn.” Quý Thiệu Ly thầm suy nghĩ.
Nhưng mà để đảm bảo phân thân vẫn phải chuẩn bị đầy đủ.
Giai đoạn từ Trúc Cơ lên Nguyên Anh chỉ cần có đủ độ cống hiến trang bị cho mình, đủ để coi thường chênh lệch tu vi, nghiền chết đối phương.
Càng đừng nói đến cảnh giới bây giờ còn cách xa đối phương một tầng, cho nên Quý Thiệu Ly không quá lo lắng.
Theo tình báo, Quý Thiệu Ly dùng truyền tống trận đến bên ngoài một ngọn núi nhỏ hoang vắng biên giới Tây Bắc châu Ung Vận.
Trên núi có một ngôi miếu nhỏ trong khá đổ nát, Chung Thần Thông đang ẩn cư trong nơi này.
“Ban đầu Chung Thần Thông này chẳng qua là một lão nhân bình thường. Tuy trong cơ duyên trùng hợp có được nửa quyển ‘Sinh Tử Huyền Công’ nhưng tu hành mãi vẫn không có kết quả. Mãi đến lúc sắp hết tuổi thọ mới phá vỡ xiềng xích dưới áp lực to lớn, thành công bước vào Luyện Khí kỳ.”
“Sau Luyện Khí kỳ lại không có đủ động lực tu hành, chỉ ở trong ngôi miếu nhỏ này trải qua quãng đời còn lại.”
“Lẽ ra khi đại nạn giáng xuống mới đột phá lần nữa, bây giờ lại trước thời hạn...”
“Trúc Cơ kỳ vật của hắn là gì?”
Quý Thiệu Ly không hiện thân mà chỉ che giấu khí tức của mình, canh chừng từ đằng xa.
Trong miếu nhỏ ngoại trừ Chung Thần Thông còn có một tiểu đạo đồng khoảng tám chín tuổi.
Điều quá đáng chính là những việc như quét dọn vệ sinh, nhóm lửa nấu cơm của mấy người trong miếu rõ ràng có thể giải quyết bằng pháp thuật.
Nhưng Chung Thần Thông lại cứ để tiểu đạo đồng tự mình đi làm.
Tiểu đạo đồng này vô cùng xinh đẹp, đôi mắt to tròn như biết nói lấp lánh sáng rực. Nhưng nó lại nhẫn nhục chịu khó, làm việc rất nhanh nhẹn. Điệu bộ thành thục đó căn bản không giống với trẻ con.
Bên này tiểu đạo đồng xử lý mọi thứ gọn gàng ngăn nắp, Chung Thần Thông thì ngồi bên một hồ nước trong hậu viện của miếu nhỏ để câu cá.
Tiểu đạo đồng gọi mấy tiếng nhưng không ai đáp, chỉ đành phải dọn đồ ăn được nấu xong đến trước mặt Chung Thần Thông.
“Sư phụ, ăn cơm thôi.” Tiểu đạo đồng ngọt ngào nói.
“Suỵt, đừng dọa mất cá của vi sư.”
Tiểu đạo động bụm miệng, tự ăn cơm của mình trước.
Đến khi tiểu đạo đồng ăn cơm xong, nét mặt Chung Thần Thông mới thay đổi: “Dính câu rồi!”
Kéo mạnh cần câu nhưng trên lưỡi câu không phải loài cá gì.
Mà lại là một chùm ánh sáng xanh lục.
Gương mặt Chung Thần Thông tỏ ra thất vọng, nhưng mà vẫn giơ tay sờ soạng chùm ánh sáng xanh lục đó.
Không lâu sau lấy ra được một pháp khí hình tròn hình như đã bị gỉ.
Chung Thần Thông đánh giá một lượt rồi khẽ lắc đầu, trực tiếp ném cho tiểu đạo đồng.
Tiểu đạo đồng dường như đã làm quen với điều đó, thành thục tiếp lấy: “Sư phụ, lần này lại là thứ gì?”
“Hỏa bàn, có thể phóng ra minh hỏa. Sau này khi nhóm lửa không cần dùng bùa chú nữa.” Chung Thần Thông lười biếng nói.
Cất cần câu đi, bắt đầu ăn ngốn nghiến.
Sau khi Trúc Cơ không cần ăn cơm giống người phàm nữa.
Nhưng Chung Thần Thông lại tỏ ra vô cùng hưởng thụ, thích thú vô cùng.
Chỉ một lúc sau đã xử lý sạch đồ ăn trên bàn.
“Vi sư đi ngủ một lúc. Không có việc vô cùng quan trọng thì đừng quấy rầy ta.” Chung Thần Thông đứng dậy dặn dò tiểu đạo đồng.
“Biết rồi biết rồi.” Tiểu đạo đồng hơi bất đắc dĩ.
Sau khi tiếng vo vo trong miếng vang lên, tiểu đạo đồng dọn dẹp bếp núc sạch sẽ xong, quay người đến trước hồ nước.
Không biết lấy cần câu từ đâu ra cũng học theo dáng vẻ của Chung Thần Thông trước đấy bắt đầu thả câu.
Nhưng qua rất lâu cũng không có động tĩnh gì.
Tiểu đạo đồng không khỏi chán nản.
“Sư phụ nói người có lòng thành mới câu được bảo bối trong hồ. Ta đã thử mấy năm rồi nhưng chẳng câu lên được thứ gì.”
“Đáng ghét...” Nàng không từ bỏ ý định tiếp tục ném phao.
Kết quả không thay đổi, đầu cần câu vẫn trống không.
Lúc này tiểu đạo hữu mới chấp nhận số phận thất vọng rời hồ nước.
Không lâu sau.
Quý Thiệu Ly chậm rãi hiện thân.
“Thú vị.” Hắn nhìn hồ nước cách đó không xa, nét mặt khó hiểu.
Sau khi bố trí một lớp thủ thuật che mắt ở xung quanh mới ung dung tỉ mỉ quan sát cái hồ nhỏ này.
Dưới sự quan sát của thần thức xác định đây chỉ là một cái hồ bình thường.
Không sâu quá một trượng, chiều rộng khoảng ba trượng.
Cảnh tượng trong hồ nhìn một cái là thấy hết.
Trừ những sinh vật trôi nổi nhỏ xíu, căn bản chẳng có loài cá sinh sống.
Nếu như không phải khi nãy tận mắt nhìn thấy Chung Thần Thông câu lên một chùm ánh sáng xanh lục từ trong hồ này.
Quý Thiệu Ly gần như đã bị đánh lừa.
Nếu đã không nhìn ra bí mật gì vậy Quý Thiệu Ly dứt khoát đích thân bay vào trong đó để tìm ra bí ẩn của cái hồ này.
Nhưng...
Sau khi vào trong nước vẫn chẳng có bất cứ khác biệt gì với hồ nước bình thường!
Sau khi quay lại bờ, Quý Thiệu Ly do dự một lúc rồi lấy vật liệu từ trong nhẫn trữ vật ra làm thành một cây cần câu.
Bắt chước theo dáng vẻ của hai sư đồ khi nãy, bắt đầu thả câu.
Ngồi ngay ngắn bên hồ nước, nín thở tập trung.
Ném phao ra!
Nhưng vẫn không có thay đổi gì.
Quý Thiệu Ly ngồi rất lâu, mơ hồ cảm thấy không đúng lắm, thu cần câu lại.
“Hồ nước này rõ ràng có chỗ thần kỳ. Nhưng chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ...”
“Lẽ nào hồ nước này chỉ nhận một mình Chung Thần Thông?”
Suy nghĩ một lúc, Quý Thiệu Ly phủ nhận suy đoán này.
Nếu thật sự như vậy tiểu đạo đồng sẽ không thử.
“Người có lòng thành...”
“Làm sao mới có thể coi là có lòng thành chứ?”
Quý Thiệu Ly không hề xa lạ với việc câu cá.
Cho dù trước khi xuyên không hoặc trong những năm tháng làm đại sư ở Đại Huyền.
Mỗi khi hắn phiền lòng đều sẽ đi câu cá.
Với lòng tin không mang tay không về nhà, mỗi lần câu cá đều phải đợi đến khi cá mắc câu mới vui vẻ quay về.
Nhưng từ sau khi bắt đầu tu hành lại chẳng còn hoạt động thư giãn này nữa.
“Lòng thành...”
Quý Thiệu Ly có hơi hiểu ra.
Lần này lại ngồi ngay thẳng bên hồ.
Không tiếp tục suy nghĩ về bí mật giấu trong hồ gì đó nữa.
Chỉ muốn đơn giản câu cá mà thôi!
“Vù!”
Vẻ mặt Quý Thiệu Ly nghiêm túc ném mạnh cần câu.
Một lúc sau cảnh tượng trước mặt đột nhiên thay đổi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận