Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 1135: Tượng Truyền Pháp tuổi nhỏ

Ngô Ngưng Lộ thu hồi ngọc phù Lý Phàm đưa tới, muốn nói lại thôi.
“Chỉ ba trăm năm thôi mà! Ta đi!”
Lý Phàm chỉ vung tay, không muốn nhiều lời nữa.
Đi theo gia chủ Tôn gia đến tổng bộ Vạn Tiên Minh.
Ngọc phù giao cho Ngô Ngưng Lộ thực ra ngoài tác dụng làm linh phù truyền tin ra, bản chất của nó vẫn là một trận pháp hỗn hợp cỡ nhỏ.
Đã bao hàm một phân hồn của Lý Phàm.
Cùng lúc có thể thực hiện giám thị toàn phương vị với Ngô Ngưng Lộ, mục đích quan trọng nhất vẫn là để ý bên ngoài, thời khắc chú ý động tĩnh Vạn Tiên Minh.
Phân hồn có bản nguyên Thiên Huyền Kính, có thể ẩn nấp bên trong Thiên Huyền Kính, thời khắc giám sát tình hình Vạn Tiên Minh.
Suy cho cùng trong khoảng thời gian trấn thủ Diễn Pháp Giác, có thể là trạng thái hoàn toàn ngăn cách, ngay cả Thiên Huyền Kính đều không thể tuỳ tiện sử dụng.
Mà phân thân lại ở Đại Khải tiểu thế giới, sẽ không tùy tiện ra ngoài.
Để lại một đường lui vẫn là cần thiết.
Lấy thực lực của Lý Phàm hiện tại, chiến lực thực tế của phân hồn để lại cũng không kém Hợp Đạo bình thường là bao.
Tai hại duy nhất là không thể nhanh chóng khôi phục sau khi chiến đấu như tu sĩ bình thường.
Không có bản tôn bổ sung, lực lượng dùng một phần, ít một phần.
Còn người hảo hữu Lý Phàm nhắc tới với Ngô Ngưng Lộ...
Tự nhiên là thánh huyết hóa thai hắn sáng tạo.
Nhưng không có lưới Chân Tiên, nguyên lực tinh túy rót vào, bây giờ thánh thai chỉ miễn cưỡng đột phá đến cảnh giới Luyện Khí.
Bị Lý Phàm đưa vào trong di tích Thiên Kiếm tông, đang thu phục Hắc Kiếm Thiên chi kỳ.
Có kinh nghiệm trước đây, sẽ không có vấn đề gì. Chỉ là cần cẩn thận tỉ mỉ.
Gia chủ Tôn gia Tôn Hưng Diệu, Hợp Đạo đã hơn năm trăm năm.
Lúc hắn tuổi trẻ cũng từng trấn thủ Diễn Pháp Giác.
Trên đường cùng nhau đi đến tổng bộ Tiên Minh, giới thiệu cho Lý Phàm chi tiết phần “công việc” này.
“Diễn Pháp Giác là nơi tồn tại căn cơ của Tiên Minh chúng ta. Đừng thấy ở trong tổng bộ Tiên Minh giống như an toàn vô cùng. Thực ra cần thời khắc đề thủ đoạn của đám trộm cắp.”
“Trong ngàn năm, Ngũ Lão hội ít nhất từng trù tính không dưới ba lần hành động nhằm vào Diễn Pháp Giác. Bọn họ nghĩ cách tìm cách tiếp cận Diễn Pháp Giác, sau đó dùng thuật pháp tên là Ác Chú tiến hành công kích tinh thần ý chí với nó.”
“Diễn Pháp Giác nàng...”
“Năng lực phòng ngự đối với phương diện này gần như bằng không, một khi trúng chiêu thì có nghĩa là ít nhất trăm năm đình trệ. Sự đắc thủ thành công của Ngũ Lão hội lần trước làm cho Tiên Minh tổn thất nặng nề. Cố tình chuyện này lại không thể để lộ ra, chỉ là giá đổi công pháp trong Thiên Huyền Kính gần như tăng lên gấp đôi. Tu sĩ Tiên Minh oán thán dậy trời, loạn xị bát nháo...” Tôn Hưng Diệu nhớ lại chuyện cũ lúc tuổi còn trẻ, âm thầm lắc đầu.
“Bởi vậy chuyện của ngươi không hề đơn giản như nhìn qua đâu.”
“Gia chủ. Nếu trong lúc nhậm chức không thể ngăn cản những công kích ác ý này, dẫn đến Diễn Pháp Giác bị hao tổn. Lại sẽ như thế nào?” Lý Phàm hỏi.
Bước chân tiến lên của Tôn Hưng Diệu tức khắc dừng lại.
Hắn quay đầu nhìn Lý Phàm, dừng một lúc, nói: “Dù sao hứa hẹn không thay đổi, bọn ta sẽ chiếu cố thật tốt Ngưng Lộ. Ngươi yên tâm đi là được.”
Lý Phàm lập tức nghẹn họng.
Trước đó không nhìn ra, Tôn Hưng Diệu này còn tương đối có mấy phần cảm giác hài hước.
Trong quang ảnh biến ảo, Lý Phàm lại lần nữa về tới tổng bộ Vạn Tiên Minh.
Giống như trước đó, trước mắt vẫn hiện lên ảo cảnh.
Chỉ là...
Tượng Truyền Pháp thiên tôn lần này và trước đây nhìn thấy khác nhau.
Trên ruộng đồng mênh mông, khói bếp lượn lờ bay lên. Trên nóc nhà một căn phòng ốc nông gia, một thiếu niên thoạt nhìn vô cùng thật thà đang nằm đó.
Hai mắt vô thần, nhìn lên bầu trời, dường như đang suy nghĩ điều gì.
“Cẩu Đản, đi xuống ăn cơm.”
Hình ảnh đến đây im bặt dừng lại.
Thoát ra từ trong ảo cảnh, Lý Phàm không khỏi hơi sửng sốt.
Tôn Hưng Diệu còn tưởng rằng hắn bị ảo giác cực độ chân thực rung động, bèn giải thích cho hắn: “Tổng bộ Tiên Minh có một tia khí tức còn sót lại của Truyền Pháp thiên tôn, thế nên...”
Lý Phàm tự nhiên biết việc này.
Hắn đang nghĩ chuyện khác.
“Thiếu niên chất phác tên là Cẩu Đản đó...”
“Là Truyền Pháp khi còn bé?”
Trong đầu phát lại hình ảnh vừa rồi, quả thực có mấy phần bóng dáng Truyền Pháp tuổi già.
“Chẳng lẽ Truyền Pháp là người sinh ra và lớn lên ở Huyền Hoàng giới?”
“Không đúng.”
Lý Phàm lặp đi lặp lại xem lại nhiều lần đoạn hình ảnh ngắn ngủi vừa rồi.
“Tướng mạo Cẩu Đản này nhìn sao cũng không dính dáng quan hệ với Truyền Pháp thiên tôn áp ngang Huyền Hoàng một đời.”
“Ánh mắt tràn ngập mê mang và chuyển hướng to lớn của quỹ đạo nhân sinh sau này, hệt như là...”
Một từ không kiềm được xuất hiện trong đầu Lý Phàm.
Xuyên không.
“Nếu như phỏng đoán lúc trước của ta chính xác, như vậy thanh niên tên là Cẩu Đản này hẳn là Thiên Y hồn xuyên?”
“Từ Thiên Pháp giới mà đến, ý thức ngủ say từ trong thai. Mãi đến mấy năm sau mới thức tỉnh.”
“Là thông qua loại phương pháp này để trốn thoát truy xét của thập tông Tiên đạo và thiên đạo Huyền Hoàng à?”
Giống như Lý Phàm bây giờ, là tu sĩ bản thổ không hơn không kém trong mắt thiên đạo Huyền Hoàng.
Truyền Pháp khi đó mặc cho bên ngoài dò xét thế nào cũng không bại lộ lai lịch chân chính.
Lý Phàm vẫn không hiểu, cái gọi là “xuyên không” rốt cuộc là dựa vào cơ chế như thế nào.
Nhưng hắn vô cùng rõ ràng, nhất định không giống như đoạt xá đơn thuần.
“Thông qua một loại bí thuật, lừa dối, chuyển sinh thành người Huyền Hoàng giới sao.”
Suy nghĩ của Lý Phàm chậm rãi chuyển động.
Lúc hắn đang suy nghĩ, Tôn Hưng Diệu thuận miệng dò hỏi hắn về ảo giác hắn nhìn thấy.
Lý Phàm tự nhiên trả lời tượng Truyền Pháp thiên tôn nhìn thấy lúc trước.
Tôn Hưng Diệu nghe vậy gật đầu: “Xem ra thành tựu tương lai của Lộc Nhi ngươi nhất định vượt qua ta.”
Không đợi Lý Phàm hỏi, hắn đã chủ động giải thích: “Mỗi tu sĩ lần đầu tới đây, ảo giác nhìn thấy đều không giống nhau.”
“Nghe nói là cùng một nhịp thở với đạo đồ căn bản của bản thân. Mọi người đều biết, công pháp tu sĩ thiên hạ tu luyện đều đến từ Truyền Pháp thiên tôn. Vì vậy cảnh tượng nhìn thấy càng gần thiên tôn, tiền đồ tương lai càng không thể hạn lượng.”
“Nghe nói có thiên tài chân chính có thể nhìn thấy cảnh lần đầu Truyền Pháp lão nhân gia hắn luận đạo năm đó...”
Tôn Hưng Diệu có đôi phần hâm mộ nói.
Lý Phàm thì trầm ngâm không nói, trong lòng bỗng nảy sinh cảnh giác.
Lần này thực lực của hắn nhanh chóng tăng lên, vậy mà nhìn thấy cảnh tượng Truyền Pháp khi còn bé.
Nếu tiến thêm một bước, e rằng sẽ trực tiếp gây nên cảnh giác của khí tức Truyền Pháp.
Hai người mượn trận pháp xuyên qua trong hư không tổng bộ Tiên Minh.
Rất nhanh đã tới chỗ tổng bộ Hộ Pháp đường.
“Theo ta.” Tôn Hưng Diệu khẽ quát một tiếng, hơi bấm niệm pháp quyết.
Một luồng lực trường vô hình thoáng chốc bao phủ hắn và Lý Phàm.
Linh lực trong cơ thể vốn bởi vì ‘Hóa Linh Thạch’ dưới chân trở nên im bặt trở nên sinh động lần nữa.
“Có tác dụng áp chế nhất định với ta, nhưng hiệu quả cũng không rõ ràng bằng lúc cảnh giới thấp.”
“Nếu thật sự phải động thủ, vẫn là không đối thủ trong Hợp Đạo.”
Trong lòng Lý Phàm thản nhiên, theo Tôn Hưng Diệu một đường đi vào trong Hộ Pháp đường.
Không giống không gian chờ lúc sử dụng ngọc bài cận pháp lúc trước.
Mà là chân chính đi tới chỗ Hộ Pháp đường.
Mái vòm hình tròn giăng đầy vô số tinh điểm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận