Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 513: Truyền Pháp chợt mất tăm

Một đường phong trần mệt mỏi, sau khi vội vàng trở về sơn môn, hai người Lý Phàm và Triệu sư tỷ không khỏi giật nảy mình.
Trong môn một mảng lụa trắng, đệ tử tông môn đều mặt đầy bi thương.
Bọn họ vội vàng hỏi thăm mới biết đã xảy ra chuyện gì.
Chưởng môn Đại Đạo tông, cường giả Trường Sinh kỳ Phương Định Ca đã vẫn lạc.
Cùng lúc trong lòng hai người chấn động không thôi cũng sinh ra vô tận nghi hoặc.
Trường Sinh thiên tôn đã là mạnh nhất giới này. Mà Phương Định Ca là một trong những chấp chưởng giả của thập tông Tiên đạo, công tham tạo hóa, tu vi sâu không lường được.
Dù là trong Trường Sinh thiên tôn cũng là tồn tại số một số hai.
Nhân vật bậc này sao lại nói vẫn lạc là vẫn lạc chứ?
Mà càng nghe ngóng sâu hơn, bọn họ lại càng cảm thấy sự hoang đường và quỷ dị trong chuyện này.
Không chỉ nguyên nhân cái chết của Phương Định Ca trở thành bí ẩn, ngay cả thi thể của hắn cũng không thấy tăm hơi.
Thay vì nói là vẫn lạc, càng giống như là...
Mất tích.
Nhưng sự vỡ vụn của mệnh đăng của hắn để lại trong môn lại là bằng chứng vị cường giả Trường Sinh kỳ này đã chết.
Cho dù có nhiều nghi hoặc và không cam lòng hơn nữa cũng không cách nào thay đổi sự thật này.
Trên thực tế, chuyện công bố ra ngoài tin chưởng môn chết cũng là sau khi nghị luận quyết liệt của các trưởng lão trong môn mới cuối cùng quyết định.
Chuyện lớn như vậy dù là muốn giấu cũng không giấu được.
Bởi vì cường giả Trường Sinh kỳ chết cũng không phải chỉ có một mình Phương Định Ca của Đại Đạo tông.
Thái Thượng, Thiên Kiếm, Độ Ách, Ngự Thú...
Nghe nói trong những tông môn này đều có cường giả Trường Sinh kỳ vẫn lạc.
Tin tức này quá mức doạ người.
Tuy thập đại tiên tông phong tỏa nghiêm ngặt nhưng cũng không thể ngăn cản nó nhanh chóng lưu truyền.
Nhiều cường giả Trường Sinh kỳ như vậy cùng nhau vẫn lạc.
Rốt cuộc là ai làm?
Lý Phàm và Triệu sư tỷ nghĩ đến vị ‘Truyền Pháp’ kia trước.
Bởi vì những Trường Sinh thiên tôn này bất ngờ chính là những người của các tông ước định muốn liên hợp lại ám sát ‘Truyền Pháp’ vào hơn hai mươi năm trước.
Bây giờ bọn họ đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, Truyền Pháp tiên tôn của Vạn Tiên Minh tự nhiên là người có hiềm nghi lớn nhất.
Nhưng chuyện này theo lý mà nói lại nói không thông.
‘Truyền Pháp’ còn chưa thăng cấp đến Trường Sinh kỳ, nếu như chiến lực của hắn thật sự vang dội cổ kim, có thể lấy Hợp Đạo trảm Trường Sinh.
Hiện tại sớm nên nhân uy đại thắng thừa thế xông lên, hiệu triệu tu sĩ thiên hạ liên hợp lại lật đổ sự tồn tại của thập tông Tiên đạo.
Nhưng từ đầu đến cuối, ‘Truyền Pháp tiên tôn’ này chỉ từng lộ mặt lúc truyền đạo ban đầu và cực ít tiết điểm thời gian.
Thời điểm còn lại đều bặt vô âm tín, không biết ở nơi nào, thần bí vô cùng.
Hoặc là nói, bản thân Truyền Pháp sau khi chém giết Trường Sinh thiên tôn của thập tông Tiên đạo cũng bị trọng thương, không thể không ẩn nấp?
Cho dù như thế, hắn cũng có thể báo lại hành động vĩ đại của mình cho Vạn Tiên Minh để chấn hưng sĩ khí.
Nhưng theo Lý Phàm biết, bên phía Vạn Tiên Minh cũng tỏ vẻ kinh hãi vô cùng đối với chuyện đồng thời vẫn lạc của Trường Sinh thiên tôn.
Dường như bọn họ cũng không rõ việc này.
Việc này từ đầu tới cuối đều lộ ra vẻ thần bí và hoang đường.
Sau khi Lý Phàm và Triệu sư tỷ biết tin cũng rất lâu không lấy lại được tinh thần.
Trường Sinh kỳ cực khổ mong cầu vậy mà cũng yếu ớt như vậy? Nói vẫn lạc là vẫn lạc?
Vậy thì có khác gì tu sĩ bình thường?
Tu hành của bọn họ còn có ý nghĩa ư?
Giữa hoang mang vô tận, hai người liên tiếp song tu mấy ngày, cuối cùng mới lấy lại tinh thần.
“Chuyện này ắt hẳn không đơn giản như bề ngoài. Thay vì nói vẫn lạc, ta càng tin rằng bọn họ đã chém đứt gông xiềng, phá giới mà đi.” Vẻ mặt Triệu sư tỷ trầm ổn, chậm rãi nói.
“Gông xiềng?” Đây cũng là lần đầu Lý Phàm nghe nói, hắn không nhịn được hỏi.
“Vẫn là rất lâu trước đây, sư tôn từng ngẫu nhiên nhắc tới với ta.” Triệu sư tỷ cau mày, giống như đang cố gắng nhớ lại.
“Khi đó ta đã hỏi sư tôn, cái gì là tiêu dao tự tại chân chính? Được chứng trường sinh có thể gọi là tự do? Sư tôn trầm mặc rất lâu rồi thổn thức nói “Trời khoá chúng sinh, không ai có thể trốn. Dù là cường giả Trường Sinh kỳ vẫn hãm trong lao tù. Trước đây thập tông Tiên đạo lật đổ Huyền Thiên giáo nhưng lại không lật đổ hoàn toàn”. Lúc ta muốn hỏi nữa thì hắn lại không chịu nhiều lời.”
Lý Phàm nghe được thì trong lòng chấn động không thôi: “Cường giả Trường Sinh kỳ vẫn không được tự do?”
Triệu sư tỷ nhìn dáng vẻ thất thần của tình lang, không khỏi an ủi: “Lần này bọn họ cùng nhau biến mất nói không chừng còn là chuyện tốt. Ít nhất là đã chứng minh Trường Sinh kỳ có khả năng chém đứt gông xiềng, chân chính siêu thoát.”
Lý Phàm nghĩ thật lâu, cuối cùng gật đầu: “Sư tỷ, đến lúc đó hai chúng ta song song chứng đạo, phá giới mà đi, từ đó song túc song phi, tiêu dao tự tại, cũng có thể lưu lại một đoạn ca tụng ở Huyền Hoàng giới.”
Trên mặt Triệu sư tỷ nổi lên áng mây hồng.
Tình ập đến, hai người lại song tu.
Các thiên tôn biến mất ảnh hưởng cực kỳ sâu xa đến bố cục của Huyền Hoàng giới hiện nay.
Sau khi xử lý tang sự xong, Đại Đạo tông lại rơi vào trong vòng xoáy tranh đoạt vị trí chưởng môn.
Chuyện xảy ra đột ngột, sợ rằng ngay cả bản thân Phương Định Ca cũng không dự liệu được mình lại bỗng dưng mất tích. Bởi vậy căn bản vẫn chưa định ra người được chọn cho vị trí chưởng môn đời tiếp theo.
Mà đệ tử đích truyền của Phương Định Ca chỉ mới có tu vi Hóa Thần, sao lại có thể gánh vác trách nhiệm chưởng môn?
Sau khi hai tiền bối Trưởng Sinh cảnh vẫn còn tồn tại trong môn đều tỏ vẻ bản thân không có ý kế thừa vị trí chưởng môn, một đám trưởng lão phía dưới sôi nổi nhìn chằm chặp.
Thế là tranh đấu không thể tránh khỏi.
Những năm này, sư tôn Triệu sư tỷ Trương Vọng Sương đã đột phá đến cảnh giới Hợp Đạo. Hắn tự nhiên cũng có tham vọng với chức chưởng môn kế nhiệm.
Đấu tranh quyền lực thường rất tàn khốc.
Một năm sau, mọi chuyện đều kết thúc.
Trương Vọng Sương bởi vì nội tình trong môn kém hơn một ít, tiếc nuối bại trận.
Chưởng môn Đại Đạo tông do Quý Trường Tịch của mạch Thiên Thần kế thừa.
Tranh đấu trong tông môn tuy không đến mức liều mạng ngươi chết ta sống, nhưng mà nguyên khí đại thương thì ắt không thể tránh khỏi.
Sau khi Quý Trường Tịch lên làm chưởng môn thì không hề tiến hành cải cách quyết đoán gì. Mà là lấy khôi phục nguyên khí, khôi phục thực lực làm chủ.
Đồng thời vì ứng đối tình huống đệ tử trong môn dần điêu linh, hắn còn đặc biệt hạ lệnh, nới lỏng yêu cầu thăng cấp của đệ tử ngoại môn. Cũng mỗi ba năm cử hành một cuộc thi đấu nội môn, coi ưu khuyết của đệ tử bồi dưỡng trở thành một tiêu chuẩn khảo hạch quan trọng.
Dưới loại tình huống này, Triệu sư tỷ đánh nhiều thắng nhiều trong thi đấu từ từ trở thành viên minh châu lấp lánh nhất trong đệ tử hậu bối của Đại Đạo tông.
So với nàng, Lý Phàm thắng ít bại nhiều thì lại có vẻ như chẳng khác gì người thường.
Minh châu đẹp nhất chỉ có anh hùng mạnh nhất mới xứng nắm giữ.
Lý Phàm biểu hiện bình thường như thế còn cả ngày đi theo phía sau Triệu sư tỷ tự nhiên khiến một số đệ tử trong môn vô cùng bất mãn.
Rất nhiều tuấn kiệt sôi nổi ngứa mắt sự tồn tại Lý Phàm, khởi xướng theo đuổi mãnh liệt Triệu sư tỷ.
Thậm chí Trương Vọng Sương vốn có thái độ coi như tạm được với Lý Phàm cũng chậm rãi sinh ra chuyển biến.
Lý Phàm phát giác được nguy cơ, quyết định nhanh chóng.
Trong một buổi trưa nắng vàng rực rỡ, hắn đã cầu hôn Triệu sư tỷ.
Không có thiên tài địa bảo hay pháp khí tuyệt thế gì.
Chỉ thâm tình nhìn chăm chú vào nàng, nói: “Sư tỷ, làm đạo lữ của ta đi. Từ nay về sau, chúng ta nắm tay cùng cầu trường sinh.”
Không mảy may do dự, Triệu sư tỷ đồng ý ngay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận