Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 73: Đầu cơ Linh Vụ Thảo

Huyễn linh Lam Viêm lưu lại một tia lực lượng trong cơ thể Tô tiểu muội, trợ giúp nàng áp chế lửa giận trong cơ thể.
Sau đó, nó trở về trong thức hải của Lý Phàm.
Chỉ vỏn vẹn kéo dài một lúc như vậy, Lý Phàm đã cảm thấy một cơn mệt mỏi.
Hắn vẫn còn chưa tu hành "Minh Linh Huyễn Công" đến Luyện Khí hậu kỳ, huyễn linh sơ sinh vẫn hơi yếu ớt.
Hơn nữa, hắn còn phải tập trung tinh thần, cẩn thận khống chế cường độ của huyễn linh, không đến mức gây ra tổn thương cho thân thể nhỏ tuổi của Tô tiểu muội.
Chuyện này, đối với Lý Phàm, cũng không phải là việc dễ dàng.
Cũng may là hữu kinh vô hiểm.
Lần này có thể bảo vệ nàng bình yên vô sự trong vòng mười năm.
Nếu kiếp này có thể toàn thân trở ra từ trong Vân Thủy Thiên Cung, lấy được "Vân Thủy Đồ Lục", Lý Phàm đương nhiên sẽ sớm tới tìm nàng.
Còn nếu Lý Phàm gặp phải bất trắc thì mười năm sau, nàng cũng có thể đi đến Tu Tiên giới cùng đám người Tô Trường Ngọc.
Lấy lại tinh thần, Lý Phàm bước ra khỏi tầng hầm.
Toàn bộ nhóm người quyền quý Đại Ly đều vẫn chờ đợi bên ngoài như cũ.
Sau khi nói cho bọn họ biết Tô tiểu muội đã được trị liệu xong, Lý Phàm để cho bọn họ tự giải tán.
Hắn chỉ lưu lại Tô học sĩ, hỏi thăm tình huống của Tô tiểu muội.
Tô học sĩ sắc mặt đỏ lên, do dự một lúc lâu, mới ấp úng kể lại sự tình.
Thì ra, Tô tiểu muội không phải con gái Tô học sĩ mà là con gái của em gái Tô học sĩ, Tô Ngữ Tình.
Tô Ngữ Tình so với Tô học sĩ nhỏ hơn rất nhiều, năm ngoái, lúc mang thai Tô tiểu muội, nàng mới mười sáu tuổi.
Lúc ấy, cái thai của nàng đã gây ra sóng to gió lớn tại Tô phủ này.
Bởi vì, trước đó, nàng còn chưa xuất giá!
Chưa kết hôn mà có con, đây hoàn toàn là một vụ bê bối chưa từng có. Càng làm cho Tô lão gia cảm thấy phẫn nộ chính là, Tô Ngữ Tình sống chết không chịu khai ra phụ thân của đứa bé là ai.
Nàng vẫn khăng khăng rằng mình không làm gì trái với luân thường đạo lý, chẳng qua là ngày đó nàng đang đi dạo trong vườn hoa thì bỗng cảm thấy mệt mỏi, bèn ngủ một giấc.
Sau khi tỉnh lại không bao lâu thì nhận ra rằng thân thể mình có gì đó khác thường.
Nhưng nàng vốn dĩ là thiếu nữ chốn khuê phòng, làm sao có thể không biết xấu hổ mà nhắc đến loại chuyện này với người khác?
Mãi cho đến lúc bụng nàng càng ngày càng lớn, chuyện này rốt cuộc mới vỡ lở.
Người Tô gia đương nhiên không ai tin loại giải thích vớ vẩn như thế này.
Tô lão gia phẫn nộ, muốn phá bỏ cái thai này.
Nhưng cảm nhận được nhịp tim của thai nhi trong bụng, thân làm mẹ, Tô Ngữ Tình không thể không kiên quyết phản đối.
Bất kể như thế nào, nàng cũng không đồng ý phá thai, thậm chí còn lấy cái chết ra để bức bách.
Tuy rằng tức giận nổi trận lôi đình nhưng Tô lão gia cũng không đến mức muốn đánh chết nữ nhi của mình.
Chỉ có thể nhốt Tô Ngữ Tình trong phòng, không cho nàng ra ngoài để tránh tin tức bị tiết lộ.
Cứ như vậy, rốt cuộc cũng đến ngày sắp sinh.
Nàng mất rất nhiều sức mới có thể sinh ra Tô tiểu muội.
Thân thể Tô Ngữ Tình vốn đã nhu nhược, từ lúc mang thai đến khi sinh con đều không được chăm sóc tốt.
Sau một phen giày vò như vậy, thân thể của nàng lại càng không chịu nổi nữa.
Vì thế, sau khi sinh Tô tiểu muội không được mấy ngày, nàng đã qua đời vì bạo bệnh.
Trước lúc lâm chung, nàng đau khổ cầu xin người Tô gia, nhất định phải chăm sóc Tô tiểu muội thật tốt.
Tô gia cũng không phải là đám người vô tình.
Sau khi Tô Ngữ Tình mất, cả một nhà đều rất yêu thương đứa bé từ nhỏ đã không có tình thương của cha mẹ này, hi vọng nàng có thể bình an vô sự, vui vui sướng sướng mà lớn lên.
Nào ai ngờ được, Tô tiểu muội sau khi sinh ra không bao lâu thì mắc bệnh lạ.
Toàn thân nóng ran, đến nỗi lúc nào cũng phải có người ở cạnh chườm băng giải nhiệt giúp nàng.
Người Tô gia mời danh y khắp trong kinh nhưng không ai có thể chữa khỏi.
Cho đến khi Lý Phàm đến.
Lý Phàm nghe Tô học sĩ giảng giải xong, hắn ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời thế giới này, như có điều suy nghĩ.
"Cảm thiên mệnh mà sinh sao, có lẽ cũng chỉ điều này mới có thể giải thích được tại sao Tô tiểu muội lại có thiên phú kinh khủng như thế."
"Tuy vậy, dựa theo quỹ tích lịch sử vốn có, cho dù nàng có thiên tư tung hoành, đối diện với kiếp nạn cũng khó thoát khỏi cái chết."
"Cả Tu Tiên giới không biết có bao nhiêu kỳ tài thiên tư tung hoành như Tô tiểu muội nhưng lại vẫn như người bình thường, chết một cách vô ích."
"Từ phương diện này, mọi thứ dưới thiên đạo quả thực bình đẳng như nhau."
Việc ở nơi này đã xong, Lý Phàm thở dài một hồi, gọi Thái Diễn Chu ra, nhanh chóng quay về Tu Tiên giới.
Không bao lâu, hắn đã suôn sẻ an toàn trở về Lưu Ly Đảo.
Quả như Hà Chính Hạo đã nói trước đó, cả quá trình đi và về chỉ mất hai mươi lăm ngày.
Mãi đến bây giờ, tấm Tàng Hình Phù hắn kích hoạt trước đó vẫn còn hiệu lực như cũ.
"Chỉ cần không tranh đấu với người khác, một tấm Tàng Hình Phù vậy mà lại có thể kéo dài lâu đến vậy. Quả là đã tốt lại còn rẻ. Đợi lát nữa trở về đảo, có lẽ mình nên đi mua vài tấm dự phòng." Lý Phàm nghĩ thầm.
Trong Sơn Xuyên Tinh Đấu Đại Trận, Lý Phàm giao nhẫn trữ vật cho Hà Chính Hạo.
Hà Chính Hạo có vẻ mất tập trung, chỉ là tùy ý nhìn lướt qua rồi thu hồi chiếc nhẫn.
Sự chú ý của hắn đang dồn vào trong một tấm gương có phong cách cổ.
Nhìn sơ qua có vẻ na ná Thiên Huyền Kính.
Lý Phàm nhìn theo ánh mắt của Hà Chính Hạo, chỉ thấy trên mặt gương có một hàng chữ nhỏ.
"Linh Vụ Thảo: Giá hiện tại mười lăm điểm cống hiến một gốc."
Số mười lăm đang không ngừng thay đổi, một lúc biến thành mười sáu, một hồi lại nhanh chóng biến thành mười bốn.
"Tăng, mau tăng a!" Hà Chính Hạo gắt gao nhìn chằm chằm mặt gương, giống như bị ma nhập, miệng lảm nhảm không ngừng.
"Hà đạo hữu, người đang làm gì vậy?" Lý Phàm tò mò hỏi.
"Ôi, đạo hữu ngươi có điều không biết a." Tầm mắt Hà Chính Hạo cũng không dời đi, thở dài, rầu rĩ không vui nói.
"Vài ngày trước, ngay sau khi ngươi rời đi, ta nhận được tin tức đáng tin cậy. Hòn đảo trồng Linh Vụ Thảo kia, bởi vì bị dị thú trong biển tập kích, Linh Vụ Thảo trên đảo bị hủy đi hơn phân nửa."
"Lúc trước, ta đã nói với ngươi, Linh Vụ Thảo là nguyên liệu chủ yếu luyện chế Tàng Hình Phù, vốn vô cùng thưa thớt. Bây giờ lại bị hủy đi nhiều như vậy, giá cả ắt sẽ tăng vọt.”
"Khi ấy, tin tức này còn chưa truyền ra, ta thì muốn thừa dịp này kiếm một khoản. Vì thế tiêu hết vốn liếng, mua một số lượng lớn Linh Vụ Thảo từ Thiên Huyền Kính..."
Hành vi này nghe có chút quen tai, Lý Phàm quan sát Hà Chính Hạo, có chút khó hiểu: "Đó không phải là chuyện tốt à? Vì sao ta thấy đạo hữu lại hồi hộp không yên như vậy?"
"Chao ôi, đây vốn là chuyện tốt, chỉ là ta cao hứng quá sớm." Tầm mắt Hà Chính Hạo không rời khỏi gương, than thở nói.
"Ban đầu, giá Linh Vụ Thảo tăng từ 20 điểm một cây lên 25 điểm một cây. Nhưng ai ngờ đến, ta còn chưa kịp bán Linh Vụ Thảo trong tay ra thì giá của nó lại đột ngột giảm mạnh."
"Giảm một lèo từ 25 điểm xuống còn 13 điểm, gần như bị chia đôi." Hà Chính Hạo vô cùng đau lòng.
"May mắn là giá gần đây đã phục hồi, tăng trở lại khoảng 15 điểm."
Lý Phàm nghe Hà Chính Hạo nói một phen, không nhịn được, nói: "Vậy sao Hà đạo hữu còn không nhân cơ hội này bán hết Linh Vụ Thảo trong tay đi, tối thiểu còn có thể gỡ lại chút vốn."
Hà Chính Hạo vội vàng lắc đầu: "Cái này được không được. Tích luỹ gần trăm năm của ta đều ở trong đó, tối thiểu cũng phải đợi giá tăng lên chút nữa, ta lại..."
Hắn mới nói được nửa câu thì bỗng hét lên: "Tại sao lạ hạ? Mười ba? Mười hai? Mười? Tám?..."
"Còn đang giảm?!"
Trong chớp mắt, giá của Linh Vụ Thảo rơi như tuyết lở, từ mười lăm điểm một cây rớt còn sáu điểm một cây mới có xu hướng ổn định.
"Hẳn là... Nó sẽ tăng trở lại, phải không?”
Lặng im hồi lâu, nhìn Hà Chính Hạo thất hồn lạc phách, mặt mũi tràn đầy mờ mịt, Lý Phàm đành phải an ủi như thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận