Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 813: Chiến cuộc chợt thay đổi

Ngoài yếu tố địa hình châu Cửu Sơn nguy hiểm, truyền tống trận không có tác dụng, những tu sĩ dưới Nguyên Anh không thể bay qua Sơn Xuyên.
Sự phản bội hoàn toàn của Linh Nguyên giáo cũng là nguyên nhân quan trọng khiến Vạn Tiên Minh tấn công nhiều lần nhưng không thành công.
Không biết Ngũ Lão hội đã cho Linh Nguyên giáo lợi ích gì.
Dưới sự thống trị của Vạn Tiên Minh, tổ chức này nhiều lần bị Ngũ Lão hội kiểm soát dường như đã thay đổi hoàn toàn, trở nên vô cùng trung thành và tận tâm.
Thậm chí còn bắt giữ những thuyết khách của Vạn Tiên Minh lén lút trà trộn vào ngay tại chỗ giao nộp lên trên.
Để bày tỏ sự trung thành tuyệt đối của mình.
Châu Cửu Sơn gặp khó khăn trong tấn công, Vạn Tiên Minh cũng thay đổi sách lược.
Từ tấn công chuyển sang phòng thủ.
Lần lượt điều động lực lượng hùng hậu phòng thủ ở vùng biên giới tiếp giáp châu vực.
Ngay cả trận pháp phòng hộ cũng mở ra mức độ bao phủ toàn châu.
“Thiên Nguyên Hóa Sinh trận...”
Lý Phàm khẽ nheo mắt ngẩng đầu nhìn bầu trời đã ngả vàng và tinh khí thỉnh thoảng bị rút đi ở bên cạnh.
“Đại trận phòng hộ của Vạn Tiên Minh quả nhiên có vài phần lề lối. Nhưng đáng tiếc yếu hơn Thiên Huyền Tỏa Linh trận khá nhiều. Giải Ly điệp trong tay ta có thể phá giải ngay tức khắc.” Rất nhiều cảnh tượng vụt qua trong mắt.
Ngay sau đó, Lý Phàm bấm tay thi pháp, xung quanh hắn giống như xuất hiện thêm một chân không.
Chức năng rút tinh khí trời đất của Thiên Nguyên Hóa Sinh trận ở gần Lý Phàm mất đi tác dụng.
Điều quan trọng hơn chính là không một ai phát hiện ra điểm bất thường.
“Vạn Tiên Minh khởi động đại trận phòng hộ, trong tình huống bình thường không phải là thứ mà Ngũ Lão hội có thể công phá trong chốc lát.”
“Có lẽ cuộc chiến sắp vào tình thế căng thẳng, sau này sẽ dần dần dừng lại trong sự lãng quên của mọi người...”
“Không được, không được! Phải để ta giúp họ một tay!”
Lý Phàm khẽ mỉm cười, cơ thể bay đến biên giới châu Thạch Lâm giống như ma quỷ.
Không xuyên qua phòng tuyến bay đến châu Cửu Sơn.
Mà lại đến một tòa thành nhỏ biên giới tên là ‘Hạc Thạch’ gần đó, cách tường chắn sương trắng không xa.
Một nhóm tu sĩ Diễn Võ đường của Vạn Tiên Minh đang đóng quân trong thành.
Mà trấn thủ Hạc Thạch cũng hết sức căng thẳng cùng đi kiểm tra tình hình cụ thể của các biện pháp phòng ngự như trận pháp và cấm chế.
Lý Phàm lén đi vào trong thành mà không kinh động đến các nhân viên phòng ngự.
Đợi đến khi cuối cùng bọn họ cũng chia ra, lặng lẽ tìm được trấn thủ Hạc Thạch.
Trấn thủ tên là Dư Đại Nghi, tu vi vừa đạt Kim Đan.
Bụng phệ, mặt mày hiền lành trông vô cùng thành thực.
Hắn vừa nghỉ ngơi không lâu đang uống ly linh trà để xoa dịu đầu óc thì lại nhìn thấy Lý Phàm thình lình xuất hiện trước mặt hắn.
Sắc mặt liền thay đổi đang muốn cất tiếng gọi người tới.
Nhưng lại thấy đối phương đang hứng thú đánh giá mình, trong lòng khẽ động, lời nói đến bên miệng bỗng khựng lại.
“Các hạ là?” Dư Đại nghi nheo mắt hỏi.
“Có lẽ ngươi biết Vạn Giới Liên Hợp hội nhỉ?” Lý Phàm cố tình nói bằng tiếng nói kỳ quặc.
Nét mặt Dư Đại Nghi lại thay đổi trong nháy mắt, nhưng mà lại dè dặt phủ nhận.
Lý Phàm liên tục đánh giá Dư Đại Nghi, mỉm cười quái dị: “Vạn Tiên Minh thương tích đầy mình quả nhiên đang đến bờ vực diệt vong!”
Khí tức trên người Dư Đại Nghi bỗng chốc trở nên lơ lửng, nguy hiểm theo câu nói của Lý Phàm.
“Không cần phải lo lắng. Ngoài Vạn Giới Liên Hợp hội của bọn ta ra, không còn ai khác biết được thân phận gián điệp Ngũ Lão hội của ngươi.” Lý Phàm liếc nhìn đối phương, thản nhiên nói.
Mà lúc này, Dư Đại Nghi cuối cùng cũng không giả vờ nữa.
Tuy không biết rốt cuộc bản thân mình bị bại lộ như thế nào, nhưng mà Dư Đại Nghi vẫn giữ được tố chất cơ bản của một gián điệp, hắn bình tĩnh đối phó: “Các hạ tìm đến tận của, rốt cuộc...”
“Còn không phải là do Ngũ Lão hội của các ngươi khiến bọn ta quá thất vọng sao. Chiếm được châu Cửu Sơn vốn nên làm liền một mạch thừa thắng xông lên, chiếm đoạt thêm vài châu nữa. Sao mà chỉ mới nhiêu đây đã thỏa mãn, không động đậy nữa rồi?”
Sắc mặt Dư Đại Nghi hơi khó coi: “Không phải các hạ thật sự cho rằng Vạn Tiên Minh rất dễ đối phó đó chứ? Lần này tập kích châu Cửu Sơn thành công cũng phải có kế hoạch rõ ràng. Ngươi không thấy phòng bị biên giới nghiêm ngặt như thế nào sao? Chỉ nói đến đại trận phòng thủ bao trùm lên toàn bộ châu vực thôi đã không phải là thứ dễ dàng phá bỏ rồi.”
“Ha ha, kẻ yếu luôn thích tìm cái cớ cho mình. Nên nói là các ngươi sợ vị Truyền Pháp thiên tôn kia nên mới chậm chạp không dám động thủ triệt để chứ gì?” Lý Phàm liếc Dư Đại Ngư, mỉm cười lạnh lùng.
Không đợi đối phương trả lời, Lý Phàm lại tự nói một mình: “Nhưng mà nỗi lo lắng của các ngươi cũng đúng. Bây giờ quả thật không phải là lúc để tấn công.”
“Nhưng mà, tiến thêm một chút tăng thêm thành quả chiến tranh cũng không đến nỗi khiến cho Truyền Pháp phải ra tay.”
Nói rồi, Lý Phàm ném qua một miếng ngọc giản.
Dư Đại Nghi phản ứng rất nhanh, sau khi bắt được nó rồi kiểm tra một lượt.
Hắn không thể duy trì bình tĩnh được nữa: “Chỗ sơ hở của Thiên Nguyên Hóa Sinh trận?”
Hắn nhìn Lý Phàm đầy kinh ngạc: “Đây là...”
“Là thật hay là giả, thử sẽ biết ngay thôi. Chẳng qua chỉ mong các ngươi có lá gan đó.” Lý Phàm đầy vẻ âm trầm nói.
Không đợi đối phương nói nữa, cơ thể lóe lên biến mất ngay trong tầm mắt của đối phương.
Dư Đại Nghi nắm chặt miếng ngọc giản, nét mặt thay đổi thất thường.
Vị tu sĩ tự xưng là Vạn Giới Liên Hợp hội lai lịch thần bí, khẩu khí cũng đáng sợ.
Không chỉ biết được phân thận nội gián của mình, ngay cả tuyệt mật đại trận phòng hộ của Vạn Tiên Minh mà hắn cũng biết rõ ràng.
Dư Đại Nghi lúc này rơi vào do dự.
“Rốt cuộc có nên truyền tin này ra ngoài hay không?”
“Bây giờ phòng bị tiền tuyến quá chặt chẽ, muốn thành công cũng chỉ có thể vứt bỏ thân phận không dễ gì mới có được này.”
Cân nhắc hồi lâu, Dư Đại Nghi lại đọc kỹ lại nội dung trong ngọc giản.
Sau đó một mình đi đến nơi vắng vẻ trong thành, đối mặt với Thiên Nguyên Hóa Sinh trận bao trùm cả châu vực.
Một lúc sau nét mặt Dư Đại Nghi bình tĩnh.
Nhưng thật ra cơ thể của hắn đã không ngừng run lên.
Đó là do phấn khích.
“Thế mà lại là thật.” Dư Đại Nghi hít sâu một hơi, cố gắng đè sự kích động ở trong lòng xuống.
Nét mặt vẫn bình tĩnh như ngày thường.
Ba ngày sau, nắm bắt được thời cơ hiếm có, viện cớ rời khỏi thành Hạc Thạch.
Lý Phàm lại chậm rãi xuất hiện.
“Hy vọng Ngũ Lão hội đừng để ta thất vọng nữa.”
Dư Đại Nghi vô cớ biến mất rất nhanh đã khiến các tu sĩ Diễn Võ đường đóng quân trong thành chú ý đến.
Đến khi xác định hắn thật sự chạy trốn, vội vàng gửi lệnh truy nã đến biên giới xin hỗ trợ điều tra.
Lúc này Dư Đại Nghi đã thành công trốn khỏi châu Cửu Sơn, tìm về tổ chức từ lâu.
Chỉ nửa tháng yên bình ngắn ngủi.
Ngay cả quy trình giải trình trách nhiệm của Vạn Tiên Minh trong sự việc gián điệp trong thành Hạc Thạch còn chưa hoàn thành, Ngũ Lão hội đã tấn công như cuồng phong vũ bão, kéo đến nhanh như chớp.
Không chỉ dừng lại ở châu Thạch Lâm.
Tất cả dọc tuyến biên giới đều bùng phát chiến tranh.
Trận pháp phòng hộ mà Vạn Tiên Minh vẫn luôn ỷ vào không hề có tác dụng, giống như biến mất hoàn toàn.
Trong tình huống bất ngờ, có thể nói Vạn Tiên Minh đã thất bại thảm hại.
Không đến bảy ngày, tin tức của các châu vực rơi vào tay giặc đã truyền tới.
Nhưng bởi vì lực lượng hùng hậu đóng quân tại châu Thạch Lâm, vẫn đang trong lúc gian nan chống đỡ.
Thay đổi của tình thế cuộc chiến vượt khỏi dự đoán của mọi người.
Tu sĩ Tiên Minh đột nhiên cảm thấy hoảng sợ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận