Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 498: Chúc mừng Lý đảo chủ

Những người này đều nghe qua tên của Lý Phàm.
Nhưng mà chỉ có rất ít người biết chuyện hắn đảm nhiệm đảo chủ đại diện.
Cho nên khi nhận được tin triệu tập mọi người đều kinh ngạc.
Tiếp đó trong lòng cảm thấy không phục.
Tuy Lý đại sư có tài năng thôi diễn thiên cơ, nhưng dù nói thế nào cũng chỉ là tu vi Kim Đan, trong số tu sĩ may mắn sống sót ở biển Tùng Hải có rất nhiều tu sĩ Nguyên Anh, dựa vào đâu để ngươi làm đảo chủ chứ?
Người đời đều biết gia cảnh của Lý Phàm không tầm thường, đừng nói là bỏ tiền ra mua chức này đó chứ?
Còn lên giọng phách lối như thế, nghi thức trùng kiến gì đó nữa chứ.
Đủ loại suy nghĩ dấy lên.
Nhưng cho dù thế nào chức vị đảo chủ đại diện này cũng do tổng bộ Vạn Tiên Minh ban xuống, có xác nhận rõ ràng, cho dù trong lòng những người này xem thường như thế nào cũng không dám làm trái.
Thế nên đa số mọi người đều mang theo tâm trạng xem kịch hay chờ đợi ngày đó đến.
Rất nhanh, bảy ngày sau một đoàn tu sĩ biển Tùng Vân tại địa điểm cũ của đảo Vạn Tiên.
Thậm chí có vài thành viên không thuộc thể chế cũng nghe ngóng được chuyện này nên đã đến góp vui.
Mọi người trò chuyện với nhau, nhìn thấy hố đen sâu không thấy đáy trên mặt biển rồi nhớ lại chuyện trước đây ở đảo Vạn Tiên đều xúc động không thôi.
Thời gian dần trôi qua, tu sĩ đến xem lễ ngày càng nhiều.
Nhưng chính chủ Lý Phàm từ đầu đến cuối vẫn chưa xuất hiện.
Vì thế mọi người khó tránh khỏi lên tiếng bàn tán.
Ngay lúc này một luồng sáng từ đằng xa bay tới thu hút sự chú ý của mọi người.
“Để chúc mừng Lý Phàm đạo hữu thăng chức đảo chủ đại diện đảo Vạn Tiên, Thần Dụ Tử của châu Thiên Vân đặc biệt gửi tặng một quyển ‘Thiên Vận Đan Thư’ bày tỏ tấm lòng!”
Luồng ánh sáng dừng lại trên đỉnh đầu của mọi người rõ ràng là một đạo đồng khôi ngô tuấn tú.
Hắn cầm phất trần trong tay cất cao giọng ném một cuộn giấy lên phía trên.
Cuộn giấy dài ra trong gió, trong thoáng chốc dường như biến thành một con trường long bay lượn trong bầu trời trước tiếng kinh hô của mọi người xung quanh.
Ánh sáng bảy sắc liên tục lóe lên từ quyển sách, sau đó quyển ‘Thiên Vận Đan Thư’ biến mất trước ánh mắt của mọi người.
Đạo đồng khẽ cúi người trước hư không, sau đó không để ý tới đám người bên dưới, hóa thành một luồng sáng bay đi.
“Các vị đạo hữu mau nhìn kìa, cứ cảm thấy ở đây có cái gì đó khác so với lúc trước!”
“Đương nhiên rồi, nghe nói ‘Thiên Vận Đan Thư’ có tác dụng ngưng tụ khí vận, nghịch thiên cải mệnh. Dùng bảo vật như thế này để che chở, lần kiến tạo tiên thành này chắc chắn sẽ mã đáo thành công!”
“Thần Dụ Tử này là người như thế nào? Bảo bối thế này lại dễ dàng tặng đi như vậy sao?”
Các tu sĩ tại đó bàn tán xôn xao.
Nhưng mà chưa đợi bọn họ bình lĩnh, lại có một luồng ánh sáng từ chân trời bay tới.
“Để chúc mừng....”
“Kinh Huyền đạo nhân của châu Thiên Vận đặc biệt tặng ‘Trấn Hải Thanh Ngưu’ bày tỏ thành ý!”
Đạo sĩ trẻ tuổi cưỡi một con thanh ngưu xuất hiện trước mặt mọi người.
Thanh ngưu khẽ kêu lên một tiếng, trời đất gặp nhau, thân thể nó trong nháy mắt trở nên to lớn như một ngọn núi.
“Ùm!”
Tiếng kêu của thanh ngưu vang vọng khắp biển Tùng Vân, sau đó hóa thành một luồng sáng phân tán bốn phương tám hướng khắp vùng biển.
“Bút tích thật lớn! Bảo vậy như thế này có thể bảo vệ biển Tùng Vân sóng yên biển lặng ít nhất ba năm!” Có tu sĩ nhận ra được giá trị của nó vội vàng kêu lên.
“Kinh Huyền đạo nhân này lại có quan hệ gì với Lý Phàm đảo chủ?”
Mọi người thắc mắc không thôi, sau đó lại có mấy luồng sáng kéo đến liên tiếp tặng đủ loại lễ vật.
Quảng Ngộ châu Thiên Quyền, Hoàng Phủ Tùng châu Thiên Vũ...
Đều là những tu sĩ lớn mạnh của phúc địa Vạn Tiên Minh.
“Những người này ít nhất cũng là tu vi Hóa Thần...” Sau khi điều tra một hồi các tu sĩ tại đó không khỏi kinh ngạc trong lòng.
“Xem ra bối cảnh của đảo chủ chúng ta rất sâu rộng, chẳng trách có thể đảm nhận trọng trách này bằng tu vi Kim Đan.”
“Chưa chắc, những người này không đích thân đến hiện trường, chỉ phái thuộc hạ đến tặng quà mà thôi. Rất có khả năng đảo chủ của chúng ta bỏ tiền ra mời người ta ra mặt giữ thể diện mà thôi!” Nhưng mà vẫn có người giữ ý kiến bất đồng.
Trong lời bàn tán không ngừng, ánh sáng tặng quà nối đuôi nhau đến cũng dần dần lắng xuống.
Trong lúc mọi người cho rằng Lý Phàm đảo chủ này lập tức xuất hiện thì một chiếc phi thuyền tráng lệ phá không đi đến.
Ba mươi sáu tu sĩ Nguyên Anh dẫn đường, một tu sĩ trẻ tuổi mặc bạch y, khôi ngô tuấn tú, anh tuấn phi thường chậm rãi giáng lâm.
“Đạm Đài Xán của châu Thiên Khu chúc mừng Lý Phàm đảo chủ!”
Ba mươi sáu tu sĩ Nguyên Anh đồng loạt lên tiếng.
Chấn động đến mức tu sĩ biển Tùng Vân thoáng chốc im bặt.
“Đạm Đài Xán? Đạm Đài gia!”
Những tu sĩ biết gốc rễ gia tộc Đạm Đài đều chấn động.
Mà cho dù không biết Đạm Đài Xán rốt cuộc là ai, chỉ nhìn thấy ba mươi sáu tu sĩ Nguyên Anh dẫn đường cũng bị chấn động nói không nên lời.
Chu Khắc Bảo đứng trên thuyền Độ Trần trên không trung quan sát từ xa nhìn thấy cảnh này cũng đứng bật dậy, nét mặt khó tin.
“Đạm Đài Xán? Sao hắn lại ở đây?” Trong đôi mắt tràn ngập sự khó hiểu, hoàn toàn không hợp lý.
Rất lâu sau trên gương mặt của Chu Khắc Bảo lóe lên vẻ kinh ngạc.
“Không lẽ do bọn họ liên thủ tạo ra một màn này?”
Trong nỗi thắc mắc, Chu Khắc Bảo lấy linh phù truyền tin ra vội vàng báo cáo tình huống bất ngờ này với đồng đội.
Sự xuất hiện của Đạm Đài Xán làm nổi bật bầu không khí đến đỉnh điểm.
Lúc này Lý Phàm cũng nên xuất hiện rồi.
“Ầm!”
“Ầm!”
Tiếng nổ vang cực lớn từ nơi xa không ngừng truyền tới, giống như cự thú hồng hoang nào đó đang tăng tốc đến gần.
“Mau nhìn kìa! Đó là thứ gì?” Một tu sĩ với đôi mắt tinh tường nhìn theo hướng phát ra âm thanh và nhận thấy điều gì đó bất thường.
Một thạch nhân khổng lồ đội trời đạp đất xuất hiện ở chân trời.
Hắn đứng trong biển Tùng Vân, nước biển chỉ ngập đến nửa đùi của hắn.
Tuy thân hình vô cùng to lớn nhưng tốc độ cực kỳ nhanh.
Xuyên qua nước biển, mỗi một bước đều khiến biển Tùng Vân chấn động.
Trong nháy mắt thạch nhân đã đến địa điểm cũ của đảo Vạn Tiên.
Một đám tu sĩ không rõ nguyên do, còn tưởng rằng Ngũ Lão hội tập kích, nhất thời trở nên căng thẳng.
Cảm nhận được khí tức phát ra từ người của thạch nhân khổng lồ, nét mặt của các tu sĩ đều trắng bệch.
“Hóa Thần đỉnh phong?”
Thạch nhân càng ngày càng gần, thậm chí còn có tu sĩ không chịu nỗi áp lực khổng lồ này đã lấy pháp bảo ra để phòng vệ.
Ngay lúc này, hàng trăm tu sĩ do Cao Viễn, Hà Chính Hạo, Chu Thanh Ngang dẫn đầu đồng loạt bay ra giống như đã tập luyện hằng trăm lần.
Cúi người hành lễ với thạch nhân khổng lồ: “Hoan nghênh đảo chủ!”
“Ha ha ha, các vị miễn lễ!” Một giọng cười sảng khoái truyền ra từ đỉnh đầu thạch nhân.
Lúc này mọi người ở đó mới thấy rõ, hóa ra có một tu sĩ đang đứng trên đỉnh đầu của thạch nhân tu vi Hóa Thần này!
Mà người này chính là Lý Phàm!
Đường đường là tiên quân Hóa Thần lại có thể để Lý Phàm với tu vi Kim Đan đạp dưới chân.
Đây không phải là chuyện có thể dùng độ cống hiến làm được.
Có thể mời các tu sĩ vùng trung bộ Vạn Tiên Minh hơn nữa ngay cả tu sĩ Hóa Thần cũng tự nguyện để hắn đạp dưới chân.
Lý Phàm đảo chủ rốt cuộc có bối cảnh gì?
Không nói đến tu sĩ biển Hải Vân tại đó, ngay cả Đạm Đài Xán với nét mặt vẫn luôn bình tĩnh ở trên phi thuyền nhìn thấy Lý Phàm ở bên trên, trong đôi mắt cũng gợn sóng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận