Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 1271: Bắt giữ Mặc Nho Bân

Mới đầu, Diễn Pháp Giác còn có chút dè dặt. Nhưng sau khi nàng thật sự nếm thử một miếng, biểu cảm trên mặt nháy mắt trở nên cực kỳ đặc sắc. Sau đó nuốt từng miếng lớn.
“Nhồm nhoàm... Ngon quớ... Nhồm nhoàm…”
Thoáng chốc đã ăn sạch một mâm cơm chiên xuống bụng. Sau khi ăn xong vẫn có phần chưa thỏa mãn lắm sờ bụng thật sự hơi căng lên, trên mặt tràn đầy kinh ngạc: “Cơm chiên này của ngươi giống thật ghê đó? Làm sao làm được?”
Nói rồi, Diễn Pháp Giác lại ợ một hơi.
Lý Phàm khẽ cười nói: “Lúc giả làm thật thì thật cũng là giả, lúc thật làm giả thì giả cũng là thật. Thật thật giả giả, lại nào dễ dàng phân biệt như vậy được?”
“Chỉ cần có đủ nhận biết với bản chất của sự vật, như vậy ngươi cũng có thể sáng tạo ra đồ vật cực huyễn như thật.”
Diễn Pháp Giác đặt mông ngồi xuống đất: “Mấy thứ như cơm chiên ta chỉ từng ăn, căn bản chưa từng làm. Còn có món ngon khác cũng thế, xem ra là không có hi vọng tự cung tự cấp. Có điều...”
Nàng liếc mắt nhìn Lý Phàm: “Trước kia ngươi không phải đầu bếp đấy chứ...”
Mặt Lý Phàm giật giật, né tránh không trả lời, nói lảng sang chuyện khác: “Ngươi đã ăn no chưa? Đã nhớ ra ký tự tiên gia chưa?”
Diễn Pháp Giác vội vàng đong đưa đầu: “Chỉ một món ăn, căn bản không đủ! Có thể thêm tí nữa không!”
Lý Phàm hừ lạnh, nhưng vẫn nhẹ nhàng vung tay, bếp lò, dụng cụ làm bếp, nguyên liệu nấu ăn liên tiếp xuất hiện trước mặt.
Trong lửa bếp nhảy nhót, từng món ngon mùi thơm lan toả không ngừng đưa lên.
Diễn Pháp Giác nhìn mà nước miếng chảy ròng, món nào đến cũng không chối từ, bỏ hết chúng nó vào trong miệng.
“Nấc...”
Sau khi ăn uống thoả thuê một trận, tiểu loli đã no căng bụng tròn như quả bóng, cực kỳ bất nhã trực tiếp nằm trên mặt đất.
“Ngươi đừng nói, mặc dù dáng dấp ngươi không đẹp lắm nhưng tay nghề làm đồ ăn quả thực không tệ.” Diễn Pháp Giác khen ngợi.
Lý Phàm thì lạnh nhạt trả lời: “Chỉ là lúc còn là phàm nhân trước kia, từng dựa vào tay nghề này làm mấy chuyện mua bán mà thôi. Không đáng nhắc tới.”
Diễn Pháp Giác đắc ý híp mắt, dư vị mùi vị quanh quẩn trên đầu lưỡi vừa rồi.
Sau đó nói: “Oáp, ta hơi buồn ngủ rồi, muốn chợp mắt một lát. Tự ngươi xem đi.”
Nói rồi, Diễn Pháp Giác đã ngáy như sấm, nặng nề thiếp đi.
Mà trong quang cầu ký tự, trong nét bút du động ngang dọc đan xen, hợp thành một ký tự to lớn, chiếm cứ cả màn trời.
Huyền âm đại đạo từng nghe thấy trong ảo cảnh trước đó thoáng chốc lần nữa vang lên.
Chỉ là lúc đứt lúc nối, tựa như ảo giác.
Lý Phàm ngước đầu nhìn lên ký tự này, không nhúc nhích. Cho đến khi nó từ từ tan đi mới lộ ra biểu cảm như có điều suy nghĩ.
“Quả thực là chữ triện Chân Tiên. Chẳng qua vì ký ức Diễn Pháp Giác thiếu hụt, không thể hoàn toàn hiểu ý nghĩa của chữ triện Chân Tiên này. Thậm chí ký tự nàng chiếu ra đã có đôi chút sai lệch với chữ triện Chân Tiên chân chính.”
“Chỉ có điều...”
Lý Phàm lấy tay làm bút, thử lăng không viết.
Nhưng mỗi lần đều dừng ở chỗ mấu chốt, khẽ lắc đầu.
“Kết cấu nét bút, phong cách chuyển hướng và đủ loại chi tiết ngòi bút đều cực kỳ tương tự với Cơ, Loạn vân vân nhìn thấy trước đây. Nhưng lại đẹp hơn, hoàn mỹ tự nhiên hơn.”
“Bút tích chênh lệch với hàng nhái lại to lớn đế thế.”
Rất nhiều chữ triện Chân Tiên Lý Phàm gặp phải trước đây, trong mắt hắn đã là cực kỳ hoàn mỹ, tìm không ra bất kỳ tỳ vết nào. Mỗi chỗ đều lộ rõ lực Chân Tiên cuồn cuộn thần thánh.
Nhưng mọi thứ liền sợ so sánh.
So sánh với bút tích thực của Minh Đạo Tiên trong ký ức Diễn Pháp Giác, những chữ hoạ loạn tinh hải chí ám sơ sài chẳng khác gì trẻ con vẽ bậy.
Nhưng Lý Phàm phát hiện, loại chênh lệch này chỉ có lúc đồng thời hiện ra, so sánh hai bên trong đầu mới có thể sinh ra.
Nếu như Lý Phàm chỉ phục hiện một loại chữ ‘Cơ’ ‘Loạn’ vân vân thì vẫn sẽ theo bản năng cảm thấy nó hoàn mỹ không tì vết.
Đây là loại thể nghiệm vô cùng mâu thuẫn và kỳ diệu.
Sau khi Lý Phàm thử nghiệm nhiều lần, đưa ra kết luận: Chữ triện Chân Tiên đối với hắn như đại dương mênh mông. Chỉ dựa vào chính hắn chỉ có thể hãm mình trong đó, không cách nào quan sát toàn cảnh của nó. Nhưng nếu có bút tích thực của Minh Đạo Tiên làm so sánh thì tựa như mỏ neo bất động, lại tựa như đôi mắt trên cao. Để hắn có thể vùng vẫy thoát thân, mở mắt nhìn cảnh thật.
Bắt chước bút tích thực của Minh Đạo Tiên, Lý Phàm tiến hành chải vuốt một lần nữa đối với chữ triện Chân Tiên Cơ, Loạn vân vân bản thân nắm giữ.
Quả nhiên hiệu quả rất tốt, tuy liếc mắt nhìn qua vẫn không có gì khác lúc trước. Nhưng Lý Phàm cực kỳ xác định, uy năng của những chữ triện Chân Tiên sau khi dựa vào bản chính cải tiến này ít nhất tăng thêm một phần ba.
“Chỉ tiếc, bộ bút tích thực của Minh Đạo Tiên này cũng là tàn khuyết. Hơn nữa qua tay từ trong ký ức Diễn Pháp Giác, vẫn có chút ít sai lệch.”
Hồi lâu sau, Lý Phàm tỉnh lại từ trong đốn ngộ, thở phào nhẹ nhõm.
“Nhìn từ manh mối nắm giữ trước mắt, chữ triện Chân Tiên có thể chia thành ba loại lớn. Thứ nhất là loại Loạn Tự Quyết, sẽ mang đến đủ loại tai ách, phá hoại. Thứ hai là loại Quy Tự Quyết, là chiếu lệnh Tiên giới. Cuối cùng là bức này...”
“Giọt mưa khi ký tự hiện thế rơi xuống có thể coi như ‘tiên âm ngọc lộ’. Còn kèm theo huyền âm đại đạo giáng sinh, dẫn tới chư vị Chân Tiên xuất thủ tranh đoạt. Sợ rằng càng gần hai chữ ‘Minh Đạo’ trong truyền thuyết.”
Tâm tư Lý Phàm chập trùng, không nhịn được lại lần nữa thử khua tay, tu bổ ký tự Minh Đạo đã mất.
Kết quả có thể nghĩ, chỉ có thể tốn công vô ích.
“Tiên giới sụp đổ, bút tích thực của Minh Đạo Tiên năm đó, bây giờ lại có thể ở nơi nào đây?” Lý Phàm không khỏi nghĩ như vậy.
...
Cùng lúc bản tôn Lý Phàm từ Diễn Pháp Giác thăm dò được bí ẩn Tiên giới ngày xưa, từ đó lòng có điều ngộ ra, Vô Diện Thánh Hoàng Lý Bình cũng rốt cuộc hoàn thành phong tỏa cuối cùng đối với tượng đá Chân Tiên không mặt và di tích Nhất Thủy tông.
Mà trong cảm ứng của hắn, Mặc Nho Bân nhanh chóng đào vong trước đó đã rất lâu không tiếp tục di chuyển.
“Vị trí này là?”
Lý Bình trầm ngâm chốc lát, không trực tiếp truy tung mà đi. Mà là gọi Xảo Công cư sĩ tới.
“Nơi này hả... Nghe nói là trái tim cự thú kia sau khi chết biến thành, là chỗ tụ hợp địa khí châu Cửu Sơn. Ta từng đến đó một lần, lại không phát hiện có thành tựu gì.” Xảo Công cảm ứng hình ảnh Thánh Hoàng truyền đến, khẽ lắc đầu.
Vị trí Thánh Hoàng chỉ ra là một vùng đầm lầy ở châu Cửu Sơn, sào huyệt Linh Nguyên giáo.
“Chỉ là linh khí dày đặc hơn khác một ít, cái khác thật sự không có gì đặc biệt.” Xảo Công khẳng định nói.
“Ngươi biết bao nhiêu về con ‘Thiên Thú’ kia?” Lý Bình lại hỏi.
Xảo Công nhún vai: “Nếu như không phải trong giáo ta có một số tu sĩ bản địa châu Cửu Sơn, sợ rằng ta cũng không biết về truyền thuyết Cửu Sơn là thi hài cự thú sau khi chết biến thành. Thì là thứ đó tên là Thiên Thú, thêm kiến thức.”
“Nhưng mà nếu như ngươi cảm thấy hứng thú với nơi đó, trong giáo ta có một tu sĩ Nguyên Anh tên là Trầm Ngọc Nhu. Ngươi có thể triệu hắn đến hỏi thử xem.”
Xảo Công giải thích nguyên do trong đó với Lý Bình.
Thì ra gia tộc Trầm Ngọc Nhu nhiều đời lấy khai quật đồ vật dưới lòng đất Cửu Sơn mà sống. Vùng đất Cửu Sơn hỗn loạn, từ xưa đến nay không biết đã mai táng bao nhiêu tu sĩ. Thậm chí có thể ngược dòng đến thời kỳ thập tông Tiên đạo thống trị.
Trầm gia dựa vào nghề này, đã tích góp không ít của cải. Song chung quy là việc mua bán không thể lộ ra ngoài, từ sau khi Trầm Ngọc Nhu gia nhập Linh Nguyên giáo bèn từ bỏ nghề nghiệp tổ truyền này.
“Lúc trước hình như ta từng nghe hắn nói, tổ tiên Trầm gia đã từng đào được một kiến trúc kỳ lạ ở đầm lầy đó. Chỉ là bên trong rỗng tuếch, chỉ bày một vài bức tượng quái dị. Sau khi tổ tiên hắn hậm hực rời đi còn bệnh nặng một trận, suýt nữa mất mạng.”
Trong lòng Lý Bình chợt động, đọc lướt qua phiến đá sáng thế.
Quả nhiên tìm được tin tức về tổ tiên Trầm gia. Nhưng chuyện phát hiện di tích trong đầm lầy châu Cửu Sơn lại không có ghi chép.
Lý Bình lập tức rời Đại Khải, đi vào trong Linh Nguyên giáo.
Vẫn ngụy trang thành giáo chủ Linh Nguyên, gọi Trầm Ngọc Nhu đến, dò hỏi hắn kỹ càng mọi chuyện.
Trầm Ngọc Nhu có phần kinh ngạc với lời triệu hoán của vị giáo chủ đã lâu chưa lộ diện này. Hắn hết sức câu nệ nói: “Chuyện này thực ra có hơi kỳ lạ. Từ sau lần vào nhầm đó, tổ tiên liền nhiễm phải một số căn bệnh lạ.”
“Ví dụ như trong mộng thường xuyên tái hiện cảnh kiến trúc dưới lòng đất, lại ví dụ như...”
“Từ đó về sau, tất cả tộc nhân Trầm gia bọn ta đều trở nên nam sinh nữ tướng, nữ sinh nam tướng. Âm dương sai ngược.” Trầm Ngọc Nhu dường như đã chấp nhận hiện thực, vô cùng thản nhiên nói.”
Thần niệm Lý Bình quét qua thân thể Trầm Ngọc Nhu, không hề phát hiện có ảnh hưởng của lực lượng dị chủng gì. Tựa như vốn dĩ là như vậy.
“Có còn giữ lại vị trí cụ thể của kiến trúc đó không?” Lý Bình hỏi.
Trầm Ngọc Nhu lộ vẻ mặt nguy nan: “Tổ tiên vì đề phòng có tộc nhân lại lần nữa vào nhầm, không nói lại vị trí cụ thể. Chẳng qua, cảnh cụ thể kiến trúc nơi đó lại có thư hoạ để lại.”
Nói rồi, Trầm Ngọc Nhu lấy tay vẽ ra một bức tranh.
Bốn góc, mỗi góc đặt một bức tượng đá.
Là một người không đầu, làm ra động tác khác nhau hệt như đang cầu nguyện.
Mà ở giữa bốn bức tượng đá là một hình trụ trụi lủi đứng sừng sững.
Mặt ngoài hình trụ vô cùng nhẵn bóng, không có bất kỳ đồ án điêu khắc gì. Nhưng quỷ dị là, cái bóng hình trụ đổ ra trên mặt đất lại giống như dã thú dữ tợn, nhe nanh múa vuốt. Tựa như sẽ từ quang ảnh sống dậy bất cứ lúc nào.
“Theo lời gia tổ, trong kiến trúc này, bên tai lại không ngừng có tiếng tim đập kịch liệt thịch thịch truyền đến. Hơn nữa nếu như theo cây cột nhìn qua, tựa như bỗng nhiên rơi vào vực sâu, bốn phía đều là bóng tối vô tận...” Trầm Ngọc Nhu lại bổ sung thêm.
Lý Bình nhìn chằm chằm bốn người không đầu trong hình ảnh.
Cho dù không có đầu lại lờ mờ có thể nhìn ra giống hệt phong cách tượng Chân Tiên không mặt chính mình gặp phải phía dưới núi Thái Hư.
Hẳn là sản phẩm của Huyền Thiên giáo không thể nghi ngờ.
“Mượn tượng hắn lại chém đầu hắn.”
“Cây hình trụ này...”
Hình trụ này không hề nghi ngờ là chỗ chỗ hạch tâm của kiến trúc quỷ dị này.
Nhưng cũng không cách nào nhìn ra manh mối chỉ từ trong hình ảnh.
Sau khi Lý Bình bảo Trầm Ngọc Nhu lui ra, lặng yên đi tới trong đầm lầy châu Cửu Sơn.
Vùng đất Cửu Sơn liên miên lại xuất hiện đầm lầy quy mô lớn như thế. Nói từ trên lý luận là cực kỳ không hợp lý. Đã từng có không ít tu sĩ tới đây thăm dò, muốn phát hiện bí ẩn gì đó. Nhưng tất cả đều không thu hoạch được gì.
Lý Bình đứng giữa đầm lầy, cũng chỉ cảm nhận được khí tức tanh hôi mục nát từ trong đó. Không hề phát giác được chỗ kỳ dị gì.
Nếu như không phải rõ ràng cảm ứng được Mặc Nho Bân nấp ở đây.
Mặc Nho Bân hẳn còn chưa nhận ra được sự tiếp cận của Lý Bình, tuy rằng luôn hoạt động trong phạm vi nhỏ ở chỗ sâu đầm lầy, lại từ đầu đến cuối không rời khỏi khu vực này.
Bố trí trận pháp xung quanh, Lý Bình chui vào đầm lầy dưới lòng đất, từ từ đến gần địa điểm cảm ứng.
“Ục...”
Bỗng nhiên, thân hình hắn chợt dừng lại.
Mới vừa rồi, Lý Bình ẩn ẩn nghe thấy một trận tiếng vang nhúc nhích.
Lấy tu vi của hắn hiện giờ, gần như có thể loại trừ là ảo giác. Cho nên...
Lý Bình nhìn quanh bốn phía.
Nước bùn đầm lầy sền sệt, hôi thối như có sinh mệnh chen chúc có quy luật.
Lý Bình bỗng có loại cảm giác, cả vùng đầm lầy này giống như thình lình sống dậy.
“Bẫy?”
Trong đầu Lý Bình lóe lên ý nghĩ này, nhưng rất nhanh lại phủ định.
Lực chú ý của vùng đầm lầy này không ở trên người hắn.
Thánh Hoàng tiếp tục ẩn giấu hành tung, theo cảm ứng trong lòng, cũng là ngọn nguồn luật động sinh mệnh của đầm lầy, không qua bao lâu liền phát hiện toà kiến trúc cổ quái tổ tiên Trầm Ngọc Nhu đã từng gặp phải.
Nhìn từ vĩ mô bên ngoài, kiến trúc này rõ ràng mang hình dáng một khuôn mặt trống rỗng.
Mà hình trụ cao ngất nhẵn bóng đang nằm ở vị trí ấn đường của khuôn mặt rỗng. Giống như con mắt thứ ba nhô lên cao, từ dưới lòng đất ngắm nhìn bầu trời.
Cảnh tượng quỷ dị như vậy làm cho trong lòng Lý Bình chợt cứng lại.
Kiến trúc ngăn cách hắn nhìn trộm vào bên trong, chỉ có thể dựa vào ấn ký để lại trên người Mặc Nho Bân lúc trước, xác định lúc này đối phương quả thực đang ở bên trong bận rộn gì đó.
Thánh Hoàng không tự ý đi vào, sau đó bố trí lưới nguyên lực tinh túy ở bên ngoài trong lúc lặng yên không tiếng động.
Lại thêm tầng tầng lớp lớp trận pháp vây khốn, hoàn toàn phong tỏa nơi đây. Còn kêu gọi lực lượng Thiên Đạo Huyền Hoàng phong tỏa địa mạch xung quanh...
Cho dù đã bày ra nhiều thủ đoạn như vậy, nhưng chẳng biết vì sao, trong lòng Lý Bình vẫn cảm giác không nắm chắc được bao nhiêu phần.
Sau khi suy nghĩ một lát, Lý Bình đánh thức Miêu Bảo trên vai, lấy ra một vật từ trong bụng nó.
Chính là một món dị bảo có thể phong tỏa không gian đạt được từ trong hồ câu cá.
Hình dáng dị bảo nhìn qua có phần bình thường không có gì lạ, chỉ là một vòng tròn giản dị.
Nhưng quang mang vàng trắng lưu chuyển trên đó ẩn ẩn tỏ rõ lực lượng kinh khủng ẩn chứa bên trong.
“Phược Không Hoàn.”
“Diệt sạch sinh linh một thế giới hình vòng, dung nhập trong giới, tế luyện mà thành. Không chỉ có trọng lượng của bản thân toàn bộ thế giới, còn có sức nặng của hàng tỉ sinh linh. Một khi trói buộc, cho dù là ta, hành động cũng phải chịu ảnh hưởng rất lớn.”
Mặc dù thủ pháp luyện chế có thể gọi là tà khí không hơn không kém, nhưng Lý Bình không phải loại người bảo thủ, vì vậy sử dụng không có bất kỳ gánh nặng trong lòng nào.
Nhẹ nhàng ném nó ra ngoài, Phược Không Hoàn bay về phía đỉnh đầu kiến trúc khuôn mặt hư vô. Trong chớp mắt mở rộng ra mấy lần, bao phủ toàn bộ khu vực xung quanh.
Nhìn vòng vàng trắng dần ẩn giấu, Thánh Hoàng trầm ngâm chốc lát, lại bày ra một biện pháp cuối cùng.
Sau khi mọi chuyện đã sẵn sàng, Lý Bình bay vào bên trong kiến trúc.
“Ngươi đến rồi.”
“... Chờ ngươi lâu lắm rồi đó.”
Vừa bước vào bên trong đã nghe thấy giọng Mặc Nho Bân vang lên bên tai.
Lý Bình chăm chú nhìn, không nhìn thấy thân hình bản thân hắn.
Nhưng âm ảnh tự do bất định ở phần đáy hình trụ giữa kiến trúc lại tựa như một hình người.
Giằng co với Lý Bình, tựa như đang lộ vẻ mặt châm chọc.
“Ta đi theo bên cạnh Hiên Viên đại ca lâu như vậy, cho dù không bước vào cảnh giới Bán Tiên cũng không đến mức hoàn toàn không biết gì về hắn. Huống chi ngươi còn sử dụng phương án bị đại ca vứt bỏ phủ quyết...”
“Hồng Trần tiên lực mạnh thì mạnh vậy thôi, lại có hại không lợi.” Mặc Nho Bân giễu cợt nói.
Lý Bình biết, Hồng Trần tiên lực trong miệng Mặc Nho Bân chính là nguyên lực tinh túy chính mình dùng tín ngưỡng người U tộc ngưng tụ.
Đạo mưu lợi ắt hẳn sẽ trả đại giới tương ứng. Nhưng điều hắn mong cầu không phải phi thăng thành tiên mà là vì thiên địa Huyền Hoàng.
Tìm kiếm lực lượng cường đại nhất trong phạm vi có khả năng mưu cầu không có gì không ổn.
Bỏ ngoài tai lời nói của Mặc Nho Bân, Thánh Hoàng đánh giá chi tiết kiến trúc.
“Di vật Huyền Thiên giáo?” Hắn hỏi.
Mặc Nho Bân tựa như cũng đang chờ đợi điều gì, không động thủ, trả lời: “Ha ha ha, thay vì nói là Huyền Thiên giáo, không bằng nói là đường lui cá nhân ta để lại.”
“Hiên Viên đại ca quá lý tưởng. Cũng quá tin tưởng chính mình.”
“Ta thì khác.”
Âm ảnh dưới hình trụ như bị cái gì kích thích, xoay quanh du động càng thêm nhanh chóng.
“Đã từng ta cũng từng có tâm thái giống như Hiên Viên đại ca, cho rằng bản thân là nhân vật chính trời sinh, chỉ cần làm là không có khả năng thất bại. Nhưng về sau, bị hung hăng đả kích, tu vi mỗi ngày đều thụt lùi. Còn phải đối mặt với lời mỉa mai của mấy đứa tạp chủng trước kia căn bản không vào mắt ta...”
“Ta ngộ rồi!”
Âm ảnh Mặc Nho Bân chợt từ trên mặt đất dâng lên, trôi nổi giữa không trung, hung tợn nhìn Lý Bình.
“Ta mới không phải nhân vật chính gì hết. Chỉ là một nhân vật nhỏ không quan trọng giữa thiên địa, trong dòng sông lịch sử chảy qua mà thôi. Nhân vật nhỏ tự nhiên phải trải sẵn đường lui cho thất bại. Cho nên ta gạt Hiên Viên đại ca, xây dựng nơi này!”
Mặc Nho Bân hiển hóa ra cánh tay âm ảnh, chỉ bốn tượng đá không đầu xung quanh, âm trầm cười nói: “Ngươi nhìn những tượng đá này.”
“Đây chính là Chân Tiên chính cống, còn đã cứu Hiên Viên đại ca một mạng. Người trong giáo kể cả Hiên Viên đại ca đều kính ngưỡng có thừa đối với hắn. Còn không phải bị ta chặt đầu?!”
Tiếng cười điên cuồng của Mặc Nho Bân vang vọng toàn bộ mật thất.
Lý Bình tỉnh táo nói: “Ngươi không sợ phục thù của Chân Tiên?”
Mặc Nho Bân cười hung ác hơn: “Các ngươi căn bản không hiểu, đừng nói chặt đầu, cho dù ta đi tiểu đi ị trên tượng hắn, Chân Tiên cũng sẽ không để ý!”
“Chuyện phàm tục lại há có thể vào mắt Chân Tiên?! Tiên...”
“Chỉ để ý chuyện bọn họ để ý!”
Lý Bình chỉ yên lặng nghe, không đồng tình, cũng không phản bác.
“Ta biết, nơi tiên lực đến như Chân Tiên đích thân tới. Nhưng dù là Chân Tiên, lực lượng cũng không phải vô cùng vô tận. Sao bọn họ lại lãng phí lực lượng trên một bức tượng nho nhỏ này?”
Sau khi Mặc Nho Bân cười to, dần khôi phục bình tĩnh: “Trừ khi...”
“Xung quanh tượng xuất hiện chuyện Chân Tiên để ý.”
Lời còn chưa dứt, âm ảnh Mặc Nho Bân biến thành liền rút về trong hình trụ nhẵn bóng.
Mặt đất kiến trúc khẽ chấn động, hình trụ cũng bắt đầu tản ra quang trạch yếu ớt, tựa như có thứ gì dựng dục trong đó.
“Ta không biết ngươi rốt cuộc là ai. Nhưng ta cho ngươi một lời khuyên...”
Âm thanh của Mặc Nho Bân từ trong hình trụ truyền đến, như thông qua trùng trùng điệp điệp trở ngại trở nên không rõ ràng.
“Không đến vạn bất đắc dĩ, không vào Chân Tiên!”
Lý Bình ẩn ẩn cảm thấy, bốn bức bức tượng không mặt xung quanh, dường như sống lại.
Cho dù bị chém đầu cũng vẫn có thể nhìn chăm chăm trong sân.
Chỉ là ánh mắt của bọn họ không ở trên người Lý Bình.
Mà tất cả đều tập trung ở hình trụ quang hoa.
Theo lý mà nói, cho dù không phải vĩ lực Chân Tiên tự mình buông xuống, chỉ là ánh mắt vượt qua vô số thời không truyền tới cũng hẳn là thứ tu sĩ phàm tục khó mà chịu đựng.
Nhưng Thánh Hoàng ở trong bức tượng không mặt lại không cảm giác được bất kỳ áp lực nào.
“Lực lượng bị rút ra, hấp thu rồi?”
Trong lòng Lý Bình thoáng chấn động.
Trong ánh mắt hắn, bốn luồng lực lượng tính chất tương đồng quấn lại thành sợi, quấn quanh hình trụ nhẵn bóng, một vòng lại một vòng.
Bị vĩ lực này kích phát, quang mang của hình trụ cũng càng lúc càng loá mắt.
Tầng ngoài như bị hòa tan, lộ ra bộ mặt thật bên trong.
“Đây là...”
Một cán cờ nhẵn bóng.
Cờ đã sớm biến mất không thấy đâu nữa, chỉ có cán bạch ngọc điêu khắc hoa văn phức tạp đứng sừng sững.
“Vật của Tiên giới.”
Cảm nhận dao động năng lượng càng lúc càng bạo loạn bốn phía, Lý Bình lui lại mấy bước, ánh mắt lại trước sau toả định trên cán cờ bạch ngọc.
“Không chỉ tượng Chân Tiên nhìn chăm chú, thậm chí nguyên lực tinh túy ta bố trí bên ngoài, cũng là Hồng Trần tiên lực đều ẩn ẩn bị cán cờ này điều động...”
Lúc này, âm thanh Mặc Nho Bân lại vang lên lần nữa: “Năm đó lúc Hiên Viên đại ca từ Tiên giới trở về, quả thực mang về không ít đồ tốt.”
“Không nhắc tới những công pháp kia, dù là tiên khí cũng là chỗ nào cũng có thể nhặt...”
“Chỉ tiếc nói cái gì mà lây dính tai kiếp, phần lớn bị phong tồn, không để bọn ta dùng.”
Năng lượng ở xung quanh cờ lệnh tạo thành vòng xoáy mang tính thực chất.
Trong rung động không ngừng, cán cờ dường như bất cứ lúc nào cũng có thể sẽ phá không mà đi.
“Tốt rồi, rất nhiều năm không nói chuyện với người khác, một hơi nói nhiều như vậy, rốt cuộc dễ chịu.”
“Sau này chúng ta có cơ hội, hẹn gặp lại nhé.”
“Ta phải đi làm chính sự rồi.”
Mặc Nho Bân nói rồi từ từ biến mất.
Quang mang sáng chói từ trên cán cờ bộc phát, che đậy tất cả dòm ngó xung quanh.
Ngay sau đó, linh kỳ muốn thoát khỏi nơi này.
Nhưng Lý Bình theo dõi lâu như vậy, tự nhiên không thể chỉ dựa vào mấy câu của Mặc Nho Bân mà cứ thế thả hắn rời đi.
Trận pháp và lưới nguyên lực tinh túy ầm ầm nổ tung.
Dây nhỏ đan xen màu vàng từ trong hư không hiển hiện. Thiên võng kín không kẽ hở ngăn trước cán cờ.
Thậm chí hoàn toàn phong tỏa không gian.
“Hồng Trần tiên lực cũng dám tranh huy với tiên lực chân chính?!”
Giọng nói đầy mỉa mai của Mặc Nho Bân truyền đến.
Đầu trước cán cờ bạch ngọc, dưới quang mang sí mục, nguyên lực màu vàng vậy mà như tuyết, chầm chậm hòa tan.
Lý Bình bất vi sở động, cùng lúc điều động nguyên lực tinh túy còn lại như thiêu thân lao đầu vào lửa cũng phát động trận pháp ngăn cản.
“Trận pháp phàm tục cũng xứng...”
“Hửm?!”
Mặc Nho Bân lần đầu xuất hiện giọng điệu kinh ngạc.
Bởi vì những trận pháp Lý Bình thi triển lại đã vượt xa nhận thức của hắn.
Thậm chí từ từ kéo về cán cờ bạch ngọc đã sắp đâm phá hư không một lần nữa.
Trong cảm ứng của Mặc Nho Bân, xung quanh như thể lấp đầy chất môi giới gây tắc nghẽn, cản trở cán cờ tiến lên.
“Trận pháp Huyền Hoàng giới đã phát đến trình độ này rồi à?”
“Mức độ tinh diệu thế mà không dưới đại trận Phù Độ Tinh Không!”
Tuy rằng trong lòng kinh ngạc nhưng Mặc Nho Bân lại không chậm lại thế rời đi.
Một luồng bạch quang lại lần nữa bộc phát trên cán cờ.
Bạch quang lướt qua, tất cả sự vật ngăn cản phía trước đều bị xoá bỏ sạch sẽ.
Cán cờ cũng dễ như trở bàn tay tránh thoát từ trong tầng tầng lớp lớp ngăn cản.
Mà Mặc Nho Bân cũng chẳng biết tại sao, không có lời nói giễu cợt.
Chỉ trầm mặc muốn rời khỏi.
“Sắc!”
Đúng lúc này, giọng nói lạnh băng của Lý Bình vang lên.
Phược Không Hoàn hiển hiện trong hư không.
Toả định chặt chẽ cán cờ bạch ngọc.
“Vô dụng! Vô dụng! Vô dụng! Chẳng qua chỉ là giới khí!”
“Thật đáng chết! Ngươi thật giống như một con ruồi, thật phiền phức!”
Giọng điệu Mặc Nho Bân đã có khác biệt rõ ràng so với trước đó.
Nói dông nói dài, thậm chí còn có những cử chỉ điên rồ.
Nên trong cán cờ bạch ngọc lần đầu sản phẩm xuất hiện ngoại trừ bạch quang.
Đó là một đường nét hình người.
Bóng người cầm trong tay trường đao, nhanh nhẹn bay ra, nhẹ nhàng chặt tới Phược Không Hoàn.
Ting!
Vòng vàng trắng hàm chứa hàng tỉ sinh linh và cả một Tu Tiên giới, từ trong rạn nứt ra!
Có điều, thả ra bóng dáng màu trắng hiển nhiên cũng là tiêu hao không ít đối với cán cờ bạch ngọc.
Quang mang trở nên ảm đạm hơn rất nhiều.
“Đáng chết, đáng chết, đáng chết...”
Tiếng nguyền rủa ác độc của Mặc Nho Bân vang vọng.
Nhưng hắn lại cũng không ở lại kiếm chuyện với Lý Bình.
Mà là vô cùng kiên quyết tiếp tục đi tới địa điểm cố định.
“Đều đã nói là ngươi không ngăn được ta!”
Trong quang mang chớp động, cán cờ bạch ngọc hóa thành một sợi dây nhỏ, thoát khỏi tất cả trói buộc, sắp rời đi.
Vào lúc này, tiếng ca cổ xưa bỗng đột ngột vang lên.
Âm thanh không lớn, lại lấn áp tiếng của Mặc Nho Bân và tiếng chấn động của cán cờ bạch ngọc.
Một cánh cửa đen nhánh đến cực điểm lặng yên mở ra trên đường tiến lên của cán cờ bạch ngọc.
Mà Lý Bình vẫn luôn chưa tự mình động thủ, lúc này thân hình cũng thoáng hiện, đi tới phần đuôi cán cờ bạch ngọc.
Khôi giáp màu vàng bảo vệ thân thể, sau lưng Thánh Hoàng, ảo ảnh Huyền Hoàng giới cũng theo đó hiện lên.
“Ngươi cút vào đây!”
Ầm! Ầm! Ầm!
Lý Bình dùng một chân hung hăng đá vào phần đuôi cán cờ bạch ngọc.
Khiến cho cán cờ vốn vội vàng rời đi đột nhiên vọt về trước.
Không kịp né tránh, trực tiếp bay vào trong cánh cửa đen nhánh.
Lý Bình cũng theo sát phi thân mà vào.
Tiện thể đóng lại thông đạo.
Còn không quên tiện tay mang theo mấy người U tộc trung thành tuyệt đối mạo hiểm tính mạng bố trí nghi thức, mở ra thông đạo thông đến biển U Ám đi cùng.
Trong biển U Ám.
Một mảnh đen kịt yên tĩnh.
Cho dù cán cờ bạch ngọc như mặt trời sáng chói ở bên ngoài, ở chỗ này cũng chỉ có thể chiếu sáng một khu vực nhỏ có hạn quanh người.
Mà Mặc Nho Bân luôn rất ầm ĩ, lúc này cũng giống như người câm.
Hồi lâu không nói gì.
“Chờ đã, nơi này là...”
“Nơi này...”
Một lúc lâu sau, hắn rốt cuộc ngơ ngác mở miệng.
“Hiện tại có thể nói chuyện rồi.”
Quang huy của cán cờ bạch ngọc xua tan một chút đen kịt của biển U Ám.
Làm cho Lý Bình và Mặc Nho Bân có thể tạm thời sử dụng ngôn ngữ giao lưu.
Mặc Nho Bân lại như căn bản không nghe thấy lời của Lý Bình.
Hắn hiện ra thân hình từ trong cán cờ bạch ngọc, khó mà tưởng tượng dò xét bốn phía.
Vẻ mặt vừa chờ mong lại vừa hoảng sợ.
“Nơi này có khí tức của Huyền Thiên Vương phải không?”
Sau yên tĩnh ngắn ngủi, Lý Bình lên tiếng hỏi.
Ba chữ Huyền Thiên Vương như chạm đến một loại chốt mở nào đó.
Mặc Nho Bân đột nhiên lấy lại tinh thần.
Hắn nhìn chằm chằm Lý Phàm: “Sao ngươi lại biết nơi này?”
“Hơn nữa còn có thể mở ra thông đạo đến đây?”
Giọng điệu Mặc Nho Bân cực kỳ nguy hiểm, dường như câu trả lời của Lý Bình hơi có gì bất bình thường là sẽ không chết không thôi.
“Cách lúc ngươi ngủ say đã qua gần vạn năm. Không có chuyện gì không thể xảy ra cả.”
Thái độ của Lý Bình lại hết sức lạnh nhạt.
“Không chỉ ta, thậm chí tổ chức tu tiên lớn nhất hiện nay Vạn Tiên Minh cũng đều đã nắm giữ thông đạo mở ra nơi này.”
“Hơn nữa đang đánh cắp lực lượng ở đây.”
“Lẽ nào ngươi không cảm nhận được?”
Lý Bình hỏi.
Lời này vừa ra, Mặc Nho Bân lại lần nữa biến sắc.
Hắn nhìn về nơi xa, khí tức trên người dao động kịch liệt.
“Sao bọn họ dám chứ?!”
“Nên giết! Giết!”
Mặc Nho Bân nổi điên nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận