Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 799: Bạch tiên sinh dị giới

Hiện giờ là năm định neo thứ 5.
Lý Phàm không đến Vạn Tiên Minh trước tiên.
Mà hắn lặng lẽ đi vào Ly giới trước.
Xuyên qua lối đi không gian, Lý Phàm trực tiếp bay đến bên cạnh ngọn núi lửa trung tâm Ly giới.
Bên trong không khí nóng bỏng ngập tràn mùi lưu huỳnh nồng đậm.
Lân cận có thể thấy loáng thoáng dấu vết chưa hoàn toàn đông lạnh do dung nham tàn phá bừa bãi.
Dường như ngọn núi lửa này mới vừa xảy ra một trận bùng nổ kịch liệt.
Lơ lửng giữa không trung, Lý Phàm cẩn thận quan sát núi lửa.
Trong lòng cảm giác kì lạ kia lại càng mãnh liệt hơn.
“Quả nhiên có hơi kỳ quái.”
Sau một lúc lâu, mắt Lý Phàm lộ ra một tia kỳ dị.
Có thể là vì đã từng lên Nguyên Anh cảnh, tồn tại động thiên trong cơ thể.
Cũng hoặc là đã từng lấy thân thể của Hứa Bạch tương hợp với một phương tiểu thế giới Thiên Đạo.
Mức độ cảm giác của Lý Phàm đối với ‘Động Thiên, tiểu thế giới’ đã nhạy cảm hơn không ít.
Lần này quan sát, hắn lập tức biết được sự khác thường trước đây trong lòng mỗi khi hắn thấy núi lửa này của Ly giới đến từ đâu.
“Cơ bản là ngọn núi lửa này không thuộc về Ly giới, mà đến từ một tiểu thế giới khác!”
“Khó trách từ đầu đến cuối đến đều có cảm giác không hài hòa ăn khớp!”
Thật ra thì bốn phía địa hình nơi này đã có thể nói rõ vấn đề.
Vừa nhìn trên bình nguyên vô tận, một ngọn núi lửa hung tàn đột ngột mọc lên từ mặt đất.
Hiển nhiên là chuyện vô cùng không bình thường.
Chỉ có điều, người phàm chỉ cho rằng đó là sức mạnh to lớn từ thiên địa tạo hóa.
Mà quả thật tu sĩ bậc này như Lý Phàm có thể phát hiện ra nguyên nhân ngấm ngầm.
Lý Phàm lập tức thấy hứng thú.
“Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao một ngọn núi lửa từ tiểu thế giới khác lại phải đột ngột xuất hiện ở Ly giới?”
Lý Phàm tiện tay bố trí phòng ngự xung quanh bản thân, sau đó bay vào trong miệng núi lửa.
Nham thạch nóng chảy sáng rực, sôi trào cơ bản không có cách nào thương tổn đến hắn.
Lý Phàm tiến sâu vào núi lửa, cố gắng tìm được nói phát ra dị thường từ trong đó.
Mãi cho đến dưới đáy sâu nhất, nơi giao hội giữa núi lửa và địa mạch.
Rốt cuộc mới có thu hoạch.
“Đây là…”
Lý Phàm duỗi tay, thu lấy một luồng địa hỏa trong lòng bàn tay.
Với cấp bậc phòng hộ Kim Đan trung kỳ của hắn vẫn cảm thấy có hơi phỏng tay.
“Không phải khí linh, nhưng cũng là loại lực lượng siêu phàm.”
“Ly giới là thế giới người phàm thuần túy, không có điều kiện để loại lửa này sinh ra.”
Lý Phàm thả lại địa hỏa, cẩn thận quan sát mảnh không gian này.
So sánh với miệng núi lửa thì dòng nham thạch nơi này chảy tương đối ôn hòa, yên ổn.
Chẳng qua là thỉnh thoảng lại có chút bọt khí.
Mà theo bở nham thạch nóng chảy tồn tại một đường ranh giới rất không rõ ràng.
Nó ẩn giấu trong nham thạch cam đỏ, không thể nào chú ý đến.
Nếu như không cố ý tìm kiếm, rất dễ quên mất sự tồn tại của nó.
Từ trong đường ranh giới này, một lực lượng đồng nguyên với địa hỏa mờ mờ ảo ảo truyền đến.
“Lại một lối đi không gian?”
Lý Phàm như có điều suy nghĩ.
Trầm ngâm chốc lát, sau khi bố trí pháp trận phòng ngự quanh thân, hắn phi thân nhảy vào trong đó.
Oanh!
Thấy hoa mắt, mới vừa tiến vào liền có một viên hỏa cầu đập về hướng Lý Phàm.
Chẳng qua uy lực của nó không quá lớn, bị trận pháp phòng ngự tự động văng ra.
Vốn Lý Phàm còn tưởng có người tập kích, tâm thần run sợ lại run sợ.
Định thần nhìn lại, hắn bình tĩnh lại. Chẳng qua trong nháy mắt lại cảnh sắc của thế giới lần này hấp dẫn.
Đó là một nơi không tồn tại sinh mệnh, thuần túy thuộc về “Hỏa” thế giới.
Dung nham nóng bỏng tạo thành biển Địa Ngục, không ngừng sôi trào.
Thỉnh thoảng có tiếng nổ khổng lồ vang lên.
Kèm theo dung nham nóng chảy ngất trời phun lên, sau đó nổ tung trên không trung.
Vô số hỏa tuyến màu đỏ xẹt qua, đánh sang bốn phương tám hướng.
Ngọn lửa là chủ đề lần này của thế giới Vĩnh Hằng.
Không chỉ là biển nham thạch nóng chảy trông không thấy đầu, mà còn tồn tại vô số mồi lửa độc lập giống như hoa.
Ở trên bầu trời cũng có thể loáng thoáng thấy các kiểu ngọn lửa to lớn như được tạo thành từ vải vẻ tranh sơn dầu trôi theo gió.
Màu sắc, hình thức khác nhau.
Trong đó khí tức ngọn lửa mạnh nhất thậm chí khiến Lý Phàm cảm thấy có hơi khó giải quyết.
Sau đó cũng dừng lại ở lần này.
Sau khi tiêu tốn một ít thời gian, hoàn toàn thăm dò thế giới này, Lý Phàm không khỏi có hơi tiếc nuối: “Tầng cấp lực lượng tối đa cũng chỉ là Kim Đan hậu kỳ mà thôi.”
“Nếu ta tới khi là Nguyên Anh kỳ, chỉ sợ lửa của thế giới này đồng loạt thiêu đốt cũng không thể gây chút tổn thương nào cho ta.”
“Có giá trị. Nhưng không lớn.”
Lý Phàm khẽ lắc đầu, hắn tính ra, coi như tu sĩ cảm thấy hứng thú với lực lượng thuộc tính hỏa cũng sẽ không khiến thế giới này xuất siêu quá giá hai ngàn điểm cống hiến.
Điểm cống hiến này, Lý Phàm hiển nhiên không để vào mắt.
“Mất hứng!”
Lý Phàm lập tức không còn hứng thú.
Đang muốn đi qua lối đi không gian lúc đến đây, trở về Ly giới.
Lại chợt nhớ ra điều gì đó, thân hình dừng lại.
Trầm tư chốc lát, hắn thay đổi phương hướng, bay lên trời cao.
Bay thẳng đến rìa thế giới, tới gần hư không vô tận.
Mắt nhìn xuống dưới, lúc này mới mờ mờ thấy rõ toàn cảnh thế giới này.
Có thể rõ ràng nhìn ra, bên cạnh lối đi không gian xuyên Ly giới, hình dạng dung nham hải địa có hơi khác biệt với những nơi khác.
Giống như đã chịu tấn công kịch liệt.
Có một vòng đường viền dễ dàng chú ý.
Mà ở trong hư không, nhìn ra hướng xa xa.
Thế nhưng có thể mờ mờ nhìn thấy cảnh sắc của Ly giới.
Lý Phàm lập tức hiểu ra: “Đây là hai tiểu thế giới trong hư không, không biết vì sao chúng lại va nhau.”
“Một phần thế giới Hỏa khảm vào thật sâu bên trong Ly giới.”
“Nhất thể lưỡng diện. Mà theo thời gian trôi qua, hai bên đều khó phân biệt lẫn nhau, từ từ dung hợp.”
Lý Phàm nhanh chóng nhớ tới biển dung nham bên dưới.
“Hiển nhiên mức năng lượng của thế giới Hỏa này cao hơn không ít so với người phàm Ly giới.”
“Bỉ cường ngã nhược, cứ thế này mãi, kết cục đợi chờ Ly giới chỉ có là vận mệnh bị cắn nuốt, đồng hóa.”
Lý Phàm như có điều suy nghĩ.
“Hửm?”
Nhưng hắn lại chợt nghĩ đến, đám người Tô tiểu muội ở Ly giới, Tô Hằng, Diệp Phi Bằng có thiên phú không hề tầm thường.
Ở đời 115, trước đây chính mình đã khiến họ bị vây khốn ở trên đảo Thân Hóa.
Rồi sau đó lại giam cầm trong Dược Vương Cốc.
Ước chừng đã kéo dài rất nhiều năm.
Cuối cùng, chờ đến thời điểm bọn họ lại chính thức tu hành, đã phát hiện mọi người ở Ly giới đã hoàn toàn mất đi linh khí.
Khi đó, Lý Phàm còn đuổi bọn họ khỏi Dược Vương Cốc.
Muốn xem bọn họ long quy đại hải, có thể nào lại triển lộ thiên phú một lần nữa.
Đáng tiếc là cho đến kết cuộc cuối cùng của thế giới, hắn cũng không thể nghe được tin tức gì liên quan đến bọn họ.
Có thể nói là mọi người đột nhiên tiêu biến vậy.
“Thiên phú của mọi người ở Ly giới cũng không phải đến từ bản thân bọn họ.”
“Mà là…”
Lý Phàm lại nghĩ đến khi Tô tiểu muội ra đời.
“Có mẹ không cha, chửa nhờ thiên mệnh.”
Ánh mắt Lý Phàm sáng lên.
Tìm được chỗ mấu chốt của vấn đề, hắn xuyên qua lối đi không gian dưới núi lửa, một lần nữa quay trở về Ly giới.
Cũng không quá lâu, hắn tìm được mục tiêu ở trong phủ Đại học sĩ kinh thành.
Chính là mẫu thân của Tô tiểu muội, Tô Ngữ Tình.
Lúc này, nàng vẫn chưa có thai.
Chẳng qua nàng mới hơn mười tuổi ở độ tuổi dậy thì, vẻ mặt đầy sự thiên chân vô tà.
Nàng đang dừng lại, chơi đùa với bươm bướm trên hoa trong hậu hoa viên nhà mình.
Vô cùng chăm chú.
Trong nháy mắt khi gặp nàng, một cảm giác quen thuộc lập tức nảy ra trong lòng Lý Phàm.
“Bạch tiên sinh?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận