Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 780: Thân nằm ngoài biến số

Song có lẽ chỉ là ảo giác của Hứa Bạch.
Ý lành lạnh kia chỉ thoáng qua rồi biến mất, sau nháy mắt, khi nhìn lại.
Trên mặt chữ điền của đối phương lại là nhiệt tình giống như lúc trước.
“Không có gì, không có gì. Chỉ có điều, không ngờ Thái Diễn tông các ngươi lại có nhiều tu sĩ Hợp Đạo như vậy. Ta bị kinh sợ một chút thôi.” Hứa Bạch giả vờ thành bộ dáng vô cùng khiếp sợ.
“Không hổ là tông môn lừng lẫy tiếng tăm từ thời thượng cổ, nội tình thâm hậu, quả nhiên khó có thể tưởng tượng.” Hứa Bạch chậc chậc tán dương.
Ai cũng thích nghe những lời nịnh nọt.
Vừa nói dứt lời, không chỉ có vài tu sĩ kia đang đang dẫn đường phía trước.
Ngay cả những nhân vật nhàn hạ bên đường kia, tất cả đều nhao nhao quăng đến ánh mắt hài lòng.
Có điều đây cũng càng khiến Hứa Bạch và Phương Tái Tế khẳng định về sự dị thường của Thái Diễn tông.
Bởi vì vẻ mặt “Hài lòng” họ thể hiện đều là trong cùng nháy mắt.
“Phương tiên sinh có nắm chắc khả năng trốn thoát khỏi nơi này không?” Hứa Bạch một bên vui vẻ chuyện trò cùng các tu sĩ Thái Diễn tông, một bên lặng lẽ hỏi thăm Phương Tái Tế.
“Tông chủ yên tâm, ta đang suy nghĩ biện pháp. Địa phương quỷ quái này có không gian vô cùng kiên cố. Muốn phá không để bỏ chạy cần tốn chút công sức.” Phương Tái Tế hơi nghiêm túc trả lời.
Chuyện sinh tử, đối với Phương Tử Tề có hơi bất cần đời từ trước đến nay, rốt cuộc trở nên nghiêm chỉnh lại.
“Không vội, xem tình hình của Thái Diễn tông này như thế nào trước đã.” Hứa Bạch trấn an.
Trong thời gian hai người trao đổi ý niệm với nhau trong đầu, dưới sự hướng dẫn của đệ tử Thái Diễn tông, họ đã đi vào trong thành, đến một tòa kiến trúc trong suốt có tạo hình kì lạ.
Toàn bộ được tạo thành từ tinh thế xanh lam trong suốt.
Từ bên ngoài, có thể thấy rõ ràng bên trong bị phân chia thành một đám không gian hình chữ nhật.
Trong mỗi một không gian, đều có một vị tu sĩ đang bận rộn.
“Đây…” Hứa Bạch và Phương Tái Tế liếc mắt nhìn nhau.
“Đi thôi. Sư huynh đã chờ ở trong rồi.” Tu sĩ trung niên thuận miệng nói.
Tương tự như lúc đi vào Sách Trận đường Vạn Tiên Minh, Hứa Bạch đi vào trong kiến trúc tinh thể xanh lam trong suốt, chỉ cảm thấy không gian dưới chân đang di chuyển vị trí.
Mà độ trong suốt của bức tường xung quanh cũng dần dần giảm xuống, rốt cuộc không thể nhìn rõ hình dạng của nơi khác.
Cùng lúc đó, trang trí, bài trí bên trong không gian, cũng đang biến ảo không ngừng.
Chỉ có nhóm người Hứa Bạch lẳng lặng đứng sừng sững không biến hóa gì.
Khi bức tường bằng tinh thể hoàn toàn biến thành hình dạng bức tường, một bóng dáng xanh lam hư ảo chợt xuất hiện trước mặt mọi người.
“Gặp qua Trần sư huynh!”
Mấy tên tu sĩ dẫn đường của Thái Diễn tông lao nhao hành lễ, nói.
Ánh sáng xanh lam dần dần ngưng tụ thành thực thể, một vị nam tử khá anh tuấn lộ ra chân dung.
“Trần Thiên Hải?!” Sau khi thấy rõ tướng mạo của vị nam tử, thế nhưng Phương Tái Tế lại nghẹn ngào hô.
Mọi người ở đây, tất cả ngay lập tức sửng sốt.
Trần Thiên Hải thì liếc nhìn Phương Tái Tế, hình như cũng không nghĩ đến sự xuất hiện của hắn.
“Nhiệm vụ lần này, các người hoàn thành rất tốt. Đi xuống trước đi, ta với vị bạn cũ này, có vài lời muốn nói.” Hắn phân phó mọi người trước, nói.
Không biết được chỗ tốt gì mà đám tu sĩ dẫn đường của Thái Diễn tông đều lao nhao vui vẻ ra mặt.
Họ nhanh chóng rời khỏi không gian nơi này.
Lúc này Phương Tái Tế cũng hơi bình tĩnh lại, chẳng qua là sự khiếp sợ trong mắt hắn vẫn không biến mất, càng đánh giá Trần Thiên Hải trước mặt không ngừng.
“Đúng chính là hắn rồi. Không ngờ hắn lại còn sống…”
Đồng thời khẽ tự nhủ, truyền âm giải thích cho Hứa Bạch: “Năm đó Trần Thiên Hải là đích truyền thứ nhất, người kế vị sẽ nhậm chức môn chủ kế tiếp. Chẳng qua không biết là vì chuyện gì lại bị tước đi tất cả thân phận. Bản thân lại càng không rõ tung tích, bị Thái Diễn tông truy nã.”
“Năm đó bởi vì có đệ tử của Thái Diễn tông tham gia đuổi giết ta, dẫn đến từ đầu đến cuối ta đều không thể trốn thoát. Vẫn là tiểu tử này ra tay cứu giúp, ta mới có thể an toàn ẩn núp bên trong Dược Vương tông.”
“Thời điểm nghe được chuyện của hắn, ta còn thương tiếc đã gặp. Không nghĩ đến…”
“Nhìn thấy ta khá ngoài ý muốn phải không?” Lúc này, Trần Thiên Hải mỉm cười, lên tiếng nói.
“Nhiều năm không gặp, người vẫn giữ dáng vẻ này. Không đúng, đối với chúng ta, thời gian đã mấy ngàn năm. Đối với Dược Vương tông các ngươi, cùng lắm thì chỉ là một cái chớp mắt ngắn ngủi thôi.”
Trần Thiên Hải lên tiếng, vạch trần chuyện Dược Vương tông trải qua Tiên Khư, vượt qua thời gian ngàn năm.
“Nói vậy thì ngươi cũng biết chuyện ban đầu Dược Vương tông muốn ngự đỉnh thoát đi cũng chỉ là tự tìm đường chết?” Phương Tái Tế nheo mắt lại.
“Sau này ta mới biết được. Nếu không, với tính tình của ta khi đó, nói gì đến chuyện phải ở chung một chỗ với các ngươi.” Trần Thiên Hải trả lời, khiến Phương Tái Tế khẽ sửng sốt.
“Cùng một chỗ với chúng ta?” Hắn không khỏi hơi nghi ngờ.
“Đây chính là Tiên Khư đấy. Bên trong Tiên Khư, rốt cuộc có cái gì? Chẳng lẽ Phương sư huynh không hiếu kỳ sao?” Trần Thiên Hải hỏi ngược lại.
“Cả Huyền Hoàng giới, có bao nhiêu người có thể tận mắt thấy một kỳ quan mà có thể an toàn trở về? Có thể nói Phương huynh nằm trong số rất ít người may mắn kia đấy.”
Phương Tái Tế nhún vai: “Vậy có thể phải khiến ngươi thất vọng rồi. Năm đó vào đỉnh không lâu, ta trực tiếp tiến vào trong “Đại Mộng Xuân Thu trận” rồi ngủ say.”
Trần Thiên Hải gật đầu nhẹ: “Là ngươi có thể làm ra loại chuyện này. Quả nhiên Phương huynh không hề câu nệ.”
Đây là, Hứa Bạch cũng chợt chen miệng nói: “Ngươi rất có hứng thú với Tiên Khư sao? Thật ra thì, chuyện năm đó gặp được chúng ta có ghi chép lại.”
Lúc này, Trần Thiên Hải mới hơi trịnh trọng mà nhìn về hướng Hứa Bạch.
“Bên ngoài biến số…”
Hắn thấp giọng nói thầm, trong mắt cũng hiện lên một chút hưng phấn.
“Đúng như dự đoán, biến số này đến từ Dược Vương tông!”
“Lão Trần, ngươi lầm bẩm gì trong miệng vậy?” Đối với những lời Trần Thiên Hải nói, Phương Tái Tế hơi mê hoặc.
“Phương huynh, vị này là? Nhưng mà ngươi còn chưa giới thiệu cho ta đâu?” Trần Thiên Hải nói.
“A! Vị này là…” Phương Tái Tế liếc nhìn Hứa Bạch.
Sau khi nhận được ánh mắt ra hiệu của đối phương, lúc này hắn mới nói thật: “Vị này là tông chủ hiện giờ của Dược Vương tông chúng ta! Hứa Bạch!”
“Ừm?” Trong mắt Trần Thiên Hải hiện lên một chút kinh ngạc.
Rồi sau đó hắn nhìn chằm chằm Hứa Bạch lần nữa, ngây người như tượng đá.
Vẫn là Phương Tái Tế liên tục la lên, cuối cùng hắn mới lấy lại tinh thần.
Vẻ hứng thú hắn nhìn về phía Hứa Bạch ngày càng dày đặc.
“Tông chủ Dược Vương tông lại muốn gia nhập Thái Diễn tông chúng ta. Các ngươi thật đúng là không có tâm tư gì tốt đẹp mà.” Trần Thiên Hải khẽ lắc đầu nói.
“Hiện giờ Vạn Tiên Minh muốn càn quét Huyền Hoàng vạn giới. Dù là Dược Vương tông, Thái Diễn tông, tất cả sau này đều phải thuộc về Tiên Minh. Đều là một phần của Tiên Minh, các tông môn còn có gì khác nhau. Thật sự mà nói, nếu như chỗ tốt của các ngươi đủ nhiều, chuyện ta thật sự gia nhập Thái Diễn tông các ngươi cũng không phải là không thể xảy ra.” Hứa Bạch mang sắc mặt tự nhiên, nói.
Trần Thiên Hải lập tức yên lặng.
“Ngươi nói cũng không sai. Thời đại của tông môn đã qua rồi.” Hắn hơi buồn bã nói.
“Chẳng qua là chuyện ngươi gia nhập Thái Diễn tông chúng ta…” Động tác Trần Thiên Hải khẽ dừng lại lần nữa trong chốc lát.
Kế tiếp, hắn khẽ lắc đầu.
“Vẫn là thôi đi. Chúng ta lại không chứa được người như ngươi.”
“Huống hồ, gia nhập chúng ta cũng cần trả một cái giá lớn…”
“Có lẽ ngươi chưa chắc đã bằng lòng chấp nhận.”
Trần Thiên Hải nói, giọng điệu khó hiểu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận