Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 1270: Cảnh Tiên giới ngày trước

Xuất hiện cùng lúc với vô số những tấm gương kia, còn có từng khuôn mặt với đủ loại sắc thái biểu cảm khác nhau của Mặc Nho Bân.
Sau khi họ lẩn trốn vào trong những tấm gương tăm tối mờ mịt kia, tập thể cùng nhau hướng mắt theo dõi Thánh Hoàng vô diện đang ở giữa quảng trường.
Lấy Lý Bình làm điểm trung tâm, những mặt gương phân cặp đối xứng với nhau.
Vô số tia sáng nhỏ phát ra từ một trong những tấm gương đó rồi chiếu thẳng qua phía đối diện.
Những đường sáng được hình thành từ đó giống như những sợi xiềng xích hữu hình, tạo áp lực lên trên người Lý Bình.
Mỗi một tia sáng xuất hiện ở thế giới trong gương đều như những sợi xiềng xích nặng nề, đẩy nhanh tiến độ lôi kéo Lý Bình rơi vào thế giới “hiện thực”.
Lúc này đây, thân hình của Thánh Hoàng vô diện đã hoàn toàn lộ rõ, hắn bị bao vây bởi vô số tấm gương, thế nhưng trên mặt lại không có vẻ gì là đang hoảng sợ.
Hắn nhìn những “đường nét” vô hình nhưng hữu hình trên người mình, vươn tay thử chạm vào chúng.
Thế nhưng những đường nét này giống như ảo ảnh xuyên thấu qua bàn tay của hắn rồi một lần nữa trói chặt lấy cơ thể hắn.
Không biết vì lí do gì mà hành động này của hắn giống như đã chọc giận Mặc Nho Bân.
“Thật ngu xuẩn!”
Hắn giận dữ hét lên một tiếng, hóa ra là bởi vì những đường sáng rực rỡ này đã đột nhiên biến thành một mảnh đen ngòm như mực.
Âm thanh thì thầm xào xạc từ những sợi xích đen phát ra. Thậm chí, mơ hồ còn có thể nhìn thấy những khuôn mặt rất giống với Mặc Nho Bân lơ lửng, gào khóc ở trên bề mặt.
“Xì xì xì....”
Sợi xích đen ngòm mang theo sức mạnh đen tối và ăn mòn, chỉ trong chớp mắt, toàn bộ quần áo trên người Lý Bình đều bị hòa tan. Chính ngay lúc chúng sắp ăn mòn đến da thịt của Lý Phàm, một tia sáng màu vàng rực rỡ lập tức bùng phát.
Bộ giáp vàng sắc bén đột nhiên giáng thế hoàn toàn bao bọc lấy thân hình to lớn cao đến ba thước ba vào bên trong.
Dưới lớp ngoài của áo giáp, luồng sáng vàng không ngừng cuộn trào như thể chúng có linh tính riêng.
Phòng ngự của ánh sáng vàng ngăn chặn tất cả sự ăn mòn của xiềng xích đen ngòm kia ở bên ngoài.
Lý Bình vươn tay phải ra mạnh mẽ túm chặt lấy xiềng xích đang quấn quanh cơ thể mình rồi sau đó tàn nhẫn kéo ra.
Tiếng vỡ nát của mặt gương không ngừng truyền tới.
Ở nơi lồng ngực của hắn đột nhiên hình thành nên một vòng xoáy.
Lý Bình nhét xiềng xích mà hắn vừa kéo xuống vào trong vòng xoáy.
Bùm bùm!
Giống như ngọn lửa đang hoành hành rực cháy, vòng xoáy như được thêm vào lượng lớn nhiên liệu vậy, nở rộ ra ánh sáng rực rỡ đến nghẹt thở. Mà trên những sợi xích màu đen bị thiêu đốt kia, vô số gương mặt của Mặc Nho Bân đồng loạt phát ra những tiếng nguyền rủa độc địa.
“Hóa ra là nhân cách của những tu sĩ đã bị ngươi thôn phệ.”
Cùng với vòng xoáy đang không ngừng cắn nuốt xiềng xích màu đen, Thánh Hoàng cũng đồng thời biết được chi tiết về những khuôn mặt hung ác này từ những hình ảnh xuất hiện trong tâm trí hắn.
“Từ bỏ tu luyện một môn pháp tốt đẹp như ‘Cửu chuyển tiên hồn’, lại quay đi học cái thứ tà môn ngoại đạo này!” Lý Bình có chút tiếc nuối lắc đầu.
Câu nói này dường như đã chọc đến vảy ngược của Mặc Nho Bân, bóng dáng của hắn ngay lập tức trở nên tối tăm, thâm trầm như được nhuốm lên một tầng mực đen đậm.
Giữa hắn và Lý Bình đã sinh ra vết rạn nứt.
Đó chính là tấm gương phản ảnh hiện thực và ảo cảnh.
Mặc Nho Bân và Lý Bình đối diện từ xa, phân chia ở hai đầu tấm gương.
Khoảnh khắc vết nứt này xuất hiện, trong lòng Lý Bình đột ngột có cảm giác. Mặc Nho Bân ở “bên kia” hình như biến mất rồi. Cảnh tượng ở trước mắt chỉ là một loại hình chiếu nào đó được hình thành dựa trên sự tồn tại của bản thân hắn mà thôi.
Suy nghĩ vừa chuyển động, Lý Phàm được bao bọc trong lớp bảo vệ của áo giáo vàng nháy mắt đã xuất hiện ở cách đó nghìn dặm, rời khỏi phạm vi của di tích Tử Tiêu tông.
Nhưng rất nhanh sau đó, Thánh Hoàng đã phát hiện cảnh tượng vô cùng quái dị ở trước mắt mình.
Vết nứt ở trước mặt vậy mà lại theo hắn thuấn di đến đây, vị trí đối diện với hắn cũng hoàn toàn không có thay đổi gì.
Còn Mặc Nho Bân vẫn đang cười toe toét, lạnh lùng nhìn chính mình ở phía đối diện tấm gương.
Giống như có một sức mạnh vô cùng kì diệu khóa chặt Lý Bình và Mặc Nho Bân lại với nhau, bất kể hắn có thay đổi vị trí như thế nào đi nữa cũng không thể nào thoát ly khỏi Mặc Nho Bân được.
Điều khiến người càng thêm sợ hãi hơn là, Lý Bình mơ hồ phát giác ra ngoại hình, khí tức của Mặc Nho Bân ở tấm gương đối diện đang chậm rãi phát sinh thay đổi.
Thân thể từ từ bành trướng, ngũ quan cũng càng ngày càng trở nên mơ hồ.
Mặc Nho Bân đang thay đổi dựa theo diện mạo của Thánh Hoàng vô diện.
“Tà môn ngoại đạo? Hiểu biết thật là nông cạn lại còn không biết sợ hãi!”
“Cái gì là tà? Cái gì lại là chính? Trên đời này không có thiện ác, chỉ có Tiên là vĩnh hằng!”
“ ‘Vạn kiếp bất diệt ma tâm tiên quyết’ là thứ mà ngươi có thể phán xét sao!”
Mặc Nho Bân cười lớn, trên mặt đầy vẻ châm biếm lên tiếng: “Vậy thì cứ để ngươi trở thành ta đi!”
Khoảng cách giữa Thánh Hoàng và Mặc Nho Bân cũng đang chậm rãi tiến gần hơn.
Mọi thứ ở cả hai phía của tấm gương ngày càng giống nhau.
Trước mắt, khi Lý Bình đang sắp hoàn toàn trượt về phía bên kia tấm gương, hắn đột nhiên cởi bỏ lớp áo giáo màu vàng.
Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Mặc Nho Bân ở cách đó không xa: “Trở thành ta?”
“Chỉ dựa vào ngươi?”
“Ngô là thiên mệnh Thánh Hoàng.”
Khí vận màu tím vàng từ trong hư vô xuất hiện, giống như sợi tơ mộng ảo, trong nháy mắt dệt thành một chiếc long bào tường vân, tự động mặc lên trên người Lý Bình.
Âm thanh của Vô Diện Thánh Đế như sấm sét từ chín tầng trời mây, vang vọng ở một đầu của tấm gương.
Tiếng gầm vang vọng, khiến vết nứt ngăn cách giữa thế giới thực và ảo cảnh kia đều dậy sóng.
Sự sống còn của hàng tỷ sinh vật đều phụ thuộc vào nó, đấy cũng chính là nguồn gốc hồi sinh của biển sao tăm tối nhất.
“Ngô là thiên đạo Huyền Hoàng!”
“Ngươi muốn trở thành ta?”
Mỗi câu mà Thánh Hoàng thốt ra đều như một cơn sóng lớn cuồn cuộn ngất trời, đánh mạnh vào vết nứt trên gương.
Cót két cót két, âm thanh choáng ngợp mơ hồ truyền tới, thế giới ở bên kia tấm gương xuất hiện thêm càng nhiều vết nứt.
Giống như bất cứ lúc nào nó cũng có thể vỡ vụn.
“Ngươi đủ tư cách không?” Lý Bình lạnh lùng hỏi.
Một hòn đá khuấy động nghìn lớp sóng.
Mặc Nho Bân lần đầu tiên thật sự thay đổi sắc mặt, thoát ly khỏi trạng thái mô phỏng Thánh Hoàng vô diện.
Hắn dường như nhìn thấy cảnh tượng thu nhỏ của toàn bộ Huyền Hoàng giới ở sau lưng Lý Bình.
Thậm chí hắn còn nhìn thấy sau ánh sáng lung linh màu vàng đậm đó, hình như còn ẩn giấu một dải ngân hà càng thêm huy hoàng.
Chỉ trong khoảng thời gian chớp nhoáng, đất trời đảo lộn.
Sức nặng của thế giới đã đè nặng lên trên người hắn.
Ting!
Vết nứt trên tấm gương nát vụn, tạo nên một hiệu ứng dây chuyền, vô số những tấm gương phong ấn không gian xung quanh trong phút chốc vỡ tan thành hàng nghìn hàng vạn mảnh vỡ.
Mặc Nho Bân mạnh mẽ phun ra một ngụm máu tươi, nhưng không thể không thừa nhận là phản ứng của hắn vô cùng nhanh nhạy.
Hắn mượn sự dao động khi tấm gương vỡ nát tạo thành, thân hình của hắn trở nên mờ ảo, trong tích tắc đã xuất hiện ở cách đó nghìn dặm.
“Thiên đạo Huyền Hoàng?”
“Làm sao có thể?”
Trên mặt Mặc Nho Bân hiện rõ vẻ khó tin.
Sắc mặt hắn lại đột nhiên thay đổi: “Thiên đạo Huyền Hoàng thật đáng chết quả nhiên là không đáng tin, phải nhanh chóng thực hiện thôi.”
Chính ngay lúc hắn đang tự mình độc thoại, phía trước lặng lẽ xuất hiện một thân hình cao lớn ngăn cản trước mặt hắn.
“Câu hỏi của ta ngươi còn chưa trả lời mà đã muốn đi sao?”
Trong mắt Mặc Nho Bân lóe qua một tia kiêng dè, hừ lạnh nói: “Thiên Mệnh Thánh Hoàng gì chứ, hóa thân của thiên đạo, chẳng qua cũng chỉ là một quân cờ mà thôi!”
“Nếu như ngươi không muốn chết, vậy thì hai người chúng ta hợp tác đi. Ngươi thấy thế nào?”
“Ngươi tuy mạnh nhưng vẫn kém hơn Hiên Viên đại ca một chút. Ngay cả hắn còn bị ám toán, cảnh ngộ bất hạnh, vậy thì ngươi nhất định cũng không tránh khỏi...”
Lời nói của Mặc Nho Bân khiến cõi lòng Lý Bình lay động, dừng lại động tác công kích của mình.
Nhưng sau khi Mặc Nho Bân nói dứt câu này, vẻ mặt của Lý Bình đột nhiên thay đổi.
Lý Bình vươn tay tóm lấy Mặc Nho Bân ở trước mặt, vậy nhưng thân hình kia lại giống như bong bóng nổ tung ra, phân tán trong không trung.
Hiển nhiên đó chỉ là thật pháp che mắt mà thôi. Còn Mặc Nho Bân thật sự không biết từ lúc nào đã ở ngay dưới mí mắt Lý Bình trốn đi đâu mất rồi.
Thánh Hoàng không hề nổi giận vì bị đùa giỡn.
“Tiên quyết chân chính quả là bất phàm.”
“‘Vạn kiếp bất diệt ma tâm tiên quyết’...”
“Không đúng.”
Nghiền ngẫm một lúc lâu sau, Lý Bình nhìn về hướng Miêu Bảo đang ngủ say trên vai mình.
Trong trận chiến ngắn ngủi vừa rồi giữa hắn cùng với Mặc Nho Bân, đối phương hình như không chú ý đến sự tồn tại của Miêu Bảo.
Hơn nữa, sát chiêu kia có thể sao chép và thay thế, cũng chưa chắc có thể phản ánh sự tồn tại của Mao Bảo.
“Không thu hút được sự chú ý của Miêu Bảo. Xem ra cái gọi là tiên quyết cũng có chút danh không xứng thực.”
Tuy hiện tại Mặc Nho Bân đã trốn mất, nhưng trên thực tế hắn vẫn chưa hề thoát khỏi sự khống chế của Lý Bình.
Trông lúc Mặc Nho Bân đang thử thay thế Lý Bình thì Lý Bình cũng đồng thời kéo hắn rơi vào trong tấm lưới tinh túy nguyên lực.
Cho dù hắn có thể giãy giụa thoát ra được một lúc, nhưng chỉ cần thuận theo tấm lưới màu vàng nứt vỡ, còn sót lại trên không trung, thì hắn sẽ có thể tìm hiểu rõ nguồn gốc, tìm ra dấu vết.
Nhận thức được điều này, Mặc Nho Bân nhanh chóng trốn chạy.
Lý Bình thấy vậy cũng không về vội vàng đuổi theo mà hắn đang chuẩn bị thả dây dài, bắt cá lớn.
“Những lời hắn vừa nói khó phân biệt được đâu là thật, đâu là giả. Nhưng có thể khẳng định, hắn nhất định sẽ đi tìm Huyền Thiên Vương.”
“Hoặc cũng có khả năng là những vật có liên quan đến Huyền Thiên giáo năm xưa.”
“Ta cứ chờ là được.”
Lý Bình biết rằng, để đối phó với người đã tồn tại từ cổ chí kim đến nay như Mặc Nho Bân thì bản thân phải có đủ kiên nhẫn.
Hơn nữa, vừa rồi hắn giao chiến với Mặc Nho Bân cũng đã giúp cho Thánh Hoàng hiểu biết thực tế hơn về công pháp cổ quái của Huyền Thiên giáo.
Sau khi chuẩn bị sẵn sàng, lần sau cò gặp lại thì sẽ không dễ dàng để hắn chạy mất.
Dao động của cuộc chiến vừa rồi dường như đã thu hút đến sự chú ý của nhiều cường giả khác.
Có lẽ rất nhanh sẽ có người của Vạn Tiên Minh đến đây kiểm tra, vì thế Lý Bình chuẩn bị rời khỏi nơi này trước.
“Không nghĩ tới, Mặc Nho Bân vậy mà lại ẩn nấp trong di tích Tử Tiêu tông.”
“Theo như ghi chép mà phiến đá ghi lại, năm đó sau khi mười tông Tiên đạo khôi phục lại Huyền Thiên giáo, vì để giải quyết hậu hoạn, hầu như đã lật tung cả thiên hạ lên. Tất cả các tông môn dù lớn dù bé cũng vậy. Năm đó Tử Tiêu tông cũng bị kiểm tra rất kĩ càng, thế nhưng vẫn để hắn trốn được.”
“Tạm thời chưa nói đến uy lực công pháp của Huyền thiên tông rốt cuộc như thế nào. Trái lại, bộ công pháp này thật sự rất quỷ quyệt, khó phòng bị...”
“Không giống với Tiên đạo chính thống.”
Trong lòng Lý Bình đưa ra nhật xét.
Thần niệm quét qua di tích Tử Tiêu tông ở ngoài đó nghìn dặm, bóng dáng của Thánh Hoàng vô diện dần dần biến mất trong không khí.
Vậy nhưng chỉ sau một khắc, Lý Bình lại một lần xuất hiện.
“Hửm?”
Bởi vì vừa nãy trong khoảnh khắc suy nghĩ, Lý Bình ngoài ý muốn phát hiện ra một vài điểm kì lạ.
Góc nhìn đột nhiên giương cao, trước mắt Lý Bình xuất hiện bản đồ cảnh vật thu nhỏ của Huyền Hoàng Giới.
“Nơi này là châu Lâm Lang của Vạn Tiên Minh, một nghìn năm trước nó là một bộ phận nguyên sơ của Huyền Hoàng giới.”
“Huyền Hoàng Giới bị chia cắt cải tạo, châu Lâm Lang này là được sát nhập với những tu tiên giới khác mà thành.”
“Nhưng....”
Lý Bình chậm rãi trở nên nghiêm túc.
“Bản đồ ghép nguyên bản của Huyền Hoàng Giới bị thiếu mất một mảnh.”
Nắm giữ được thông tin trên phiến đá sáng thế thêm vào đó là mối liên hệ thật thiết với thiên đạo Huyền Hoàng.
Trong quá trình khôi phục lại sự chia cắt và tổ chức lại Huyền Hoàng Giới, Lý Bình mơ hồ phát hiện ra một khu vực có phạm vi khá lớn của Tử Tiêu tông ngày xưa đã biến mất trên bản đồ mới của Huyền Hoàng Giới.
Hoặc cũng có thể nói nó không hề biến mất.
Vẫn như cũ tồn tại ở một nơi nào đó trên Huyền Hoàng giới ngày nay.
Sau khi đưa ra được kết luận như vậy, khí tức trên người Lý Bình đột nhiên trở nê vô cùng nghiêm túc.
Ở trong biển ý thức của Lý Bình không ngừng tiến hành phân tách, tổ chức lại và so sánh giữa bản đồ lãnh thổ lúc ban đầu với hiện tại của Huyền Hoàng giới.
Một lúc sau, Lý Bình cuối cùng cũng tìm thấy một khu vực còn lại kia của Tử Tiêu tông ngày trước.
Đó chính là khu vực châu Thái Hoa, núi Thái Hư hiện nay.
“Ở đó có gì vậy...”
Lý Bình không có vội vàng tiến lên kiểm tra, mà trước tiên hắn suy nghĩ về lực lượng có thể ảnh hưởng đến mình này.
Những cảnh tượng trong quá khứ từng cảnh từng cảnh hiện lên trong tâm trí của Lý Bình. Thánh Hoàng dường như phát giác được điều gì đó.
Thế mà, Lý Bình lại hiếm khi do dự.
Hắn yên lặng đứng trong không trung hồi lâu sau mới hạ xuống quyết tâm.
“Cho dù sự thật có như thế nào đi chăng nữa, nếu như không có dũng khí đối mặt...”
“Thì làm sao có thể cứu vớt Huyền Hoàng Giới đây.”
Thánh Hoàng khẽ lắc đầu, thân hình lóe lên.
Không lâu sau, Thánh Hoàng đã ở trên núi Thái Hư.
Tuy nhiên, bí mật được phát hiện tại đây có chút khác biệt với suy tính của hắn.
Lý Bình phát hiện ra một gian mật thất dưới lòng đất đã bị bùn đất che lấp.
Thung lũng sâu dưới chân núi Thái Hư.
Khí tức toát ra từ gian mật thất làm cho vị hóa thân thiên đạo như hắn cũng cảm thấy chó chút khó chịu.
Càng khiến hắn để ý hơn là Miêu Bảo vẫn luôn ngủ say trên vai, đột nhiên tỉnh dậy, quan sát xung quanh.
Giống như vừa tìm thấy một món ngon nào đó, Lý Bình có thể cảm nhận được nó đang vô cùng hưng phấn.
Nhưng sau khi đã khóa chặt mục tiêu, Miêu Bảo lại đột nhiên như quả bóng bị xì hơi, không còn chút động lực nào nữa.
Hóa uể oải chìm sâu vào giấc ngủ.
Chỉ có điều sự chú ý của Lý Bình từ đầu đến cuối chưa từng rời khỏi mục tiêu.
“Đây là cái gì...”
Một bức tượng.
Bức tượng này rất giống hắn, đều không có khuôn mặt.
Tuy nó trông giống một vật thể bình thường, không có bất cứ một dao động có liên quan đến linh lực nào.
Nhưng Lý Bình lại có thể cảm nhận được áp lực trước nay chưa từng có phát ra từ bức tượng.
Thậm chí, ngay cả tai kiếp còn sót lại mà hắn đã từng phải đối mặt ở tinh hải hắc ám, hán cũng không có loại cảm giác này.
Bức tượng vô diện hình như có một lại ma lực thần kì nào đấy.
Lý Bình thả chậm bước chân, chậm rãi tiến đến gần nó.
Hai gương mặt trống rỗng, đối diện nhau qua không khí.
Không biết vì sao, trong lòng Lý Bình đột nhiên dâng lên cảm giác bốc đồng.
Hắn muốn giao tiếp với bức tượng này.
Trong không gian Diễn Pháp Giác.
Khí tức của Lý Phàm tràn ngập khắp gian mật thất.
Những hình ảnh vốn dĩ có thể cảm nhận được ở trên người Thánh Hoàng đã trở nên rất mơ hồ.
Nhưng do sự nhầm lẫn kì lạ nào đó của Thánh Hoàng mà sau khi lại lần nữa phát hiện ra bức tượng của Chân Tiên vô diện được chôn giấu dưới núi Thái Hư.
Bị ảnh hưởng bởi cảm giác sinh ra từ bản năng với nguy hiểm về tính mạng, mối liên kết này lại lần nữa trở nên rõ ràng hơn.
Lý Phàm nhắm mắt ngưng thần muốn xoay chuyển suy nghĩ của phân thân.
Tuy hắn có thể thoát ra khỏi lưới Chân Tiên một lần thì cũng có thể thoát được lần hai.
Thế nhưng, phải luân hồi qua mấy kiếp mới có thể hoàn toàn thoát khỏi ràng buộc này, chung quy thì đây cũng là một chuyện phiền phức. Tốt nhất có thể tránh vẫn nên tránh đi thì hơn.
Chỉ có điều, ý chí của Thánh Hoàng vậy mà lại kiên quyết nằm ngoài dự tính.
Có lẽ là vì hắn cảm nhận được điều gì đó từ gương mặt trống rỗng kia.
Hắn vẫn như cũ chậm rãi đi về hướng tượng đá Chân Tiên vô diện.
Hắn yên lặng đứng thẳng phía trước tượng đá.
Khoảnh khắc này, tuy Thánh Hoàng là phân thân của hắn, thế nhưng Lý Phàm cũng không rõ rốt cuộc Thánh Hoàng đang nghĩ những gì.
“Hóa ra, đây chính là Huyền Thiên Tiên.”
Rất lâu sau, Lý Bình đã phát hiện ra nguồn gốc của bức tượng này ở trong ghi chép của phiến đá sáng thế.
Là Chân Tiên vô diện mà Huyền Thiên giáo cúng bái.
Lý Bình sờ lên gương mặt trống rỗng của mình, hơi thở trên người không ngừng lên xuống.
“Thú vị.”
Lý Bình không thể đoán định được, liệu giữa mình và vị Chân Tiên vô diện này rốt cuộc có quan hệ gì hay không.
Nhưng, hắn mơ hồ có thể cảm nhận sự bất phàm ở bức tượng đá này.
Hắn rất thận trọng không chọn cách trực tiếp chạm vào nó.
Lý Bình triệu hồi một con khôi lỗi Thánh Quân di chuyển tượng đá vào khoảng không u ám bên ngoài tiểu thế giới Đại Khải.
Cho đến khi cảm giác nguy hiểm ở trong lòng dần vơi đi hắn mới cho khôi lỗi ngừng tay.
Hắn bố trí xuống nhiều tầng trận pháp phong ấn bức tượng lại.
Hắn thận trọng như vậy là bởi vì trong khoảng thời gian hắn tiếp xúc với tượng đá đã sinh ra cảm giác thân thuộc với nó.
Mà khởi nguồn của cảm giác quen thuộc này, không chỉ vì bức tượng này không có gương mặt giống hệt với hắn.
Mà phần lớn là đến từ một hình ảnh.
Chính là những hình ảnh mà hắn cảm ứng được khi hắn ở trung tâm tinh hải chí ám, từ ý nghĩ to lớn về nguồn gốc của tinh hải.
Bất ngờ là cảm giác của hắn và bức tượng này vô cùng giống nhau.
“Không liên quan đến ta! Không liên quan đến ta!”
Trong tiếng cười phóng túng tùy tiện đó, thân hình dần biến mất.
“Là cùng một người ư? Hay là không phải?”
Đó chỉ là một cảnh tượng kinh diễm lóe lên, Lý Bình không thể nào xác nhận rõ ràng.
“Nếu có cơ hội ta sẽ đi trung tâm tinh hải một lần nữa.”
“Nếu như có thể đích thân nhận dạng ý niệm lớn của tinh hải, hẳn là có thể làm rõ được chuyện này.”
Ý nghĩ như vậy lướt qua trong lòng Lý Bình.
“Có lẽ có thể thử thêm một lần nữa. Nhưng mà, nguồn dự trữ của Không Minh Lưu Tinh đã dùng gần hết ở lần hành động trước rồi. Hơn nữa,...”
Lý Phàm lần nữa nhìn về phía Chân Tiên vô diện đang bị vô số trận pháp phóng ấn ở trong khoảng không.
Tuy nó không có đôi mắt nhưng nó dường đang đang chú ý quan sát đến hắn.
“Nếu như thủ phạm năm đó thật sự là Chân Tiên vô diện. Bị ý niệm cuồng nộ của tinh hải liên lụy, ê rằng cho dù có là khôi lỗi đi ngang qua thì bản thể cũng khó tránh được mang hệ lụy.”
“So với toàn bộ tinh hải chí ám thì Huyền Hoàng giới thật giống như một giọt nước trong biển cả....”
Trước mắt Lý Bình đột nhiên lóe qua cảnh tượng Huyền Hoàng giới bị năng lượng cuồng bạo xé nát.
Hắn bất đắc dĩ áp chế suy nghĩ trước đó xuống.
Sau một hồi yên tĩnh, bóng dáng của Thánh Hoàng biến mất. Đợi đến lúc một lần nữa Thánh Hoàng xuất hiện, đã có một vật thể khác được đặt ở bên cạnh tượng đá Chân Tiên vô diện.
Điều đáng kinh ngạc hơn là di tích Nhất Thủy tông đã thu hồi phong ấn nằm dưới hẻm thung lũng của châu Phù Quang.
Di tích cũng chỉ là những vật bình thường, nhưng bên trong di cốt đại pháp sư lại tiềm ẩn thảm họa diệt vong buộc Thánh Hoàng phải xử lý một cách thận trọng.
Di tích Nhất Thủy tông và tượng đá Chân Tiên vô diện đối diện nhau ở nơi xa trong hư không.
Một dự cảm xẹt qua trong lòng Lý Bình.
Nếu như giữa chúng không bị ngăn cách bởi trận pháp phong ấn....
Chỉ sợ sẽ lập tức bùng phát một trận tai kiếp vô cùng đáng sợ.
“Tiên....”
Bên tai Lý Bình mơ hồ vẫn còn vang vọng tiếng cười man rợ “Liên quan gì đến ta” kia.
Trong lòng hắn hừ lạnh một tiếng, bàn tay lại lần nữa đánh ra hàng ngàn đạo trận pháp.
Gia cố lại lồng giam giữa hai bọn họ.
Những nhân tố không ổn định bị chôn vùi ở Huyền Hoàng giới này, đặt ở bất cứ một nơi nào khác hắn đều không thể yên tâm được. Chỉ có bản thân đích thân trấn thủ mới là thỏa đáng nhất.
Lý Bình nghĩ như vậy, tiếp tục chăm chỉ gia cố trận pháp phong ấn.
Mà ở trên vai hắn Miêu Bảo không biết từ lúc nào đã tỉnh dậy.
Đôi mắt trong veo của nó nhìn chằm chằm vào khoảng không phía trước. Nó đưa chân lên miệng liếm láp.
Bên phía Lý Phàm bản tôn không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Khi bước tượng đá Chân Tiên vô diện bị phông ấn, mối liên hệ trước đó giữa hắn và phân thân cũng lại trở nên mơ hồ đi.
Thậm chí, còn yếu ớt hơn một chút so với trước đây.
“Do phân thân Thánh Hoàng cảnh giác hơn ư?”
Lý Phàm âm thầm lắc đầu không quá chú tâm vào vấn đề này.
“Nhưng mà chuyện này cũng nhắc nhở ta.”
“Tuy ta trốn ở đây có thể âm thầm quan sát thiên địa Huyền Hoàng phát sinh biến hóa rất lớn. Thế nhưng, Thánh Hoàng là nhân vật chính ở kiếp này, nhất định phải đối đầu với những tồn tại siêu việt kia rồi.”
“Chưa chắc hắn sẽ không giống như Thiên Hư Chân Tiên lúc trước, dựa vào mối liên hệ giữa phân thân và bản tôn mà tìm đến ta.”
“Ừm.... Vẫn nên chuẩn bị một chút mới được.”
Nhưng mà, hắn đang ở địa phận quan trọng của Vạn Tiên Minh, muốn hành động cũng không được tự do cho lắm, vậy nên hắn cần phải tính kế lâu dài.
“Tên ngu ngốc!” Chính ngay lúc hắn đang suy tư, hắn mơ hồ phát giác ra tiểu loli Diễn Pháp Giác đang không ngừng kêu gọi nhân cách hư cấu.
Suy nghĩ vừa động, hắn một lần nữa chiếm giữ vị trí, hiện thân ở bên trong quả cầu sáng ký tự.
“Ngươi thật là, ta gọi ngươi lâu như vậy đến bây giờ mới có phản ứng.” Diễn Pháp Giác bĩu môi lên tiếng, trên mặt hiện rõ vẻ không vui.
“Ngươi đây là ngủ đủ giấc rồi ư?” Lý Phàm không trực tiếp trả lời mà là kinh ngạc mở lời hỏi Diễn Pháp Giác.
“Ha!” Diễn Pháp Giác chống hai tay lên hông nói: “Mới bao lâu chứ, làm sao mà đủ.”
“Nhưng mà, lúc ta ngủ mơ nhớ đến một số chuyện trước đây.”
“Ngươi xem thử có giúp ích được gì cho ngươi không!”
Tiểu loli phất tay, khung cảnh trong quả cầu ánh sáng đột nhiên thay đổi.
Trên thảo nguyên nhìn không thấy điểm kết thúc có một hồn đá đơn độc đúng lẻ loi. Đột nhiên, mặt đất bắt đầu rung chuyển.
Những mảnh cỏ xanh rộng lớn giống như chịu phải sự kích thích nào đó, chúng bắt đầu điên cuồng sinh sôi.
Chỉ trong một cái chớp mắt, chúng đã đạt đến độ cao của một người trưởng thành.
Thậm chí, chúng còn nhấc cả hòn đá đơn độc trên thảo nguyên kia lên khỏi mặt đất.
Trên bầu trời bỗng xuất hiện một vòng sáng.
Vòng sáng rực rỡ đầy màu sắc, từ trong vòng sáng còn mơ hồ nhìn thấy hiện tượng sấm sét rền vang, gió bão tập hợp.
Xung quanh vòng sáng rực rỡ, không gian thỉnh thoảng lại xuất hiện sự méo mó trông vô cùng kì lạ. Tự như xuất hiện ở đó là một vật thể trong suốt không thể nhìn thấy bằng mắt thường vậy.
Vật thể không thể nhìn thấy kia tụ tập lại càng lúc càng nhiều hơn, chúng đều vây xung quanh vòng sáng giống như đang chờ đợi một điều gì đó.
Gió bão và sấm sét ngày càng dữ dội, mây đen cuồn cuộn còn có chiều hướng xuyên thấu qua vòng sáng.
Chỉ mới nhìn từ phía ngoài vòng sáng đã thấy gió bão vô cùng đáng sợ. Thế nhưng, khi nó tràn ra ngoài vòng sáng, nỗi kinh hoàng mới thật sự hiện rõ.
Một tia sét đen ngòm đột nhiên từ vòng sáng đánh mạnh xuống mặt đất.
Bùm! Bùm! Bùm!
Thế giới vì vậy bị chia tách thành hai nửa, không gian bị rạch ra một vét nứt sâu hoắm, rất lâu sau vẫn không thể lành lại. Mà trên thảo nguyên, thảm cỏ xanh mướt kéo dài càng thêm rực cháy, lửa lớn bùng bừng nhanh chóng lan rộng ra.
Nhưng ngay sau đó, có một cảnh tượng còn quỷ dị hơn nữa xuất hiện.
Tro tàn bị thiêu rụi lần lượt rơi xuống, biến thành dưỡng chất nuôi dưỡng lá xanh. Cỏ xanh lại nhanh chóng mọc lên, tốc độ sinh trưởng vậy mà lại bù đắp chỗ tốc độ bị thiêu đốt.
Thảo nguyên rung chuyển, dưới ngọn lửa thiêu đốt, dường như có thứ gì đó đang thức tỉnh.
Mà trên trời cao, con người không thể nhìn thấy ở xung quanh vòng sáng kia, không hề quan tâm đến mọi thứ phát sinh ở bên dưới.
Chỉ càng dồn sự tập trung vào phía trong vòng sáng.
Thậm chí còn bởi tranh giành vị trí mà phát sinh tranh chấp.
Những âm thanh va chạm, gầm thét không ngừng vang lên.
Cơn bão nổi lên đã đến cực điểm, nhất thời rơi vào trạng thái yên tĩnh. Những đám mây đen cuồn cuộn ngay lập tức biến mất.
Trong vòng sáng rực rỡ, trên nghìn dặm bầu trời trong xanh.
Một ký tự vô cùng bí ẩn bỗng chốc xuất hiện trong danh sách!
Khoảnh khắc ký tự vừa xuất hiện, giữa đất trời dường như vang lên huyền âm đại đạo chí cao.
Những đám mây lành rực rỡ từ chân trời bay tới, hội tụ về hướng ký tự.
Giọt mưa tí tách từ bầu trời rơi xuống.
Nước mưa cũng giống như những đám mây lành mang màu sắc rực rỡ động lòng người.
Vết nứt giữa đất trời đã được hàn gắn lại.
Ngọn lửa trên thảo nguyên cũng theo những giọt mưa rơi xuống dập tắt.
Cỏ xanh liên tục tham lam hấp thụ cơn mưa giáng xuống. Nhưng cơ thể của chúng lại đang không ngừng biến nhỏ.
Ánh sáng rực rỡ sáng lóe lên, từng bóng dáng với muôn hình vạn trạng được nuôi dưỡng ở bên trong.
Nhưng tiếng gầm thét của cuộc chiến trên bầu trời dường như càng thêm vang dội.
Chỉ có điều, kí ức của Diễn Pháp Giác đã sắp đến hồi kết.
Những hình ảnh xung quanh dần trở nên mơ hồ không rõ, chỉ có thể nhìn thấy hòn đá đơn độc trên thảo nguyên kia đang bị nước mưa hòa tan.
....
Hình ảnh mờ đi, Lý Phàm lại quay về bên trong quả cầu ánh sáng ký tự Diễn Pháp Giác.
Nhưng hắn vẫn đang đắm chìm trong những cảnh tượng vừa rồi chưa thể thoát ra.
“Thế nào? Có manh mối gì không?” Diễn Pháp Giác hỏi vô cùng mong chờ lên tiếng hỏi.
Lý Phàm hồi tưởng lại những hình ảnh vừa rồi một lúc lâu sau mới mở lời: “Những hạt mưa kia, hẳn không phải là Tiên Âm Ngọc Lộ mà ngươi đã nói đấy chứ?”
Diễn Pháp Giác chống nạnh ngẩng đầu, lí lẽ hùng hồn trả lời: “Chắc hẳn chính là nó. Từ lúc ta được sinh ra thì trong đầu đã có đoạn kí ức này. Chỉ là, ta dần trưởng thành nên đoạn kí ức này cũng bị ta quên mất.”
“Cũng may là là lúc trước ngủ bù một giấc, nếu không chẳng biết đến lúc nào mới có thể nhớ lại đấy!”
“Ta có linh cảm, nếu như ngươi có thể cung cấp cho ta thêm một vài thứ như này....”
Lý Phàm đánh gãy tưởng tượng xa vời của Diễn Pháp Giác.
“Vậy chữ trong vòng sáng rực rỡ kia thì sao?”
“Vì sao không thể nhìn rõ được nó là chữ gì?”
Diễn Pháp Giác bĩu môi: “Ta đã nói đó là những chuyện ở trong mơ kia mà. Ta có thể nhớ ra những chuyện này cũng không dễ dàng gì, làm sao có thể nhớ rõ được cả chữ cơ chứ.”
Lý Phàm nhìn chằm chằm Diễn Pháp Giác muốn phân biệt tính chân thật trong lời nói.
“Ngươi vậy mà lại không tin ta?” Diễn Pháp Giác nói với vẻ vô cùng oan ức.
Lý Phàm cười nhẹ: “Ngươi cũng đâu có ngốc. Ta không tin ngươi sẽ không nhận thức ra, cảnh tượng mà ngươi vừa cho ta xem, rất có khả năng chính là cảnh sắc của Tiên giới trong truyền thuyết.”
“Là Tử Phù mà ngay cả Tiên nhân cũng tranh giành cướp đoạt với nhau....”
“Ngươi có điều che giấu cũng là lẽ đương nhiên.”
Diễn Pháp Giác nghe vậy càng cảm thấy oan ức hơn: “Thật sự là ta không còn nhớ nữa mà. Ngươi cũng biết đố là Tử Phù của tiên nhân, làm sao có thể dễ nhớ đến vậy. Hơn nữa, lúc đó ta còn nhỏ như vậy....”
Diễn Pháp Giác khoa tay múa chân, nước mắt giàn giụa giải thích.
“Làm thế nào mới có thể nhớ lại được?” Lý Phàm mới không thèm tin lời nói dối của tiểu loli, trực tiếp đưa ra điều kiện.
Nước mắt của Diễn Pháp Giác lập tức ngừng rơi.
Đôi mắt to tròn trợn ngược giống như đang suy nghĩ.
Một lúc sau, nàng nhỏ giọng nói: “Chuyện này à, có lẽ ta ăn no một chút thì sẽ nhớ lại một chút.”
Diễn Pháp Giác liếm đôi môi hồng hào nhìn chằm chằm Lý Phàm.
“Ăn?”
Lý Phàm cúi đầu hỏi: “Ngươi cũng có thể ăn ư?”
Diễn pháp Giác giận dữ trả lời: “Ngươi đang nói gì vậy chứ. Thật ra ta cũng là con người đấy nhé.”
“Đã mấy nghìn năm ta chưa được nếm qua mùi vị của đồ ăn ngon rồi.”
“Lần này là vì ở trong mơ được nếm thử, cho nên mới bị cảm giác thèm ăn thức tỉnh...”
Lý Phàm dùng pháp thuật biến ra một con chim bồ câu thơm giòn nức mũi nắm trong tay: “Loại này có được không?”
Diễn Pháp Giác trợn trắng mắt: “Ta muốn đồ ăn thật, không muốn cái giả này. Loại này ta muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.”
Nói rồi tiểu loli vẫy tay một cái, xung quanh nàng lập tức bị đủ loại món ngon lấp đầy.
“Cho dù có giống đến đâu, thì đó giả đến cuối cùng cũng chỉ là giả, không thể thành thật được...”
Diễn Pháp Giác lắc đầu, vẻ mặt đầy sự tiếc nuối lên tiếng.
“Ồ?”
Không biết vì sao, Diễn Pháp Giác đột nhiên cảm thấy vẻ mặt của Lý Phàm ở trước mặt nàng thoáng thay đổi.
“Vậy ngươi nhìn xem, món này thế nào?”
Xuất hiện trên tay Lý Phàm chỉ là món cơm chiên rất bình thường.
Diễn Pháp Giác vốn không muốn để ý đến nó, nhưng dưới sự ra hiệu từ ánh mắt của Lý Phàm, nàng bèn nhận lấy món cơm chiên trong tay Lý Phàm rồi nếm thử.
Bạn cần đăng nhập để bình luận