Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 1225: Thân nạp giới ác niệm

Không U tiên tử có dung mạo tuyệt mỹ, người theo đuổi trong Vạn Tiên Minh có rất nhiều. Công hiệu nghịch thiên của ngọc Âm Dương đủ để khiến cho các tu sĩ trên thiên hạ phát cuồng.
Ngoại trừ tính chất đặc thù vốn có, Không U dường như còn có bối cảnh bí ẩn khác.
Cấp cao trong Tiên Minh lưu truyền việc Không U chính là vật sở hữu riêng của một vị Truyền Pháp giả đại nhân nào đó. Không chỉ có xuất thân từ tiểu thế giới của các Truyền Pháp giả, thậm chí trong cơ thể còn cấy ghép nửa miếng Thiên chi kỳ, vì để nuôi dưỡng sau này thu hoạch.
Có câu không có lửa thì sao có khói, sở dĩ có tin đồn như vậy cũng không hẳn là không có căn cứ.
‘U sắc’ thiên địa chi phách của Hợp Đạo Không U là một trong những sắc được Vạn Tiên Minh lưu giữ và dự trữ. Không U chẳng nói chẳng rằng lấy nó ra để đột phá Hợp Đạo mà Vạn Tiên Minh lại nhất mực không tỏ bất kỳ thái độ gì với việc đó.
Còn nữa, hơn ba mươi năm trước, có vị tu sĩ họ Tần nọ vừa mới thăng cấp lên Hợp Đạo, vừa nhìn thấy Không U thì đã sinh lòng ái mộ. Vất vả theo đuổi mãi không được, thế là hắn lên kế hoạch dùng âm mưu quỷ kế để cưỡng chế chiếm đoạt nàng. Kết quả là không chỉ hắn mà ngay cả Tần gia nhất thời hiển hách chống lưng cho hắn đều bốc hơi khỏi thế gian, từ đó không còn ai thấy bọn họ nữa.
Tôn Lộ Viễn không sợ hãi vì thân phận đặc thù của Không U, ngược lại hắn càng quyết tâm kiên định muốn chọn nàng làm tế phẩm. Ngay lúc này hắn đi đến chỗ đệ đệ Tôn Lộ Dao, muốn mượn lực lượng Thiên Huyền Kính khóa vị trí hiện tại của đối phương.
“Ca, ngươi làm như vậy không sợ…” Tôn Lộ Dao có chút khó hiểu.
“Vạn Tiên Minh hiện tại vẫn chưa biết gì về Thánh triều Đại Khải. Ta chẳng qua là muốn mời Không Tu tiên tử vang danh thiên hạ đi tham quan một tiểu thế giới với phong cảnh khá độc đáo trong Tiên Minh thì có vấn đề gì ư?” Tôn Lộ Viễn mỉm cười.
“Nhân vật như Không U tiên tử tuyệt đối sẽ không có chuyện nguy hiểm đến tính mạng ở tại Thánh triều Đại Khải. Ngươi có thể yên tâm về điều này.”
Thật ra, trong lòng Tôn Lộ Viễn có chút tâm tư không nói rõ với đệ đệ.
Ngoại trừ việc lấy lòng Thánh triều ra, hắn còn muốn mượn lực lượng đằng sau Không U tiên tử, tiến hành thử dò xét thực lực của Đại Khải. Quả thật những gì hắn đã nhìn thấy và nghe thấy ở Đại Khải lúc trước đều chứng tỏ sự cường đại của Thánh triều, nhưng suy cho cùng hắn mới chỉ nhìn thấy thuộc hạ.
“Nếu ngay cả một vị Truyền Pháp giả mà Thánh triều còn không đối phó được thì nói gì đến chuyện tranh đấu với Vạn Tiên Minh.” Tôn Lộ Viễn thầm nghĩ.
Tôn Lộ Viễn không biết rằng nhất cử nhất động của hắn đều nằm trong sự giám sát của Thánh Hoàng Đại Khải.
Hắn tự cho rằng mình che giấu rất kỹ nhưng sao có thể qua mặt được Lý Phàm - người đã luân hồi rất nhiều kiếp?
“Không U tiên tử.” Một dung nhan tuyệt mỹ lập tức hiện lên trước mặt Lý Bình Thánh Hoàng.
“Cũng tốt. Mấy đệ tử đúng là không còn nhỏ tuổi. Nếu có thể sinh hạ thiên kiêu cho Đại Khải ta thì cũng là một chuyện vui.”
Về phần sự tồn tại đằng sau Không U, quả thật Lý Bình không quan tâm mấy.
Nhưng hành vi tự cho là thông minh của Tôn Lộ Viễn đã khiến Lý Bình gắn cho hắn một dấu hiệu đặc biệt.
“Mọi việc hôm nay làm, đều có hồi báo.”
Chuyện nhỏ như vậy chỉ là một trong vô số hình ảnh hằng ngày hiện lên trong đầu của Thánh Hoàng vô diện đang ngồi ngay ngắn trên Thánh Hoàng tọa.
Điều đó không thể khiến lòng hắn gợn lên chút sóng gió nào.
Điểm chú ý quan trọng trước mắt Lý Bình vẫn đặt ở ‘U giới’ và thôi diễn tân pháp.
Kể từ sau khi tách một bộ phận người U tộc đi bù đắp sự thiếu hụt nguồn năng lượng trong biển U Ám, Lý Bình chỉ cảm giác mình càng ngày càng nhận được sự ưu ái của Huyền Hoàng thiên quyến.
Không lâu sau khi hắn giúp đỡ Thiên Dương Hợp Đạo, thiên địa chi lực mà hắn có thể thao túng và kêu gọi đã hơn gấp mười lần so với lúc đầu.
Đồng thời, khi hắn nắm quyền lực càng nhiều thì sự thúc giục khó hiểu của thiên đạo Huyền Hoàng trong đầu Lý Bình càng lúc càng xuất hiện thường xuyên hơn.
Thân phận này có liên quan đến tương lai của hàng tỷ con dân Đại Khải, tất nhiên Lý Bình sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.
Hình ảnh cảm ứng thiên đạo lóe sáng trước mắt hắn.
Cảnh tượng sa mạc hoang vu, đập vào mắt là một vùng mờ mịt.
Một ngọn núi đá cao vút như thể liên kết với đất trời đang đứng sừng sững chính giữa hình ảnh.
Một lão giả đang ngồi trên đỉnh núi đá.
Sau lưng lão giả có một cỗ quan tài. Dù chỉ là hình ảnh cảm ứng nhưng Lý Bình vẫn có thể cảm nhận được khí tức tà ác và mục nát trong quan tài.
Thậm chí nó khiến Lý Bình cảm thấy hơi khó chịu.
“Huyền Hoàng giới bị ác niệm phong ấn ư?”
Lý Bình tự nhiên hiểu ra nguyên nhân thiên đạo Huyền Hoàng liên tục thúc giục.
Bản thân một bộ phận bị phong ấn, thực lực thiên đạo giảm mạnh. Đến nỗi sau đại kiếp “pháp không thể cùng tu” vào hàng ngàn năm trước, không có cách nào thả ra để có thể nhằm vào thủ đoạn của tu sĩ.
Nếu có thể tìm lại được lực lượng của bộ phận bị mất đi, có lẽ cục diện sẽ có cơ hội xoay chuyển.
Nhưng…
Tuy cách hàng tỷ vạn dặm, Lý Bình dường như có thể cảm nhận được dưới cỗ quan tài có một sự tồn tại khiến người ta phải bất an.
“Nếu như để mặc cho bộ phận ác niệm quay trở lại, nó bị tu sĩ phong ấn nhiều năm như vậy, bị đèn nén lâu, thiên đạo Huyền Hoàng chắc chắn sẽ phát sinh thay đổi cực đoan. Chuyện này chưa chắc đã là việc tốt đối với tu sĩ nhân loại, thậm chí là cả Huyền Hoàng giới.”
“Nhưng lực lượng bù đắp cho thiên đạo Huyền Hoàng giới, đúng là có giá trị làm như vậy.”
Gần như ngay lập tức, Lý Bình Thánh Hoàng đã có quyết định trong lòng.
Hắn muốn hấp thu bộ phận ác niệm này trước.
Đợi sau này hắn hoàn thành nặn Càn Khôn, quay về thiên đạo Huyền Hoàng thì bộ phận lực lượng này tự nhiên sẽ trở về Huyền Hoàng giới.
Trước đó, hắn nắm giữ lực lượng này trong tay so với nắm giữ thiên đạo Huyền Hoàng giới trong tay…
Đối với Lý Bình cũng không khác gì nhau.
Với thực lực hiện tại của Lý Bình, muốn thuần phục ác niệm Huyền Hoàng có chút nguy hiểm. Nhất là khi ác niệm Huyền Hoàng được vị tu sĩ tên là Hứa Khắc trông chừng, người không thể hiểu được theo lẽ thường.
Cho nên trước khi làm tốt công tác chuẩn bị vẹn toàn, Lý Bình sẽ không dễ dàng ra tay.
Hắn chỉ đành nhắm mắt làm ngơ với sự thúc giục từ Huyền Hoàng giới.
Thật ra, việc giao tiếp với lực thế giới, ở trong Thánh triều Đại Khải có một đối tượng đáng để học tập.
Ân thượng nhân.
Vốn là hóa thân tàn hồn của Tu Tiên giới khác, Ân thượng nhân có kinh nghiệm đấu tranh ý thức thế giới rất phong phú.
Tuy nhiên, trong chuyện này dường như có điều cấm kỵ.
Lý Bình đã hỏi thăm mấy lần nhưng Ân thượng nhân cũng nói năng rất thận trọng, không đáp lại.
May mắn thay, hắn quả thật đang bận nghiên cứu phương hướng đột phá có thể có của tân pháp, Lý Bình cũng không thèm so đo với hắn làm gì.
“Ý chí thế giới…”
Không có sự trợ giúp của Ân thượng nhân, Lý Bình muốn tìm được phương pháp ứng phó thì chỉ có thể dựa vào bản thân.
Trong ký ức của hắn, hiện tại Huyền Hoàng giới có rất nhiều mảnh vỡ đến từ những Tu Tiên giới khác vẫn còn bảo tồn ý thức của riêng mình.
Có lẽ nếu tiếp xúc với chúng, hắn có thể có được thu hoạch.
Nghĩ vậy, bóng dáng Lý Bình chớp động, đi tới lối ra vào tiểu thế giới Đại Khải, biển Tùng Vân.
Hắn vừa nhìn liền thấy thiên địa chi phách Xích Viêm sắp được thai nghén giữa đất trời.
Như thể cảm nhận được sự tồn tại của Lý Bình, Xích Viêm trong quá trình sinh ra đã truyền đến cảm xúc nghi ngờ.
Lý Bình không hề gây ảnh hưởng đến quá trình Xích Viêm đốt hải.
Hắn biết đây là mảnh vỡ thế giới khác, là quá trình tất yếu để thật sự dung nhập vào trong Huyền Hoàng giới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận