Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 680: Nhạc Dương hiện cành khô

Tuy trong trí nhớ của Tiểu Hắc, biết được đối thoại trước khi chết của Xích Cửu Đầu, có lẽ Yêu tộc đã rút lui thành công.
Nhưng mà dù sao cũng được kể lại từ nhiều người khó tránh khỏi sơ sót.
Không bằng tận mắt nhìn thấy.
Nếu như dưới sự dẫn dắt của Đế Nhất, Yêu tộc thật sự có thể băng qua núi Thánh Thú Nam Minh, phá không liệt giới đi ra.
Như vậy chứng tỏ Thiên Kiếm tông ban đầu cũng từng làm như vậy.
Có lẽ tiếp theo có thể nghiên cứu lại làm thế nào có được cách chế tạo thần binh liệt giới ở trong Vẫn Tiên cảnh.
Không nói đến việc chừa lại đường lui cho mình.
Bí thuật này cho dù Vạn Tiên Minh hay Ngũ Lão hội chắc chắn cũng vô cùng hứng thú.
Châu Nhạc Dương nằm ở phía tây nam Vạn Tiên Minh, các trung tâm châu không quá xa.
Trong cảnh có một hồ lớn tên là hồ Nhạc Dương.
Châu được đặt tên bằng hồ.
Nghe nói mỗi ngày mặt trời mọc có thể nhìn thấy một cảnh tượng mặt trời chui ra từ dưới đáy hồ tuyệt đẹp. Trong khoảnh khắc đó, nồng độ thái dương chi khí nơi đó vượt xa những nơi khác. Hấp thu, cảm ngộ một lúc đáng giá bằng khổ tu trong mấy ngày thường.
Do đó bên hồ Nhạc Dương tụ tập khá nhiều tu sĩ. Hơn nữa sản vật trong hồ vô cùng phong phú, mỗi ngày cá trong hồ đều chịu ảnh hưởng bởi thái dương chi khí dày đặc, cũng trở nên khác với những loại khác. Thịt cá tươi ngon, khi ăn nó giống như uống linh thạch thuộc tính hỏa, cả người đều ấm áp.
Nhờ vào cái hồ này vô số tu sĩ tư chất bình thường cũng có thể tiến vào cảnh giới cực nhanh.
Đương nhiên chuyện tốt thế này sẽ khiến người trong thiên hạ đỏ mắt. Để phòng ngừa người ngoài đến cướp tài nguyên, tu sĩ châu Nhạc Dương tự kết thành liên minh chiếm một vùng hồ Nhạc Dương rộng lớn làm của riêng.
Tu sĩ bên ngoài nghe danh tìm đến muốn lấy tài nguyên trong hồ, chỉ có thể tranh giành nhau khu vực bị phân ra, chất lượng thấp kém.
Tốn thời gian mười mấy ngày Lý Phàm vào được bên trong châu Nhạc Dương.
Trong thoáng chốc hắn đã cảm nhận được vô số ánh mắt nhìn mình.
Nhưng mà thấy Lý Phàm không bay về phía hồ Nhạc Dương thì cũng dần thu ánh mắt theo dõi lại.
Không tính toán với mấy người này, Lý Phàm bay đến đảo Ki Hồng.
Đảo Ki Hồng nằm ở một nhánh sông đổ vào hồ Nhạc Dương, bên sông Kim Sát.
Mỗi khi mặt trời mọc trên hồ Nhạc Dương, thái dương chi khí tràn trề, sông Kim Sát cũng lấp lánh rực rỡ, kim quang hiện ra.
Cho dù là ánh chiều tà của thái dương chi khí thuần khiết nhưng không biết vì sao lại nhiễm sát khí, tu sĩ không thể nào hấp thu được.
Cho nên rất ít tu sĩ đến đây, cũng có thể coi như một trong những nơi khá yên tĩnh của châu Nhạc Dương.
Danh xưng của Tây Môn Vũ cũng khá vang dội ở nơi này. Không tốn bao lâu Lý Phàm đã tìm được động phủ của hắn.
Từ xa ở bên ngoài Lý Phàm đã nghe thấy tiếng hô to gọi nhỏ của hắn: “Nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, muốn Cổ Kim Địa Hình Khảo hoàn chỉnh thì đến đảo Ki Hồng tìm ta. Truyền tin bằng Thiên Huyền Kính sẽ bị che đậy.”
“Cái gì? Ngươi không tin chuyện này xảy ra trong Vạn Tiên Minh, ta lừa ngươi sao? Còn muốn tố giác với người khác ta là tên lừa đảo?”
“Con mẹ ngươi...”
Tây Môn Vũ chửi rủa hổn hển xong, Lý Phàm mới cao giọng nói: “Có phải Tây Môn đạo hữu ở đấy không?”
“Tại hạ Hàn Vô Ưu, nghe hiền danh của đạo hữu đặc biệt đến đây thăm hỏi!”
“Vào đi.” Tây Môn Vũ lười biếng lên tiếng.
Cửa động mở ra, Lý Phàm tiến vào trong động phủ.
Nơi ở không lớn cũng chẳng trang trí gì.
Chỉ có ngọc giản rơi đầy ra đất, thậm chí còn có không ít thư tịch bằng giấy và mộc giản.
Lý Phàm khẽ đảo mắt qua, phát hiện trên đó đều là những ký tự hắn không nhận ra.
“Ngươi đến vì Cổ Kim Sơn Hà Khảo?” Tây Môn Vũ không ngẩng đầu, cẩn thận nhìn nhánh cây chết khô mọc trên mặt đất trong động phủ, cất tiếng hỏi.
“Không sai.” Lý Phàm cũng dứt khoát.
Tây Môn Vũ thuận tay chỉ một cái, một bộ thư tịch bằng giấy từ dưới mặt đất hỗn loạn bay lên.
“Một vạn độ cống hiến. Cần phải bảo mật không được bán đi.”
Cùng lúc đó một kim quang và một quyển sách cũng bay đến trước mặt Lý Phàm.
Lý Phàm mỉm cười, ký khế ước rồi ném mười viên linh thạch cực phẩm qua.
Tạm thời cất ‘Cổ Kim Sơn Hà Khảo’ vào, không đọc kỹ càng.
Lý Phàm không vội rời đi, ngược lại có chút hứng thú hỏi: “Tây Môn đạo hữu tại sao không ghi chép bằng ngọc giản? Mà lại dùng sách giấy ghi chép?”
Động tác nghiên cứu nhánh cây héo của Tây Môn Vũ dừng lại, hắn liếc Lý Phàm thản nhiên nói: “Nội dung khắc trong ngọc giản thường chỉ lưu giữ được một vạn năm. Nếu như linh khí mất đi, thời gian này sẽ càng ngắn hơn.”
“Nhưng nếu viết lên giấy được làm từ cây Trường Thanh bằng mực sát lại có thể giữ được ba đến năm vạn năm mà không phai.”
“Nếu như khắc thẳng lên gỗ Trường Thanh cho dù qua mười vạn năm cũng có thể nhìn rõ ràng.”
Lý Phàm nghe vậy mỉm cười: “Suy nghĩ của đạo hữu quả thật khác với người thường. Hở ra là tính bằng vạn năm...”
“Sau vạn năm, Huyền Hoàng giới còn hay không vẫn chưa biết được.” Lý Phàm cảm thán.
Tây Môn Vũ bỗng quay đầu, ánh mắt cứng đờ.
“Đạo hữu có ý gì?”
Lý Phàm hơi ngạc nhiên: “Chẳng qua chỉ thuận miệng cảm khái mà thôi. Sao thế?”
“Hừ. Thế thì ngươi có thể đi rồi.” Tây Vũ Môn lại đánh giá Lý Phàm một lượt rồi quay đầu đi chỗ khác không nói gì thêm.
“Sau này còn gặp lại!” Lý Phàm chắp tay đang định rời đi.
“Ầm!”
Vừa đi đến trước cửa động phủ lại cảm nhận được mặt đất rung lắc dữ dội.
Một sức mạnh vừa quen thuộc vừa xa lạ xuất hiện trong cảm ứng của Lý Phàm.
Lý Phàm không khỏi quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một nguồn năng lượng màu vàng đất phát ra từ nhánh cây khô mà Tây Môn Vũ quan sát.
Dường như Tây Môn Vũ đã chờ đợi rất lâu, hắn lấy một bình ngọc trắng ra hấp thụ toàn bộ dòng chảy màu vàng.
Vụ nổ kéo dài nửa chén trà mới dần yên tĩnh lại.
Tây Môn Vũ thấy thu hoạch lần này, mỉm cười vui mừng.
“Đây là địa mạch chi lực?” Lý Phàm đi đến có chút tò mò hỏi.
Nét mặt Tây Môn Vũ khẽ thay đổi, cất bình ngọc đi, ngăn chặn ánh mắt Lý Phàm đang nhìn chằm chằm vào nhánh cây khô.
“Xem ra đạo hữu cũng có chút kiến thức. Không sai, ta đã nghiên cứu xong Cổ Kim Địa Hình Khảo, bây giờ ta đang nghiên cứu liên quan địa mạch.”
“Chuyện này riêng tư cá nhân, đạo hữu đừng nên nghe ngóng bậy bạ.” Giọng điệu của Tây Môn Vũ không mấy vui vẻ.
Nét mặt của Lý Phàm hơi áy náy: “Ta không có ý gì. Chẳng qua ta cảm thấy nhánh cây khô này của đạo hữu trông hơi quen mà thôi.”
“Hửm?” Tây Môn Vũ hơi sửng sốt, sau đó nét mặt khẽ thay đổi: “Đạo hữu đừng đùa ta!”
“Tại hạ từ trước đến nay không nói dối.” Lý Phàm nghiêm túc nói,
“Trước đây ở châu Thiên Linh ta đã từng nhìn thấy một nhánh cây khô thế này ở thôn quê. Sau khi đụng vào bỗng nhiên đến một không gian không xác định.”
“Một gốc cây đổ nát sừng sững giữa trời, khiến lòng người khác lạnh lẽo. Không bao lâu ta đã tỉnh lại từ trong cảnh tượng đó.”
“Cành cây khô trong tay đã biến mất giống như một giấc mộng.”
Lý Phàm cảm thán: “Nhánh cây khô của đạo hữu có phần giống với nhánh cây ta từng thấy ngày đó. Nhưng mà dường như có chút không giống...”
Tây Môn Vũ càng nghe nét mặt càng kinh ngạc.
Nghe đến cuối hắn vung tay đóng cửa động phủ lại, thấp giọng nói: “Đạo hữu nhìn thấy nhánh cây khô đó ở nơi nào của châu Thiên Linh?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận