Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 1072: Màn phá kế đầu tiên

“Chỉ khi tận mắt chứng kiến Vạn Tiên Minh phát triển đến quy mô thế nào mới có thể khiến các trưởng bối tông môn coi trọng.” Lý Phàm chậm rãi nói.
“Nếu như có thể diệt hết toàn bộ bọn trộm cắp này trong một lần cũng là đại công đối với chúng ta. Đến lúc đó chúng ta muốn tiến vào tiên môn cũng không phiền phức như bây giờ.”
Có lẽ câu nói cuối cùng của Lý Phàm đã lay động Chương Thiên Mạch.
Hắn đã đồng ý kế hoạch của Lý Phàm.
Sau đó, Chương Thiên Mạch khống chế Tống Hòa Tụng truyền âm cho đám người Sở Lương trong thành. Nói rằng tình hình thay đổi, Chương Thiên Mạch vốn đến lấy thọ quả sẽ không đến nữa. Cần phải gặp mặt thương lượng lại việc mai phục.
Đám người Sở Lương tuy cảm thấy hơi nghi ngờ nhưng cũng tin tưởng hắn.
Vẫn dựa theo ước hẹn đi ra ngoài thành.
“Tống đạo hữu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Từ đằng xa Sở Lương đã nhìn thấy Tống Hòa Tụng do Chương Thiên Mạch giả dạng, lập tức cất tiếng hỏi.
“Ha ha, thật sự là chuyện tốt.” Chương Thiên Mạch đáp bằng giọng điệu của Tống Hòa Tụng.
“Trên đường Chương Thiên Mạch xuống núi lần này hình như tình cờ phát hiện một bí cảnh ẩn giấu. Trong bí cảnh này lại chính là một cứ điểm của Huyền Thiên giáo thượng cổ...”
“Đây không phải chuyện nhỏ, hắn cũng chẳng kịp lấy thọ quả. Chỉ vội vàng đến căn dặn ta một tiếng rồi quay về núi báo cáo.”
Sở Lương lập tức cảm thấy khó hiểu: “Huyền Thiên giáo? Đó là thứ gì?”
“Hừ.” Tống Hòa Tụng giả vờ khinh thường, nhưng mà vẫn kiên nhẫn giải thích.
“Nói như vậy Huyền Thiên giáo là tồn tại còn lâu đời hơn cả thập tông Tiên đạo? Vậy trong bí cảnh này chẳng phải có rất nhiều bảo bối hay sao?” Mấy người Sở Lương lập tức trở nên phấn khởi.
Sở dĩ bọn họ muốn giết Chương Thiên Mạch một mặt là để báo thù. Mà nguyên nhân chính là để hỏi ra các loại công pháp, thần thông của Tử Tiêu tông từ trên người Chương Thiên Mạch.
Tuy bọn họ đã gia nhập Vạn Tiên Minh, nhận được ‘Thiên La Thần Công’ cơ bản nhất. Nhưng dù sao cũng chỉ là thành viên biên giới, cũng chỉ biết được một môn công pháp này. Khi gặp đệ tử của thập tông Tiên đạo chỉ có thể dựa vào người đông thế mạnh mới miễn cưỡng thắng được. Chiến đấu một mình căn bản không thể thắng nổi. Nền tảng quá nông cạn, phải nhanh chóng trang bị cho bản thân.
“Vậy còn đợi gì nữa, nhân lúc người của Tử Tiêu tông chưa đến, chúng ta đi lấy đồ trong bí cảnh đó trước đi.” Sở Lương nóng lòng nói.
Tống Hòa Tụng khẽ lắc đầu: “Bí cảnh Huyền Thiên giáo có đủ loại trận pháp, cơ quan, cấm chế, vô cùng hung hiểm. Nếu không Chương Thiên Mạch hắn cũng không vội vàng quay về núi cầu tiếp viện như thế.”
“Chỉ dựa vào mấy người chúng ta, e là...”
Sở Lương không đồng ý nói: “Vậy gọi thêm mấy huynh đệ nữa là được! Bọn họ không coi trọng một đệ tử tông môn Trúc Cơ, cũng không thể thờ ơ trước bí cảnh Huyền Thiên giáo gì đó chứ?”
Mấy người khác cũng xôn xao gật đầu đồng ý.
“Vậy nhanh lên. Chương Thiên Mạch đi đi về về, ước chừng phải đến hơn một ngày...”
“Yên tâm, mấy tông môn mục nát kia không thể so được với hiệu quả làm việc của các huynh đệ.” Sở Lương vỗ ngực nói.
Sau đó, Chương Thiên Mạch nhận được truyền tấn của Lý Phàm biểu thị đã chuẩn bị xong xuôi, trước tiên dẫn đám người Sở Lương đi đến lối vào nơi gọi là bí cảnh kia.
“Hừ... Tống đạo hữu nói không sai. Bí cảnh này vô cùng hung hiểm, ta vừa mới tiến lại gần, tim đập rất dữ dội.”
“Không sao, huynh đệ Tiên Minh gần dây đã đuổi đến nơi này. Trong đó có không ít tu sĩ cảnh giới Kim Đan, thậm chí còn có một đại tu sĩ Nguyên Anh.” Sở Lương nhìn chăm chăm vào lối vào bí cảnh, trong ánh mắt tràn ngập sự tham lam.
Không thể không nói hiệu quả làm việc của Vạn Tiên Minh gần đây quả thật rất cao.
Giống như một bầy sói ngửi thấy mùi máu tươi, không lâu sau tụ hợp lại từ bốn phương tám hướng.
“Hai mươi lăm Kim Đan, một trăm sáu mươi Trúc Cơ...” Đoàn tu sĩ đông nghịt trước mặt, tuy y phục của bọn họ vô cùng mộc mạc, nhưng khí tức toát ra lại tràn đầy sức sống. Trong lòng Chương Thiên Mạch không khỏi dâng lên cảm giác sợ hãi.
“Vỏn vẹn trong phạm vi lãnh địa của Tử Tiêu tông chúng ta lại âm thầm xuất hiện nhiều tu sĩ như vậy. Vậy số lượng tu sĩ của Vạn Tiên Minh trong toàn thiên hạ này rốt cuộc tăng lên bao nhiêu rồi?”
Cũng may trưởng môn Tử Tiêu tông sau khi nhận được truyền tấn đã dẫn theo người đến nơi này phục ma.
Khiến Chương Thiên Mạch an tâm trong lòng hơn.
Người của Vạn Tiên Minh tập hợp lại xong nhưng không vội vàng tiến vào bí cảnh.
Mà chờ đợi một nhân vật quan trọng đến.
Nghe nói là tu sĩ may mắn lúc đầu đi theo bên cạnh Truyền Pháp thiên tôn, bây giờ đã là tu vi Hóa Thần.
Có hắn ở đây, bí cảnh hung hiểm thế nào cũng không đáng sợ.
Rất nhanh, vị tu sĩ Hóa Thần đã đến hiện trường.
Hắn không hề bày ra thái độ kiêu ngạo của người có tu vi cao hơn những người khác mấy cảnh giới, vẫn thân thiết chào hỏi với các tu sĩ ở đó.
Trước sự vây quanh của mọi người, hắn đi đến lối vào của bí cảnh.
Nhìn thấy trận pháp phong tỏa bí cảnh, khẽ chau mày một cái.
Trận pháp không phải sở trường của hắn, cuối cùng hắn đã lựa chọn thực lực tuyệt đối của Hóa Thần kỳ phá hủy trận pháp.
Dẫn đầu bước vào trong bí cảnh.
Không lâu sau, hắn đã đi ra.
“Không hay, đây là cái bẫy!” Cùng lúc đó cất cao giọng cảnh báo.
Nhưng mà đã muộn rồi.
Tử khí ở phía chân trời cuồn cuộn kéo đến.
Lý Phàm đứng từ xa nhìn tu sĩ Vạn Tiên Minh chém giết với Tử Tiêu tông, có chút đăm chiêu.
Hắn đã cảm nhận được cảnh tượng Vẫn Tiên cảnh này bắt đầu có phần không ổn thỏa.
Truyền pháp giả kế tiếp đó không phải là một trong những vị còn sống ở hậu thế.
Xem ra có lẽ đã không may hy sinh trong trận chiến ở thập tông Tiên đạo.
Chẳng qua dưới sự thúc đẩy của Lý Phàm, đẩy thời gian hắn chết lên một chút mà thôi.
“Chiêu giá họa cho người khác này đã khiến cho đại chiến tu tiên giả vốn nên bùng nổ trong thành Ninh Viễn đổi thành nơi hoang vắng không một bóng người.”
“Tuy có một số trở ngại nhưng vẫn hoàn thành nhiệm vụ tốt đẹp.”
“Còn những tu tiên giả chết thảm kia có lẽ sẽ không ở trong phạm vi khảo nghiệm của Huyền Hoàng thiên tôn.”
Lý Phàm nghĩ như vậy, cảnh tượng xung quanh bắt đầu trở nên mơ hồ.
Giống như thủy tinh, vỡ vụn từng mảnh.
Ý thức của Lý Phàm chìm vào bóng tối một lần nữa.
Không tiến vào cảnh tượng khảo nghiệm ngay lập tức.
Mà từng cảnh tượng xuất hiện trong đầu Lý Phàm giống như đèn kéo quân.
Chính là tất cả mọi sự việc thật sự xảy ra ở thành Ninh Viễn trong lịch sử Huyền Hoàng giới.
Lý Phàm đã biết rõ từ lâu.
Nhưng mà lần này lại có thêm những hình ảnh khác.
Trên phế tích thành Ninh Viễn, Bạch tiên sinh đứng đó với nét mặt đầy ngỡ ngàng.
Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời giống như chất vấn trong im lặng.
Một luồng khí tức không giống bình thường bắt đầu xuất hiện trên người hắn.
“Đây là...”
Lý Phàm mơ hồ có một cảm giác.
Ngay lúc này, Bạch tiên sinh giống như nhận được cái nhìn của trời đất.
Tuy chỉ là tu vi người phàm nhưng đã có khí thế của trung tâm thế giới.
“Đây chính là vận mệnh thuộc về nhân vật chính sao.”
Lý Phàm cảm thán trong lòng.
Khôi phục lại từ bóng tối lần nữa, cảnh tượng trước mắt không nằm ngoài dự đoán của Lý Phàm, nó đã biến thành biến đổi của Ngự Thú tông.
Cảnh tượng Tiểu Hắc chưa chào đời ở trong trứng chim.
Bạn cần đăng nhập để bình luận