Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 753: Bình tĩnh an tàng nguy

“Hơn nữa ta còn nhìn ra, do hạn chế thiên nhiên của nguyên liệu, lò luyện bọn họ sử dụng chỉ có thể dung nạp chủng loại dị thú có hạn. Nếu như đổi lại là Dược Vương Chân Đỉnh của chúng ta, chưa biết chừng có thể tăng gấp mấy lần số lượng dị thú luyện trong một lần.”
“Đến lúc đó, nói không chừng chúng ta có thể luyện chế ra một con quái vật gì nữa.”
“Chỉ sợ ta cùng Ngọc San liên thủ thì cũng chưa hẳn có thể trấn áp được nó.”
Liễu Tam khẽ lắc đầu: “Nó giống như một viên độc dược, tính thực dụng rất mạnh nhưng đáng tiếc lại có quá nhiều hạn chế.”
“Nếu chúng ta có thể nắm giữ thủ đoạn khống chế chiến lực Hợp Đạo là tốt rồi.” Liễu Tam chợt thở dài.
Ánh mắt Hứa Bạch ngưng tụ, thần sắc bất động. Mà theo lời của hắn, như có điều suy nghĩ: “Liễu lão nói có chút đạo lý. Hiện tại, chỗ nào ở Huyền Hoàng giới cũng có bách quái thiên kỳ. Nói không chừng sự tồn tại của Hoàn Chân có biện pháp có thể khống chế tu sĩ Hợp Đạo.”
“Ta đi nghe ngóng một chút. Nếu quả thật có tác dụng, vậy chẳng phải cách một khoảng thời gian, Dược Vương tông chúng ta sẽ có thể cố định sản xuất ra một vị chiến lực Hợp Đạo ư?”
Nghe vậy, Liễu Tam không khỏi có chút hưng phấn.
“Tuy nói lực sát thương của thú dung hợp không sánh bằng Hợp Đạo thời Tân Pháp. Nhưng dù thế nào chúng dũng là cảnh giới Hợp Đạo. Nếu như số lượng đủ nhiều, dù là Vạn Tiên Minh muốn nhằm vào chúng ta thì nhất định cũng phải kiêng dè vài phần sao?”
“Đến lúc đó, chưa biết chừng Dược Vương tông chúng ta có thể quang minh chính đại tái xuất hiện với hậu thế?”
Hứa Bạch tán đồng: “Mưu kế này không phải là không thể thực hiện.”
“Đúng rồi, thiếu chủ. Hiện nay Nguyễn trưởng lão còn đang ngủ say trong Dược Vương Chân Đỉnh, hắn từng nghiên cứu về thân thể của yêu thú. Chi bằng đánh thức hắn dậy, nói không chừng còn có thể tìm được phương pháp xử lý tương ứng.” Liễu Tam đề nghị.
Ký ức của Liễu Nhất Hàng trong nháy mắt hiện lên trong đầu Hứa Bạch.
Nguyễn Thiên Tiêu, một trong những trưởng lão Hợp Đạo của Dược Vương tông.
Không giống như các trưởng lão khác cấy linh hồn vào thuốc, Nguyễn Thiên Tiêu có thói quen dùng động vật, yêu thú, cùng với bộ phận cơ thể loài người làm thuốc.
Tuy đúng là hiệu quả phi phàm nhưng mùi máu tanh và sát lục chi khí quá mức nồng đậm, hơn nữa việc này có chút kinh hãi thế tục.
Thế nên “đan thịt” của Nguyễn Thiên Tiêu không được đại chúng đón nhận.
Tính tình hắn tương đối quái gở, bình thường ở trong Dược Vương tông cũng chỉ độc lai độc vãng, không giao hảo với ai.
Sau khi tự đánh giá một lúc, Hứa Bạch cau mày quyết định: “Trước giờ Nguyễn trưởng lão không hợp với mọi người. Ta sợ sau khi hắn tỉnh lại, đột nhiên biết bản thân đã xuyên tới mấy ngàn năm sau, e rằng hắn không còn tâm tư nào ở lại Dược Vương tông chúng ta nữa.”
Nghe xong, Liễu Tam cũng không có cách nào phủ nhận: “Đúng là có loại khả năng này.”
“Có điều kỹ thuật đan thịt của Nguyễn trưởng lão quả thật có mấy phần độc đáo. Vạn vật dung hợp thú…”
Hứa Bạch dường như hơi rối rắm: “Như thế này đi, đợi sau khi chúng ta chính thức thu nạp kỹ thuật Đế quốc vào trong túi, căn cứ tình hình cụ thể rồi quyết định tiếp.”
“Nếu như chỉ dựa vào mỗi chúng ta mà có thể sản xuất hàng loạt dị thú dung hợp, vậy thì đừng vội vàng đánh thức Nguyễn trưởng lão. Nếu như trong quá trình này gặp phải khó khăn không thể giải quyết, lúc đó đánh thức hắn cũng không muộn.”
Cuối cùng, Hứa Bạch nói như thế.
Liễu Tam cũng gật đầu, tỏ vẻ tán thành.
Việc đã làm xong, Hứa Bạch vẫn muốn trở về châu Thiên Lương, còn Liễu Tam cũng muốn trở về Dược Vương Cốc.
Sau khi hai người tách ra, Hứa Bạch trầm tư nhìn về hướng Liễu Tam biến mất.
“Đây là hắn thăm dò ư? Hay chỉ là sự trùng hợp?”
“Có lẽ là chuyện lúc trước khiến cho hắn nhận ra điều gì đó. Suy cho cùng, cho dù tu sĩ Hợp Đạo có lực lượng thiên tôn thì cũng không có cách nào chống lại “Chân Thực Dụ Quả”, nhưng bản thân vẫn có thể phát hiện ra những dị thường.”
“Để bảo đảm an toàn, bản tôn vẫn nên rời khỏi Trường Sinh cốc thì tốt hơn.”
Từ trước đến giờ, Lý Phàm làm việc luôn dứt khoát và kiên quyết.
Ngay khi ý niệm này vừa xuất hiện trong đầu, bản tôn không chút do dự, chỉ để lại truyền tấn nói mình có chuyện quan trọng cần ra ngoài một chuyến.
Trước khi Liễu Tam trở về, hắn đã lặng lẽ rời khỏi Dược Vương Cốc.
“Tốt nhất là ta nên nhờ người ở Ngũ Lão hội xác nhận công hiệu của Chân Thực Dụ Quả này mới được.” Trong mắt Lý Phàm hiện lên một đạo tinh quang.
Hắn tạm thời thu hồi Giải Ly điệp và đi thẳng đến nơi ở của Sóc Phong.
Đồng thời, Hứa Bạch trở về châu Thiên Lương, âm thầm tìm tu sĩ Vệ Thú viện và cũng là gián điệp của Ngũ Lão hội mà lúc đầu giao dịch với hắn.
Người này tên là Lưu Ôn Vũ.
“Lưu đạo hữu, ta nghe nói ngươi còn chưa tạo ra Thiên Huyền Bảo Giám của riêng mình?”
Hứa Bạch lên tiếng trước.
Trên mặt Lưu Ôn Vũ hiện lên một tia lo lắng nhưng hắn cũng không nói gì quá khác người.
Hắn chỉ nói: “Sắp rồi. Tuy trong Tiên Minh có không ít tu sĩ vẫn còn băn khoăn với sự tồn tại của Thiên Huyền Bảo Giám nên không muốn tạo ra nó.”
“Nhưng ta nghe nói quyết nghị chính thức đã hạ rồi, phàm là thành viên trong thể chế Vạn Tiên Minh đều phải tạo bảo giám trong cơ thể. Tu sĩ Vệ Thú viện bọn ta càng phải hoàn thành trước. Đây mới chỉ là bước đầu tiên.”
“Ta tin rằng không bao lâu nữa, cuộc sống mà các tu sĩ trong thiên hạ đều mang bảo giám sắp đến rồi.”
“Hừ, đến lúc đó…”
Trong mắt Lưu Ôn Vũ hiện lên vẻ hồi hộp không thể giấu được.
“Bản thân ta cảm thấy không có gì, vật này đúng là thần kỳ và quỷ dị. Có nó thì sẽ tránh khỏi rất nhiều phiền toái.” Hứa Bạch mỉm cười, xem thường.
“Hửm? Ngươi đã tạo rồi ư?” Lưu Ôn Vũ biến sắc, đang muốn rút đi.
Nhưng bị Hứa Bạch tóm lại.
“Mâm tròn tận cùng” hiện ra trên đỉnh đầu hắn, phát ra ánh sáng trắng mờ, bao trùm hai người họ.
“Đừng căng thẳng, chỉ là Thiên Huyền Bảo Giám còn không lọt nổi vào mắt của Phúc Thiên Minh chúng ta.” Hứa Bạch ra vẻ ngạo mạn và nói thẳng.
“Gì mà Phúc Thiên hội, ta không rõ ngươi đang nói cái gì.” Sắc mặt Lưu Ôn Vũ tái nhợt, vội vàng lắc đầu.
Hắn vùng khỏi sự khống chế của Hứa Bạch, gấp gáp bỏ chạy.
Nhưng sau khi nghe lời nói của Hứa Bạch, hắn chợt ngừng bước.
“Ta đã nói rõ ràng như vậy rồi mà ngươi còn không nhận ra ư. Vốn là gián điệp của Ngũ Lão hội, khứu giác của ngươi không nhạy bén mấy nhỉ.”
Hứa Bạch khẽ lắc đầu: “Nói thẳng nhé, Phúc Thiên Minh chúng ta nắm giữ biện pháp có thể ngăn chặn sự giám sát của Thiên Huyền Bảo Giám.”
Tuy hắn nói rất bình tĩnh nhưng khi lọt vào tai Lưu Ôn Vũ thì không khác gì sấm sét.
“Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!” Hắn thất thanh: “Bọn ta hoàn toàn bó tay không có cách…”
Lưu Ôn Vũ đột nhiên không nói nữa, sắc mặt hắn tái mét: “Ngươi gạt ta?”
Hứa Bạch mỉm cười: “Nếu như lời ta nói ra là giả dối, vậy ta nghĩ không lâu nữa, người của Vệ Thú viện Vạn Tiên Minh sẽ tới đây hành quyết hai chúng ta ngay tại chỗ.”
“Lưu đạo hữu không ngại kiên nhẫn đợi một chút. Dù sao việc đã đến nước này, ngươi muốn trốn cũng chạy không thóa.”
Vẻ mặt Lưu Ôn Vũ không ngừng thay đổi, cuối cùng hắn quay vào phòng và ngồi xuống.
Thấp thỏm chờ đợi.
Thời gian chậm rãi trôi qua, hắn cảm tưởng một ngày như thể một năm.
Sau hơn nửa ngày, hắn không thấy bên ngoài có động tĩnh gì.
Trong phút chốc, Lưu Ôn Vũ trở nên kinh nghi bất định, hắn ngẩng đầu nhìn lên “Mâm tròn tận cùng” đang bao phủ phía trên hai người, cảm thấy hết sức khó tin.
“Thứ này thật sự có thể che đậy cảm nhận của Thiên Huyền Bảo Giám ư?” Trên mặt hắn tràn đầy rung động.
“Phúc Thiên đâu phải là hư danh, đúng không?” Hứa Bạch thản nhiên nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận