Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 506: Vào được Nhất Tâm tông

“ Quyển sách này trước kia có lẽ mình đã từng đọc qua.”
“ Chỉ là nội dung trong sách có vẻ như không giống lắm.”
Những hình ảnh trong sách vụt qua não hải, Lý Phàm bất ngờ cảm thấy vừa quen thuộc lại có chút xa lạ, chau mày suy nghĩ.
“ Xin hỏi đạo hữu, quyển sách này có những bản khác không?” Hắn nhìn vị tu sĩ ngồi sau gian hàng nhỏ, đang tập trung tinh thần xem chiến đấu, hỏi.
Vị tu sĩ bán sách vốn có chút bực dọc, chờ khi quay qua nhìn rõ quyển sách trong tay Lý Phàm, trong mắt quét qua một chút thần sắc khác lạ.
“ Đạo hữu nói đùa rồi, quyển Bí sử tu luyện thượng cổ do chính Thiên Tôn đại nhân soạn ra thì sao lại có những bạn khác được.” Hắn liền phủ nhận.
Cho dù điều khiển thân thể này chỉ là một sợi thần hồn bị cắt giảm đa số ký ức, nhưng khả năng quan sát lại là bản năng của hắn. Chỉ qua một cái nhìn, Lý Phàm đã dám khẳng định nghi đoán của mình.
“ Ra giá đi.” Hắn hạ thấp giọng trực tiếp nói. “ Người quen giới thiệu đến đó.”
Người bán sách nghe vậy, không tránh khỏi có chút do dự.
Nhìn trái ngó phải một lúc, thấy tu sĩ toàn thành đều đang tập trung chú ý vào cuộc chiến trên trời cao, liền truyền âm: ” Một vạn điểm thần hồn, hoặc số lượng linh thạch tương ứng cũng được. Không trả giá.”
Lý Phàm theo quán tính định mò hướng nhẫn trữ vật để trả tiền, lại phát hiện bản thân chẳng có đồng nào, ngay cả nhẫn trữ vật cũng không có.
“ Đạo hữu chờ ta một lúc.”
Hắn áy náy nói một câu, sau đó lại trở về trong đoàn người. Chờ khi Lữ Phạm kết thúc chiến đấu, hắn mới bay lên trước nói rõ ý muốn của mình.
Lại vừa thắng một cuộc, Lữ Phạm đang đắc ý, ngay cả biểu hiện chi li tính toán khi giao dịch cũng không còn nữa. Hắn phóng khoáng đưa một nhẫn trữ vật chứa đầy chế thức linh thạch cho Lý Phàm: ” Vật ngoài thân mà thôi, Tiêu đạo hữu cứ cầm đi!”
Lý Phàm sau khi cảm tạ, phiêu hốt quay trở lại gian hàng trước ánh mắt hiếu kỳ của mọi người.
Người bán sách thấy vậy, làm gì còn không biết mình đã bị lừa rồi. Hắn xanh mặt, lập tức thu dọn định rời đi.
“ Thật là một chút thành tín của thương nhân cũng không có. Đạo hữu cứ như vậy mà đi thì ta sẽ hét lên đó!” Lý Phàm truyền âm uy hiếp.
Người bán sách lập tức khựng lại, nhìn trái nhìn phải rồi lại rùng mình một cái.
“ Thật là…” đắn đo khá lâu, hắn cuối cùng cũng lấy ra một quyển sách tỏa ánh sáng lấp lánh màu hồng, len lén đưa qua. Lý Phàm nhận thấy quyển sách, thuận tay đem linh thạch giao qua.
Sau khi hoàn thành trao đổi, người bán sách định rời đi thì thấy Lý Phàm đang có ý đồ mở quyển sách ngay tại nơi này. Khuôn mặt hắn trở nên trắng bệch, vội vàng tiến tới giữ lấy tay Lý Phàm.
“ Ngươi không muốn cái mạng của mình rồi à?”
Cơ thể hắn run lẩy bẩy, trên mặt đầy nét kinh hoảng.
“ Không sao!” Hắn chỉ hơi dùng sức là đã rút được tay ra, ngoan cố muốn mở quyển sách màu hồng.
Mồ hôi lạnh trên trán người bán sách thi nhau rơi xuống. Thấy không có cách nào ngăn cản, hắn nhìn xung quanh, phát hiện vẫn chưa có người để ý đến nơi này. Lập tức, chân nhanh như đạp gió, trực tiếp sử dụng truyền tống trận trong thành, trốn mất tăm mất dạng.
Riêng Lý Phàm lúc này lại đang rơi vào ảo ảnh nhưng lại vô cùng chân thực.
Tần Thủ nhiều lần theo đuổi Triệu sư tỷ nhưng đều bị cự tuyệt. Từ ngượng ngùng biến thành tức giận, trong lòng mới sinh ra ý đồ bất chính.
Triệu sư tỷ trúng phải âm dương hợp hoan tán, ý thức rơi vào trạng thái mơ hồ.
Thần sắc trên mặt Lý Phàm liên tục biến đổi, ngay cả hơi thở cũng trở nên gấp rút.
Ánh sáng hồng phấn yêu dị trên quyển sách dường như đối ứng với nhịp hơi thở của Lý Phàm, nó cũng đang không ngừng chập chờn.
Lý Phàm chìm đắm bên trong ảo cảnh, cho dù xung quanh đang ồn ào huyên náo cũng không thể nào ảnh hưởng đến hắn. Trong miệng hắn cũng không ngừng lẩm bẩm điều gì đó.
“ Thế gian cư nhiên lại có mỹ nhân như vậy…”
“ Thật là vô năng! Đã từng có qua một lần tiếp xúc thân mật, vậy mà còn không biết nhân lúc thiết còn nóng mà luyện …”
“ Đồ phế vật! Ý tứ của nàng ta như vậy còn chưa đủ rõ ràng sao!”
“ Lúc này còn chưa lên, thì chờ đến lúc nào nữa chứ!”
Có vẻ như diễn biến trong quyển sách không hợp với ý của Lý Phàm, hắn đôi lúc khẽ nhíu mày, nhỏ tiếng mắng mỏ.
“Ô, sao lại có nhân vật chính hèn nhát đến như vậy!”
“ Nếu như là lão phu, sư tỷ sớm đã thần phục dưới háng…”
Lời nói bất ngờ dừng lại.
Lấy cơ thể con rối của Lý Phàm làm trung tâm, cả một khu vực nhỏ xung quanh hắn dường như bất ngờ bị ngưng đọng. Ngay cả ánh sáng màu hồng Quỷ Dị trong quyển sách cũng đứng chựng giữa không trung.
Trên bầu trời, một đường ánh sáng trắng tinh khiết bất ngờ xuất hiện, vụt thẳng xuống, bao bọc lấy Lý Phàm lúc này vẫn còn đang bất động.
Thành Vị Xương vốn đang huyên náo vô cùng vì cuộc chiến, lúc này lại rơi vào trạng thái yên tĩnh tuyệt đối.
Quầng sáng trắng ngày càng mãnh liệt, từ trên trời truyền đến lực hút, Lý Phàm chẳng khác gì một bức tượng, bị hút lấy từ từ bay lên cao.
“ Tiếp Dẫn Tiên Quang! Đó là Tiếp Dẫn Tiên Quang!”
“ Là ai? châu Tàn Hồng chúng ta nhanh như vậy lại có tu sĩ bị Thiên Tôn đại nhân chú ý đến rồi?”
“ Ha ha ha, chỉ trong một tháng ngắn ngủi, liên tiếp xuất hiện ba vị tiên tông đệ tử! Lần này châu Tàn Hồng chúng ta thật sự uy danh vang dội rồi!”
Cuộc thi đấu của Lữ Phạm giờ đây không còn ai để ý nữa. Ánh mắt của tất cả những tu sĩ nơi đây đều đang dán chặt vào cột ánh sáng trắng xuyên thấu trời đất kia. Trong mắt họ đầy kính trọng và ngưỡng mộ, chăm chú nhìn vào hình dáng mơ hồ giữa cột ánh sáng kia, thần sắc đầy vẻ hưng phấn, lời bàn tán sôi nổi không dứt.
Lữ Phạm cũng ngừng lại cuộc chiến. Hắn ngơ ngẩn nhìn cột ánh sáng, Trong lòng sinh ra cảm giác như thứ mình vô cùng yêu thích bị người khác chiếm đoạt ngay trước mắt, lòng hắn đau như cắt.
Thắng thua, tu vi, cảnh giới…trong giây phút đó, tất cả những sự vật trên thế gian dường như đều mất đi ý nghĩa.
“ Tại sao, tại sao chứ…” Lữ Phạm lúng túng ngơ ngác, mất hồn lạc phách.
Thân hình trong cột ánh sáng trắng càng ngày càng lên cao, Lữ Phạm bất ngờ cảm thấy người đó dường như có chút quen mắt. Tròng mắt bất ngờ nở to, Lữ Phạm vội vã nhìn xuống tìm kiếm xung quanh. Quả nhiên, thân hình của Tiêu đạo hữu đã biến mất.
“ Sao lại có thể như vậy?” Khuôn mặt Lữ Phạm mang đầy vẻ khó tin.
“ Ta liên tiếp đánh bại hai mươi mấy tu sĩ Kim Đan của Ngũ Lão hội, người không nhìn thấy sao?”
“ Tại sao lại lựa chọn hắn mà không thèm nhìn ta?”
Vô tận ủy khuất, không cam tâm, tức giận lập tức tuôn trào trong lòng Lữ Phạm.
“ Không!”
Hắn hét lớn một tiếng, cứ như đã mất đi lý trí, không hề e ngại mà xông vào cột ánh sáng.
Nhưng lại vô dụng.
Nhìn có vẻ như sắp chạm được vào cột ánh sáng, nhưng ngay sau đó, Lữ Phạm cứ như vậy mà chạy xuyên qua. Cột ánh sáng cứ như hoa trong kính, như trăng dưới nước, tuy ở ngay trước mắt nhưng lại không thể chạm vào.
Cuối cùng, nó đem theo Lý Phàm, từ từ biến mất giữa thiên địa. Trong mắt Lữ Phạm không tránh khỏi lộ ra một nét tuyệt vọng.
“ Sư đệ, ngươi tỉnh rồi.”
Âm thanh trong trẻo thánh thót vang bên cạnh tai khiến Lý Phàm mở mắt.
“ Khục khục…” đau đớn kịch liệt truyền đến từ trước ngực khiến hắn nhịn không được phải hít một ngụm khí lạnh.
“ Ngươi chỉ vừa vào tông môn, đã dặn dò ngươi đừng hành động theo cảm tính mà cứ không nghe.” Một thân hình mỹ miều xinh đẹp xuất hiện bên cạnh Lý Phàm. Nàng ta đỡ Lý Phàm ngồi dậy, dựa vào đầu giường.
“ Đây là thuốc ta sắc cho ngươi, có lợi cho việc khôi phục thương thế, ngươi nhanh uống đi.” Khuôn mặt nàng ta mang vẻ quan tâm, múc một muỗng thuốc đưa đến gần miệng Lý Phàm.
Trong não hắn giờ chỉ là một vùng hỗn độn, không thể nhớ được gì cả. Lý Phàm theo bản năng há miệng uống thuốc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận